HAMIstore.
=*=*=*=*=
8.
Bất quá nói thật với các ngươi, ta cảm thấy đêm nay ngự sử đài muốn phát nổ.
Ngự sử đài không chỉ ghi chép lại hành vi phẩm đức của hoàng đế quan viên, mà mỗi ngày còn phải thông báo về các việc đại sự trong ngày.
Đại sự đêm nay là: Ung Vũ đế muốn ngự giá thân chinh, tuyên Trấn Bắc Hầu thế tử làm giám sát, Ninh thám hoa làm tham mưu, Hoài Nam Vương làm tả tướng, dẫn theo 20 vạn đại quân đến Ba Thục.
Ba Thục là nơi nào?
Vô cùng cằn cỗi, địa thế hiểm trở, thiên tượng phức tạp thay đổi không ngừng.
Đại Lương Triều chúng ta gần trăm năm nay đều không đoạt được mảnh đất này.
Hoàng đế tỷ phu lần này không chỉ thế trận lớn, còn muốn ngự giá thân chinh!
Mọi người đều nói, Đại Lương có một hoàng đế tốt!
Hoàng thượng lần này đi phải bảo trọng thân thể a!
Tài đức của hoàng thượng lưu truyền muôn đời a!
Hoàng thượng trở về, phế bỏ yêu phi a!
Câu cuối cùng không cần để ý, là lão đầu đáng chết Diệp thượng thư nói.
Cháu gái hắn vào cung hai năm, chưa một lần thị tẩm, hắn liền vội muốn chết, nên mới chán ghét tỷ tỷ như vậy.
Lại bởi vì cha ta nhiều lần nói với hoàng đế tỷ phu, hắn không dám làm thật, chỉ giả vờ là người từng trải khi dễ người mới.
Hắn chán ghét nhà chúng ta.
Nhưng tỷ tỷ ta không chỉ ân sủng không ngừng, còn hoài long thai, lại là thai đầu tiên.
Ta cũng được định hôn cho Trấn Bắc Hầu thế tử.
Lão đầu này tóc cũng muốn rụng hết.
9.
Trước hôm xuất quân, khí trời trong xanh, thái dương lên cao.
Bách tính đều nói, là điềm lành!
Tiểu tôn nữ của Diệp lão đầu đến nhà tìm ta.
Vừa vào cửa đã nghe thấy giọng nói yêu kiều của nàng: "Lâm Nhược Miêu! Hạng Chỉ muốn đánh trận! Trà xanh Đỗ Vân Nhi kia đi tìm trượng phu của ngươi rồi, ngươi nhanh đi ngăn cản nàng!"
Ta đầy mặt nghi hoặc: "Bọn họ lưỡng tình tương duyệt, sao ta phải đi ngăn cản?"
"A__ngươi cái đồ nấm ngốc này!" Tiểu cô nương bị chọc tức, bộ dạng không khác gì gia gia nàng.
"Nói chung là, đi theo ta!"
Chưa kịp nói gì đã lôi ta ra ngoài.
Không nói đến thực lực của đại quân thế nào, khí thế ngược lại rất sắc bén.
Hoàng đế tỷ phu quả nhiên nổi bật trong đám đông, một thân nhuyễn giáp màu vàng, anh tuấn tiêu sái, uy nghi ngút trời.
Tiểu thế tử ngồi trên con ngựa ô Xích Hồng, thiếu niên thanh nhã ngược lại có mấy phần kiên nghị, đang lắc đầu nhìn xung quanh, mắt đảo loạn, không quá nghiêm túc.
Diệp Đồng hai mắt sắc bén, vừa khéo nhìn thấy Đỗ Vân Nhi trên bậc hoa sen, khuôn mặt ửng hồng, trong tay không biết nắm chặt thứ gì đó, chỉ còn cách Hạng Chỉ chưa tới mười bước.
Lấy hết nhiệt huyết khi chơi xúc cúc chạy đến bên cạnh Đỗ Vân Nhi, kéo nàng đến con hẻm nhỏ bên cạnh.
Đô Vân Nhi yêu kiều hô lên một tiếng liền bị Diệp Đồng tay đầy mồ hôi nhanh chóng che lại.
Ta ngây người đứng đó liền bị Hoàng đế tỷ phu nhìn thấy.
Hoàng đế tỷ phu hướng ta vẫy vẫy tay: "Tiểu di tử, đến đây."
"Tỷ phu."
"Ai, thật ngoan." Hắn để ta đến gần hơn một chút, đưa cho ta thứ gì đó màu vàng vàng nói: "Cầm lấy, rảnh rỗi thì tiến cung thăm tỷ tỷ muội, để nhạc mẫu đại nhân trò chuyện cùng nàng nhiều chút giúp nàng vui vẻ, biết chưa."
"Còn nữa, tỷ tỷ muội buổi tối ngủ chân thường hay bị chuột rút, buổi trưa nàng thích mở cửa sổ, nhưng lại thường quên đóng lại.
Không thích ăn rau, nhớ khuyên nhủ nàng.
Rảnh rỗi cũng đừng để nàng nằm mãi trên giường.
Ngoài ra, trời nóng lên rồi, nàng ấy rất thích băng lạnh, bảo nhạc mẫu chú ý chút, nếu mẫu tử có vấn đề gì, nhất định phải bảo hộ tỷ tỷ ngươi biết chưa?"
"Còn nữa..."
"Tỷ phu." Ta cắt ngang hắn: "Ngươi sẽ không trở về nữa sao?"
Hoàng đế tỷ phu lập tức ngậm miệng.
"Ừm__" Hoàng đế lắp bắp nói: "Trở về haha..."
"Này! Lâm Nhược Miêu! Ngươi không đến nhìn tiểu gia ta sao?" Hạng Chỉ lên tiếng, hấp dẫn sự chú ý của ta.
Hoàng đế tỷ phu thuận theo nói: "Nhanh đi đi, vị hôn phu nhỏ của muội đang đợi kìa."
"Ồ." Ta xoay ngươi đi tìm Hạng Chỉ.
Một giọng nói yếu ớt từ sau truyền đến: "Thật nguy hiểm."
Hạng Chỉ ngồi trên ngựa, thấy ta đến còn bày ra vẻ ngâm nga vài câu: "Sao ngươi lại đến đây?"
Dứt lời liền quay mặt qua một bên, vảnh tai đỏ ửng.
"Không phải ngươi gọi ta đến sao?" Khoé miệng vốn đang nhếch lên lập tức hạ xuống.
"Không muốn nói chuyện với ngươi, một chút cũng không biết dỗ người."
"Ai, không muốn nói vậy ta đi đây." Ta dứt khoát quay đầu rời đi.
Khuôn mặt của tiểu thế tử ở phía sau đột nhiên trở nên vặn vẹo.
"Lâm Nhược Miêu! Ngươi quay lại cho ta!"
Thấy ta không có ý định quay lại, hắn liền từ trên ngựa nhảy xuống, bước nhanh đến bên cạnh ta, nắm lấy vai ta xoay lại.
"Lâm Nhược Miêu, nhìn ta này." Ta nghe theo nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
Lông mi thiếu niên vừa dày vừa dài, phủ bóng thành hàng dưới ánh dương.
Đồng tử đen láy sạch sẽ, thoáng có vài phần mị hoặc.
Ta nhìn hắn thật lâu, hắn thoạt nhìn có chút thẹn thùng, khuôn mặt tuấn tú đỏ như hoa đào, mỹ lệ động lòng người.
Hắn quay đầu đi, giọng khàn khàn: "Đừng nhìn nữa."
Ta là người có chút tâm lý phản loạn, ngươi càng không muốn ta nhìn, ta càng nhìn.
Hắn ngẩng đầu lên thấy ta vẫn còn đang nhìn mình, nhấp nhấp môi nói: "Lâm Nhược Miêu, đây là nàng trêu chọc trước."
Dứt lời liền cúi xuống hôn lên môi ta.
Cảm giác tê dại từ môi lan tràn ra tứ chi, môi răng cắn chặt vào nhau, dung mạo thiếu niên kim tương ngọc chất, thần sắc nghiêm túc khiến người trầm mê.
Ta mơ mơ hồ hồ nghĩ, đây là hương vị của đào hoa tuý sao?
(Đào hoa tuý: rượu hoa đào.)
10.
Nụ hôn của chàng trai mang theo mùi hương tùng trong trẻo.
Bất quá, kỹ thuật của Hạng Chỉ thật sự rất tệ.
Bằng kinh nghiệm nhiều năm xem tiểu hoàng văn của ta, hai người hôn nhau cũng không chỉ miệng dán miệng.
Hạng Chỉ hôn xong, hai mắt toả sáng tràn đầy tinh thần, còn chưa thoả mãn nhẹ nhàng cắn cắn môi ta hai cái.
(Tiểu hoàng văn: H văn)
"Nhược Miêu, ta sẽ chịu trách nhiệm.
Nàng phải đợi ta, biết chưa?" Thiếu niên một thân áo giáp màu đen, chuyên chú nhìn ta, như muốn bộc lộ đủ loại cảm xúc.
Ta vừa định mở miệng, Hoàng đế tỷ phu liền lên tiếng: "Hạng Chỉ, hôn cũng hôn rồi, đi thôi."
Tỷ phu đáng ghét, đây là muốn trả thù vừa rồi bị ta bức hỏi sao?
Quân chủ lực tấn công Ba Thục nằm ở rìa Dự Châu, Hoàng đế tỷ phu lại mang thêm 2 vạn quân hắc giáp.
Quân dung tuỳ xích vũ, long tương hổ bộ, mong quân bình an..