Mười Năm Chỉ Nhìn Về Một Hướng


Lần nữa thức giấc là mười hai giờ trưa, thuốc thang vẫn chưa uống.

Cô bị hàng loạt cuộc gọi làm cho tỉnh giấc, cơ thể thử cử động nhẹ cuối cùng cũng nhấc được tay lên.
Cô cầm lấy máy rồi nhấn nghe, bên kia điện thoại dường như rất lo lắng liên tục hỏi han khiến cho cô càng thêm nhức đầu.
[San? Cậu sao vậy, ổn chứ?]
"Khụ… tớ ổn." Cô ráng gằn giọng cho giống bình thường nhưng không thể nào che giấu được, đành để điện thoại ra xa cho đối phương không nghe rõ tiếng ho.
[Cậu ốm hả? Tớ vừa nghe thấy tiếng ho, hôm nay giọng cậu lạ lắm!?]
Luân cứ tưởng hôm nay sẽ được gặp San, nhưng chờ mãi cũng không thấy bóng dáng đâu.

Cuộc gọi này là lần thứ ba mươi rồi, cuối cùng San cũng chịu bắt máy.
"Đừng lo quá, tớ vẫn chưa chết được.

Quan trọng là cậu bây giờ đã có ai nấu ăn cho chưa?"
Cơ thể cũng đã đỡ, cô cố gắng trườn người ngồi dậy tựa lên bờ tường lạnh buốt.

Vừa hỏi thăm Luân vừa lấy thuốc uống, cũng may lúc sáng Linh đã chuẩn bị sẵn bây giờ chỉ việc uống mà thôi.
[Tớ có em họ qua thăm, nên không phải làm gì hết.

Cậu ổn chứ? Bé Linh đâu rồi?] Luân tựa người xuống lưng ghế ngồi nghe điện thoại, cũng may hôm nay em họ qua chơi, nếu không một mình cậu sẽ chật vật lắm.
"Đi làm… cậu ổn thì tốt, tớ phải đi kiếm cái gì ăn đây.

Cúp máy nhé!" Không đợi Luân trả lời cô liền tắt máy, trạng thái cơ thể lần nữa trở lại mệt mỏi.
Thuốc cũng đã uống, nhưng bụng thì vẫn cứ đau.

Cô cố gắng lết thân thể nhức mỏi đi xuống bếp, nhìn thấy thức ăn nguội lạnh cô tiến tới bật bếp lên hâm lại ít cháo trắng.
Hôm qua Luân bị thương nên đồ ăn lấy được cũng để ở nhà cậu ta hết, bây giờ nhà chỉ còn mỗi nồi cháo trắng lúc sáng Linh nấu.
Tranh thủ cháo chưa sôi, cô lật đật chuẩn bị đồ để tắm rửa.

Cơ thể sạch sẽ tinh thần liền sảng khoái, nhưng cơn đau bụng lúc sáng thì vẫn còn.
Nhìn nồi cháo nóng hổi bụng liền nổi trống liên hồi, San cố gắng lết thân thể mệt mỏi đi múc cháo ăn.
Không hiểu sao đi được nửa đường đầu óc cô liên tục xoay tròn, khiến cho cơ thể loạng choạng ngã xuống sàn nhà lạnh buốt.
"Aaa!!!" Tô cháo đang còn nóng cứ thế úp thẳng vào tay cô, theo phản xạ tự nhiên cô la lên đau đớn: "Nóng… quá!"
"Đầu óc sao cứ xoay vòng vòng vậy nè trời!!" Tay bị phỏng rất muốn đứng dậy xả nước vào, nhưng đầu óc đang mụ mị cô không tài nào đứng lên được.
"Phù… phù."
"Khó chịu quá!"
"Ưm…"
Có khả năng cô đã bị tụt huyết áp, đau đớn dồn dập khiến cho cơ thể yếu ớt không chịu được nữa, cô rên lên một tiếng rồi ngất xỉu luôn tại chỗ.

Thêm một lần nữa San bị đánh thức bởi tiếng lọc cọc bên tai, nghe kỹ lại thì ra là tiếng đồng hồ đang chạy.
Lần này cô thấy cơ thể mình đã đỡ hơn một chút, cố gắng mở mắt ra nhìn lên trần nhà có một điểm khác biệt.
"Sao lại ở trong phòng rồi?" Cô nhớ lúc ngất xỉu là ở phòng bếp cơ mà? Ai đã đưa cô vào đây?
Nhìn ra hướng cửa cũng là lúc Luân vừa bước vào phòng, hai mắt giao nhau đôi bên đều bất ngờ và bỡ ngỡ.
"Cậu tỉnh rồi? Làm tớ lo gần chết, dậy rồi thì ăn miếng cháo cho lại sức đã." Luân mỉm cười ôn nhu, bưng tô cháo thịt bằm có một ít tiêu lại đút cô ăn.

Luân vừa thổi vừa đút, nhưng lại thấy cô im lặng không hó hé hơi lo lắng hỏi:
"Sao vậy San? Không thích ăn cháo thịt bằm hả?"
Không phải cô ghét, mà cô đang thắc mắc tay của Luân đang bị thương sao lại bưng được tô cháo lâu như vậy? Chẳng lẽ bản thân đã bị cậu ta lừa rồi sao?
Hay là vết thương đó không hề sâu như cô tưởng, vốn dĩ chỉ là trầy xước nhẹ, bản thân đang điên đầu suy nghĩ mặc kệ Luân ngơ ngác ngồi nhìn.
Lúc đầu Luân có hơi sợ hãi, nhưng để ý tầm nhìn của San, cậu liền biết đối phương đang nghĩ gì: "Cậu đang thắc mắc về tay của tớ hả?"
Luân gãi đầu hối lỗi với San, cậu khẳng định vết thương là thật, nhưng không đến mức như San nghĩ: "Tớ xin lỗi, hình như cậu đã hiểu lầm gì rồi.

Thật ra vết thương chỉ bị xây xát nhẹ, có bị chảy máu vì sợ cậu không quan tâm tớ nữa nên mọi việc hơi đi xa tưởng tượng."
Nghe lời thú tội từ Luân khóe mắt cô có chút cay, bàn tay không tự chủ nâng lên lau nước mắt, miệng thì thào chửi: "Đồ ngốc này!!!"
"San… đừng khóc! Tớ hứa từ nay sẽ không đem chuyện này ra đùa nữa, ăn tí cháo nhé?" Luân nhẹ nhàng xin lỗi, cậu giống như đang dỗ dành người yêu vậy.
Cô ngoảnh mặt đi chỗ khác không chịu ăn cháo, hiện tại nhìn mặt Luân thôi là đã thấy ghét lắm rồi.
"Ai khóc chứ? Không ăn…" Tại sao lại là lúc này? Cô không muốn Luân thấy bộ mặt yếu đuối của mình: "Tại sao cậu lại có mặt ở đây?"
San lảng tránh việc ăn cháo chuyển sang chủ đề khác, với lại cô cũng thắc mắc tại sao Luân biết cô ngất xỉu mà đến.
Không biết thân phận hiện tại có bị phát hiện hay chưa? Cô cố gắng nhìn vào đôi mắt của Luân để chờ đợi câu trả lời, mọi chuyển động của con ngươi sẽ giúp cô phán đoán được tình huống..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui