Hiện tại Diêu Lương cảm thấy rất phiền não, cơn cáu kỉnh bắt đầu lan tràn trong lòng mà chẳng biết vì sao, cũng không biết phải làm thế nào để thoát khỏi nó.
Bài tập bày ra trên bàn không thấy đâu, Diêu Lương vô thức cắn môi, tay ấn vào đầu bút chì.
Cái tên Trương Dịch Văn đột nhiên hiện lên trong đầu anh, sau đó là hình bóng hắn, từng lời Trương Dịch Văn miêu tả về người hắn thích trên sân thượng vẫn còn văng vẳng bên tai Diêu Lương.
Diêu Lương dừng một chút, trông như đang ngồi thiền.
Diêu Lương rõ ràng biết họ sẽ chẳng thể ở bên nhau dài lâu, chỉ cần tốt nghiệp vào đại học, bọn họ chỉ tồn tại trong thế giới của nhau như những người xa lạ.
Cuộc sống hai người vô cùng khác biệt, đường đời của Trương Dịch Văn rất rõ ràng, vào trường danh giá, tiếp quản công ty của ba, sau đó lấy vợ sinh con.
Mà Diêu Lương không nuôi chí lớn, chỉ cần học đại học rồi đi làm ở một công ty đàng hoàng, miễn là có thể chăm sóc bà của mình.
Họ vốn không nên, cũng không thể có nhau trong đời.
Vậy mà hết lần này tới lần khác, Diêu Lương chỉ thích Trương Dịch Văn, và Trương Dịch Văn cũng thích Diêu Lương.
Vừa rồi Trương Dịch Văn miêu tả quá rõ ràng, Diêu Lương cũng không ngốc đến mức không phát hiện, nếu như người đó không phải Diêu Lương thì chuyện xảy ra ở nhà anh hôm đó không thể nào giải thích được, hơn nữa ánh mắt không biết lừa người.
Trương Dịch Văn thích anh, đó là sự thật.
Diêu Lương đã chuẩn bị tâm lý nhìn Trương Dịch Văn thích người khác, nhưng anh không ngờ người khác đó lại là mình, nhưng như vậy thì sao, Diêu Lương đâu thể không chút do dự xông đến chỗ Trương Dịch Văn như trên ti vi và nói với hắn rằng anh ấy cũng thế.
Khác biệt giữa bọn họ không chỉ là hoàn cảnh gia đình và quỹ đạo cuộc sống, đồng tính mới là trở ngại lớn nhất.
Hơn nữa, ai biết được Trương Dịch Văn có phải đã lầm tưởng cảm giác mới mẻ trở thành thích hay không.
Nghĩ đến đây, nỗi chua xót vừa nén chặt lại đã muốn trào dâng.
Những cánh quạt cũ kỹ trong phòng học phát ra âm thanh khó chịu, học sinh lẩm nhẩm ghi chép bài vở, tiếng lật giấy sột soạt khiến Diêu Lương càng thêm phiền não.
Diêu Lương bấm bút chì trong tay càng lúc càng nhanh, răng cắn chặt môi dưới, ánh mắt quét tới quét lui bài tập, trong lòng khó chịu giống như một quả bóng bay căng phồng, suýt chút nữa sắp nổ tung.
"Bút đều bị cậu làm gãy cả rồi."
Diêu Lương vô thức nhìn thoáng qua bút chì trên tay, ngòi bút thật dài lộ ra bên ngoài, một bàn tay khớp xương lộ rõ nhẹ nhàng lấy cây bút ra khỏi tay anh rồi đặt nó xuống bàn.
"Có gì khó chịu à?"
Trương Dịch Văn đảo mắt trên cánh môi Diêu Lương, thấy dấu răng hằn sâu thì cau mày.
Cũng không biết là ai làm tôi khó chịu, Diêu Lương nghĩ.
Nhìn tên đầu sỏ ngồi ung dung thoải mái, lòng anh thấy hơi oán giận.
Nhận ra ánh mắt Diêu Lương có gì đó không đúng, Trương Dịch Văn định hỏi chuyện một chút, ngờ đâu lão Tào đã vào lớp nên đành thôi.
Nhưng trong lòng vẫn cứ vướng mắc mãi.
Chờ đến tan học, Trương Dịch Văn lập tức muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng còn chưa nói xong đã bị Diêu Lương dùng bài tập làm cứng họng.
Trương Dịch Văn không thể làm gì khác hơn đành ngậm miệng, cúi đầu ngoan ngoãn làm bài tập.
Diêu Lương nhìn dáng vẻ đau khổ của Trương Dịch Văn đột nhiên thấy buồn cười, nỗi khó chịu biến mất không thấy tâm hơi.
Trương Dịch Văn nào phải kẻ biết an phận, mới làm bài mấy phút đã không chịu đựng được nữa, mắt nhìn về phía cửa, phát hiện lão Tào đã đi đâu mất, hắn lập tức lấy thứ gì đó trong cặp ra.
Diêu Lương không để ý hắn, nhưng mắt không nhìn thì tai lại chú ý nhất cử nhất động của Trương Dịch Văn, chỉ nghe thấy hắn ta kêu mấy tiếng, nhất thời không còn tiếng động gì, sau đó Diêu Lương cảm thấy có gì đó chạm vào tai mình.
Ngẩng đầu nhìn lên, Trương Dịch Văn đang cầm một chiếc mp3, tay còn lại cầm tai nghe, nhẹ nhàng giúp Diêu Lương đeo vào.
Một giai điệu xưa cũ vang lên bên tai, Diêu Lương kinh ngạc, không ngờ rằng Trương Dịch Văn cũng nghe nhạc xưa.
"Cậu cho rằng tôi không nghe loại nhạc này à?"
Diêu Lương vốn đã đoán được trong lòng, kinh ngạc nhìn về phía Trương Dịch Văn, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy người nọ một tay ôm đầu chờ đợi câu trả lời.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Diêu Lương vội quay mặt đi nơi khác.
"Wisemansay, onlyfoolsrushin."
Tạm dịch: "Người từng trải hay nói rằng, chỉ có kẻ ngốc mới yêu một cách vội vàng".
Thanh âm Trương Dịch Văn hòa cùng giọng hát trầm thấp phát ra từ tai nghe, Diêu Lương chẳng biết ai là ai.
Diêu Lương ngẩng đầu, ánh mắt hai người lần thứ hai đan vào nhau, Trương Dịch Văn chăm chú nhìn Diêu Lương, vẫn thấp giọng hát theo tiếng nhạc, dường như nội dung bài hát thực ra chính là lời hắn muốn nói.
Tiếng Anh của Trương Dịch Văn rõ ràng lại dễ nghe, hát cũng không tệ, giọng nói trầm thấp, kèm theo chất giọng khàn khàn độc nhất vô nhị của thiếu niên, như thể Trương Dịch Văn đang hát vì Diêu Lương, lòng Diêu Lương xao động.
Trương Dịch Văn đột nhiên tháo tai nghe ra, cuộn tròn nó lại, nhét mp3 vào trong túi, bài hát bị gián đoạn, lời của câu tiếp theo mới nghe được một nửa, không hiểu sao Diêu Lương lại thấy tò mò.
"Tiến triển thế nào rồi?"
Diêu Lương định hỏi mượn mp3 nhưng lão Tào bỗng bước vào phòng học, Trương Dịch Văn nhanh tay mở bài tập ra.
"Không tệ, thành tích của em đã có tiến bộ, cực cho Diêu Lương quá."
Lão Tào thấy bài tập Trương Dịch Văn chi chít chữ thì rất hài lòng, nghe lời lão Tào nói, Trương Dịch Văn phụ họa vài câu, lão Tào cười vui vẻ đi ra ngoài, cho hai người không gian để chăm chỉ học tập.
Bầu không khí mơ hồ vừa rồi tan biến mất, Diêu Lương cảm thấy đây không phải thời điểm thích hợp để nghe nhạc nên đành phải từ bỏ.
Sau đó hai người đắm chìm trong bài tập mấy tiếng đồng hồ, nếu lão Tào không đến đây nhắc nhở, có lẽ bọn họ đã quên mất việc trở về nhà.
Diêu Lương vươn eo, thấy ngoài trời đã tối bèn thúc giục Trương Dịch Văn thu dọn đồ đạc mau chóng về nhà.
Vừa đến cổng trường, trời đổ mưa to đến mức vạn vật xung quanh như bị tấm màn chất lỏng trùm lên.
Diêu Lương có chút lo lắng, từ khi người đàn ông đó qua đời, bà nội chuyển đến sống cùng với anh, lúc này đã quá muộn, y tá được mời đến chăm sóc bà đã về rồi, Diêu Lương đau lòng bà phải ở một mình, cắn răng đội mưa về nhà.
Trương Dịch Văn ngăn Diêu Lương lại, lắc chiếc ô trong tay mình, tỏ ý rằng hắn có thể đưa Diêu Lương về.
"Mưa to thế này, sao cậu phải lao ra như con bò vậy? Tôi biết cậu vội về nhà, nhưng lỡ dầm mưa mà bị cảm thì làm sao chăm bà được nữa."
"Cái ô này ở đâu ra thế?"
Diêu Lương nghe Trương Dịch Văn cằn nhằn, chỉ tự hỏi chiếc ô đến từ đâu.
Trương Dịch Văn đột nhiên nhếch môi, điên cuồng cười với Diêu Lương, hất cằm về phía người đứng sau lưng, ý bảo ô của mình là trộm của người đó.
"Đi mau."
Thì ra là trộm được, Diêu Lương muốn trả lại ô cho người nọ nhưng Trương Dịch Văn đã nhau tay ôm lấy vai anh, một tay mở ô che chắn, hai người nhanh chóng đi vào mưa.
Diêu Lương và Trương Dịch Văn thực ra không chênh lệch nhiều về chiều cao, Diêu Lương chỉ thấp hơn Trương Dịch Văn vài centimet.
Tuy Diêu Lương gầy hơn Trương Dịch Văn nhưng dù sao cậu ấy cũng là con trai, vóc dáng không thể nào nhỏ như một cô gái được.
Hai người chen nhau một chiếc ô, kết quả người Trương Dịch Văn đã ướt một nửa, chiếc quần học sinh sáng màu sáng bị mưa làm đậm hơn.
Khi đến nhà Diêu Lương, Trương Dịch Văn đã ướt sũng khắp người, ngược lại Diêu Lương chỉ bị ướt một chút trên vai, so với hoàn cảnh của Trương Dịch Văn thì quả là tốt hơn rất nhiều.
Sau khi Trương Dịch Văn nói lời tạm biệt với Diêu Lương, hắn cầm ô muốn rời đi, Diêu Lương còn đang suy nghĩ xem có nên mời người vào nhà hay không, lo lắng khi thấy người ta định đi thì mở miệng giữ lại.
"Ô của cậu là trộm được thật à?
Đừng nói là Trương Dịch Văn, chính Diêu Lương cũng bị sốc, không biết có nên bảo hắn 'đến nhà tôi ngồi một chút' hay không.
"Cậu vẫn kì quái như vậy."
Diêu Lương xấu hổ, nhưng Trương Dịch Văn lại trở nên vui vẻ cười không khép được miệng.
"Gạt cậu đó, đây là ô của tôi, nhanh lên."
Trương Dịch Văn cười một hồi lâu mới đứng thẳng dậy, lau nước mắt vì cười quá nhiều rồi xoay người bước đi.
Diêu Lương không kịp nói gì, không quan tâm bên ngoài trời vẫn đang mưa, lập tức đuổi theo gọi lại.
Trương Dịch Văn quay lại và thấy Diêu Lương đang kéo áo mình, mưa như trút nước, cả người Diêu Lương rất nhanh đã ướt sũng.
"Cậu có muốn vào nhà tôi ngồi không, chờ quần áo khô rồi hãy về.".