Mười Năm Để Chó Ăn


"Chờ đã, để tôi đưa cậu về nhà."
Hai người xách theo hai kiện hành lý bước ra ngoài, lúc sắp đến khu vực đợi xe, Trương Dịch Văn đột nhiên ngừng lại.
"Không cần, cậu còn vali mà."
Diêu Lương nhìn đồ đạc phía sau Trương Dịch Văn, lập tức từ chối.
"Bảy ngày trôi thật nhanh."
Trương Dịch Văn khẽ thở dài, ngữ khí ngập tràn ai oán.
Diêu Lương cảm thấy người đàn ông này giống như một con chó săn vàng đang tủi thân làm nũng với chủ nhân của mình.
Trương Dịch Văn hơi cúi đầu lẩm bẩm nói, tầm mắt của Diêu Lương dừng lại trên mái tóc rối bời do vừa mới ngủ gật trên máy bay của hắn, đột nhiên muốn sờ một cái.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Diêu Lương thật sự đưa tay xoa đầu Trương Dịch Văn, một cái đụng chạm này khiến cả hai đều ngẩn ra.
Diêu Lương lập tức thu tay lại, ánh mắt lướt qua một bên.
Trương Dịch Văn cười một tiếng, sau đó không nhịn được nữa, hắn cười đến run cả người, vừa cười vừa trêu chọc tại sao Diêu Lương thẹn thùng như vậy mà lại dám xoa đầu mình.
Diêu Lương nhìn Trương Dịch Văn, trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy xấu hổ không thôi.
Trương Dịch Văn rất hào hứng dúi đầu mình đến gần Diêu Lương, muốn Diêu Lương sờ mấy cái.

Diêu Lương tất nhiên là không muốn, anh lùi lại, né tránh đầu của Trương Dịch Văn.
Đối với những người xung quanh, bọn họ giống như hai kẻ điên, còn tỏa ra chút niềm vui không thể giải thích được.
Hai người đứng đó, kéo theo rất nhiều đôi mắt hiếu kỳ.
Sau một lúc, Trương Dịch Văn dừng lại, không náo loạn với Diêu Lương nữa.
"Vậy tôi sẽ đi về hướng đó."
Hai người sống ở hai nơi khác nhau, hướng đi cũng khác biệt.

Sau khi chào tạm biệt Trương Dịch Văn, Diêu Lương xách hành lý lên xe, cánh tay đột nhiên bị một lực bắt lấy.
Diêu Lương còn đang nghi hoặc, định quay đầu lại xem ai kéo mình, còn chưa kịp nhìn rõ thì người đó đã cúi xuống hôn lên môi anh.
Nụ hôn rất nhẹ, Trương Dịch Văn chỉ nhẹ nhàng lướt qua môi Diêu Lương, không có động tác gì khác.

Mà chỉ là một nụ hôn có chút nhạt nhẽo ấy thôi, trái tim và linh hồn Diêu Lương đều bị người trước mặt này cướp mất.
Bọn họ hôn nhau ở chốn đông người, mặc kệ những ánh mắt tò mò hay kinh tởm của kẻ khác.

Hoặc là nên nói, kể từ giây phút Trương Dịch Văn cúi xuống định hôn, Diêu Lương đã không còn để ý đến người khác nữa.
Nụ hôn không kéo dài được bao lâu.

Trương Dịch Văn buông Diêu Lương ra, thấy Diêu Lương vẫn còn vẻ mặt chấn động, hắn nở nụ cười, không còn tùy ý như vừa nãy mà nhẹ nhàng tựa như cái hôn kia.
Ánh mắt Trương Dịch Văn hơi cong xuống, dường như trong ấy là hồ nước trong veo, mặt hồ tràn đầy dịu dàng, mà Diêu Lương thì đang đắm chìm trong sự dịu dàng đó.
Người ta thường nói rất khó để có được tình yêu đến từ hai phía, muốn gặp được phải có kì tích và may mắn.
Diêu Lương thừa nhận mình không phải là người may mắn được ông trời phù hộ, trong cuộc sống của anh vốn không có cái gọi là may mắn hay phép màu.
Chỉ có Trương Dịch Văn là ngoại lệ duy nhất, ngoại lệ không liên quan gì đến những điều âm u chung quanh anh.
Diêu Lương nhìn thẳng Trương Dịch Văn khiến hắn xấu hổ.

Trương Dịch Văn không được tự nhiên gãi gãi đầu, cẩn thận nhìn sắc mặt Diêu Lương, sợ rằng nụ hôn bốc đồng vừa rồi của hắn khiến người ta tức giận.
Nụ hôn vừa rồi quả thực là do bản năng của Trương Dịch Văn, chỉ vì lúc quay đầu lại nhìn thấy bóng dáng Diêu Lương bước đi.

Liếc mắt một cái, hắn không nhịn được liền nhào tới hôn anh.
Thế nhưng nói bản năng cũng không đúng lắm.

Chính xác mà nói, hắn thuận theo trái tim mình mà hôn Diêu Lương, không để ý tới cái nhìn của người khác.
"Nhiều người như vậy, cậu không sợ sao?"
Có lẽ đã quen với việc Diêu Lương đột ngột hỏi mấy câu không đúng lúc, vẻ mặt Trương Dịch Văn vẫn thâm tình, lời nói dịu dàng khiến lòng người tê dại:.

ngôn tình hay
"Sợ gì chứ? Tôi hôn bạn trai của mình là phạm pháp à."
Trương Dịch Văn vừa nói vừa nắm tay Diêu Lương, nhìn Diêu Lương sững sờ, định thần rồi xấu hổ, còn nói cái gì nam không phải bạn trai.

Vành tai Diêu Lương đỏ bừng, màu đỏ lan theo cổ áo vào tận làn da trên cổ, khiến người ta ngứa ngáy.
Bàn tay của Trương Dịch Văn siết chặt hơn, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, lần này thật sự xong rồi, tại sao lại thích người này như vậy.
"Trương Dịch Văn, em đang làm cái gì?"
Giọng nữ từ phía sau truyền đến, Trương Dịch Văn dừng lại vài giây, lúc quay đầu lại, hắn vô thức buông bàn tay vốn đang nắm chặt tay Diêu Lương ra.
Cả hai người đều sửng sốt trước hành động bản năng này.
Trương Dịch Văn và Diêu Lương ngây người một lúc, người phụ nữ đi giày cao gót đến trước mặt bọn họ.
Đôi giày cao gót phát ra tiếng vang lộp cộp.

Với Diêu Lương mà nói, âm thanh này không phải đang giẫm trên nền đất, mà giống như đang giẫm lên trái tim anh, có cảm giác như ai đó đang nắm chặt trái tim ấy, tàn nhẫn bóp nghẹt.
Thực ra ngay lúc đó, khi Diêu Lương và Trương Dịch Văn vẫn còn đắm chìm trong tình cảm đầy ắp, cái kết cuối cùng của họ đã được báo trước.
Cũng ngay từ lúc đó, Trương Dịch Văn đã đưa ra lựa chọn, Diêu Lương đã được định sẵn sẽ phải rời đi.
Trong cuộc đời của Diêu Lương, Trương Dịch Văn sẽ là ngoại lệ duy nhất, nhưng Diêu Lương không có khả năng trở thành ngoại lệ duy nhất trong cuộc đời của Trương Dịch Văn.
Nghiệt duyên, nghiệt duyên, cái gì gọi là nghiệt duyên?
Khởi đầu tốt đẹp nhất, sau đó sẽ luôn là kết thúc đau thương, nhưng cố tình cứ phải quấn lấy nhau.
Giống như con thiêu thân lao vào đám lửa, đến cuối cùng, chờ đợi nó chỉ có thể là con đường chết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui