Sáng sớm ngày hôm sau, người Tân phủ đến Thẩm phủ chuyển đồ cưới cho ta.
Bà bà của ta, mà không, bây giờ phải là Thẩm lão phu nhân gấp đến độ ôm ngực, duỗi ngón tay, run rẩy chỉ chỏhồi lâu tức giận trực tiếp ngất đi.
Lương bổng của Thẩm Thanh Nhiên rất ít, hoàn toàn dựa vào của hồi môn của ta chống đỡ.
Hôm nay ta dọn đi, chẳng khác nào dỡ từng khối thịt lớn trên người bà ta cả.
Thẩm lão phu nhân ngất xỉu, người hầu gọi mấy lần để đánh thức bà ta.
Vừa mới bắt đầu bẩm báo cái gì bị chuyển đi, thì Thẩm lão phu nhân lại mở to hai mắt, hôn mê bất tỉnh.
Ta cố ý dặn dò người hầu Tân phủ tránh xa đống thịt trên mặt đất, kẻo giẫm lên, trượt chân, gây thất thoát của hồi môn của ta.
Qua hơn nửa canh giờ, Thẩm Thanh Nhiên rốt cục cũng bị gã sai vặt đánh thức.
Sau khi say rượu, tình trạng của hắn ta rất tệ.
Hắn ta quần áo còn chưa mặc xong đã chạy ra ngoài, nhìn thấy ta quần áo chỉnh tế cùng một bên của hồi môn được lần lượt chất lên xe chuyển đi, cả người sững hồi lâu.
“A Nhu, nàng đang làm cái gì vậy?”
Hắn vô cùng bối rối, "Chúng ta không phải làm hòa rồi sao?"
Ta kỳ quái nhìn hắn: "Khi nào?"
“Nhưng mà... "Hắn nghiêng đầu, nhìn những người hầu Tân phủ đi qua đi lại khắp nơi," Nàng đã đáp ứng ta, nếu ta có thể ba ngày liền trông chừng nàng ba ngày liền......”
Nói được một nửa, hắn tựa hồ nhớ tới chuyện đêm qua.
Hai má hắn đỏ bừng, "A Nhu, đêm qua ch ngoài ý muốn, đêm đó không tính. Đêm nay ta lại tiếp tục trông chừng nàng...”
“Ồ!” Ta thờ ờ nói, "Thẩm công tử, ta đã cho ngài cơ hội, nhưng ngài lại từ bỏ. Chuyện đó rất đơn giản, chúng ta kết thúc.”
“Cái gì? "Ánh mắt hắn ta thẩn thờ, " A Nhu, nàng vẫn còn giận ta phải không?’
Ta lắc đầu, "Thẩm công tử, chúng ta đã không còn liên quan gì đến nhau, xin ngài gọi ta là Tân tiểu thư. nếu không, đừng trách tỳ nữ của bổn tiểu thưkhông khách khí.”
Thẩm Thanh Nhiên sửng sốt hồi lâu, lòng tràn đầy hối hận ôm lấy đầu nói, "A Nhu, thật sự là chuyện ngoài ý muốn, nàng vì cái gì mà lại không tin tưởng ta!"
Hắn nhìn bốn phía nhẹ giọng đi lại, hạ nhân Tân phủ nối đuôi nhau đi ra, trên mặt không nhịn được.
Giây tiếp theo, hắn nắm lấy vai ta, dùng sức siết chặt, hung ác chất vấn: "Nàng vẫn còn muốn trừng phạt ta?"
"Đau quá!" ta hét lên đau đớn, Lưu Hương không nói hai lời, dẫn đầu đá một cước vào bụng hắn.
Đá thẳng vào chính giữa bụng Thẩm Thanh Nhiên. Hắn lui về phía sau vài bước, nôn một tiếng, cúi xuống, quỳ trên mặt đất, phun ra một vũng màu trắng nồng nặc mùi rượu.
Lưu Hương hừ lạnh một tiếng, "Thẩm công tử! Xin ngài tự trọng!”
“Thẩm công tử?” Thẩm Thanh Nhiên đau đến trán đổ đầy mồ hôi, "Ta là cô gia của ngươi!”. Ngôn Tình Xuyên Không
"Đêm qua người uống nhiều rượu ở chỗ Lý Thư Uyển là giả sao?" Lưu Hương cau mày chán ghét, "Tiểu thư nhà ta đã sớm cùng ngài ký đơn hưu phu lâu rồi! Đừng trơ trẽn bám lấy tiểu thư nhà ta!”
“Không, không phải, đó chỉ là diễn thôi. " Hắn vẫn không bỏ cuộc hét lên, dùng quần áo nhăn nhúm lau miệng, " Lý ThưUyển một mực náo loạn, ta chỉ là muốn đi an ủi nàng ấy thôi. A Nhu, nàng mau giải thích đi! Đây chỉ là diễn kịch!"
“Diễn kịch? "Ta nhịn không được bật cười thành tiếng.
"Thẩm Thanh Nhiên, trong mắt ngươi, cái gì cũng là diễn kịch, Lý Thư Uyển cứu người là diễn kịch, người muốn cưới nàng ta là diễn kịch, để ta tự nguyện làm thiếp, cùng ta hủy hôn tất cả đều là diễn kịch!"
“Thẩm Thanh Nhiên, vậy đâu mới là sự thật?”
"Ngươi muốn danh tiếng tốt, ngươi muốn là một người đàn ông tốt trong lòng mọi người, nên ngươi căn bản không quan tâm đến ta có đau lòng vì điều đó hay không.”
"Ngươi ham muốn sắc đẹp của Lý Thư Uyển, muốn chiếm lấy nàng ta, ngươi biết rõ Lý Thư Uyển còn là xử nữ phải không? Ngươi không còn là một thiếu niên ngây thơ nữa. Nếu ngày đó Lý Thư Uyển thật sự bị nhục, phản ứng sẽ không chỉ có như vậy.”
Ta nói ra suy đoán mà ta đã chôn vùi trong lòng từ lâu, "Nhưng ngươi vẫn là mượn chuyện này lừa dối mọi người, làm bộ mọi chuyện đều đã xảy ra, ép buộc ta. Thẩm Thanh Nhiên, ngươi lừa gạt chính mình thì cũng thôi đi, nhưng vì cái gì cũng muốn bắt ta phải đi tin tưởng lời nói dối này?”
Trên mặt hắn hoảng sợ khi tâm tư của mình bị vạch trần, "Không phải, A Nhu, nàng nghe ta giải thích..”
Ta nhìn Thẩm Thanh Nhiên, thiếu niên mà ta đã từng yêu đến tận xương tủy.
Mặt mày của hắn vẫn như cũ, nhưng ta lại không tìm thấy được trên đó dấu vết mà ta từng yêu say đắm.
“A Nhu, ta sai rồi...... Ta thật sự sai rồi......”
Đến giờ khắc này, hắn mới thật sự ý thức được, ta đã thật sự không cần hắn nữa.
Ta nhìn về phía Lưu Hương, "Đồ đạc đều đã kiểm kê xong, chúng ta đi thôi!"
Lưu Hương nặng nề ừ một tiếng, ánh mắt vẫn tràn đầy cảnh giác, "Thẩm công tử, ta khuyên ngài nên tự biết mình một chút, một nam nhân gầy yếu như ngài, ta sợ nếu ta thật sự đánh nhau với ngài, sẽ không cẩn thận đánh chết ngài.”
Vẻ mặt Thẩm Thanh Nhiên không tin, nỉ non nói: "Không thể nào, A Nhu, nàng sẽ không thể không cần ta.”
Lưu Hương châm chọc nói tiếp, "Thẩm công tử, nếu ngài rảnh rỗi như vậy, không bằng đi dỗ dành Lý Thư Uyển, tối hôm qua ngài rút ra mặc quần vào rời đi, người ta thật đau lòng.”
Thẩm Thanh Nhiên vẫn còn ngơ ngác, đột nhiên ngậm chặt miệng.
Hai má hắn run rẩy, nhắm mắt lại tự giễu, "Thì ra nàng cái gì cũng biết rồi...”
“A Nhu, hiện tại nàng khẳng định cảm thấy ta rất ghê tởm!”
"Ta vốn là như vậy, mềm lòng, dễ dàng đồng tình cho người khác, cũng giống như một đứa trẻ, người khác nói chút gì đó, ta liền tin tưởng.”
"Nếu không phải ngày hôm qua Lý Thư Uyển nói nàng ấy không muốn sống nữa, ta chắc chắn sẽ không rời đi, ta sẽ giữ đủ ba ngày, chúng ta sẽ có thể trở lại như trước...... Đều tại tiện nhân Lý Thư Uyển kia, A Nhu, đều tại nàng ta.”
“Đừng đi, A Nhu......”
Ta đâu chỉ ghê tởm.
Ta ghê tởm Thẩm Thanh Nhiên đến mức nôn mửa.
Đến bây giờ, hắn vẫn còn dùng thủ đoạn cũ, muốn cho ta đau lòng cho hắn.
“Lưu Hương.”
“Hồi phủ!”