Mười Năm Sau Anh Vẫn Mất Em

Loại nước hoa quen thuộc này, vẫn là mùi nồng nàn giống như mười năm trước. Bây giờ tôi đã trở thành một con chó, thậm chí mũi tôi còn nhạy cảm mãnh liệt hơn. Tôi ngẩng đầu lên nhìn mọi người, nhưng tôi không nhận ra nhiều người trong số họ.

"Chúc một chuyến đi bình an, tiểu Nhã! Có lẽ bây giờ tiểu Nhã đã có một cuộc sống mới. Xin chia buồn với cô giáo."

Mọi người đều hô vang những lời trong điếu văn, mong bố mẹ tôi đừng chìm đắm trong nỗi đau ở quá khứ và hãy để nó qua đi.

"Yên nghỉ nhé!" Người đàn ông mặc vest đặt một bông hồng trắng lên chiếc bình của tôi. Tôi nhìn thật sâu vào anh ta, âm thanh và mùi vị vẫn như mười năm trước. Lần này cuối cùng tôi cũng nhìn rõ được mặt anh ta, mặc vest sang trọng như vậy, có thể thấy anh ấy rất giàu có. Khuôn mặt cũng bình thường, không có gì đặc biệt, anh ta có đôi mắt dài và hẹp, trên mặt có vài vết mụn rỗ, đeo một cặp kính gọng vàng, khí chất toả ra như một người nho nhã.

Càng ngày mắt tôi càng mờ đi và bắt đầu tôi cảm thấy hơi chóng mặt. Khóe miệng của người đàn ông đó nhẹ cong lên, làm tôi cảm thấy sợ hãi. Thế giới đang quay cuồng, khiến tôi nhanh chóng hiểu ra bó hoa có điều gì đó không ổn. Tôi lập tức chạy tới bình tro, ngậm bông hồng trắng lên và cố gắng báo hiệu cho ba mẹ tôi. Tôi cắn từng cánh hoa một và khám phá ra có một viên pha lê nhỏ màu đỏ ẩn trong nụ hoa. Tôi không biết nó là gì, nhưng sau khi cắn cánh hoa, cảm giác choáng váng vừa rồi đã biến mất.


Không, mọi người đều nghĩ tôi đã chết, có ai đó vẫn muốn không ai có thể điều tra được vụ án năm đó. Anh sợ tôi làm ma trả thù anh, sao ngay từ đầu anh lại dám g..iế.t ng..ư.ờ.i?

Hành động đột ngột của tôi làm gián đoạn suy nghĩ của mọi người. Người đàn ông mặc vest lườm tôi trông rất hung dữ, như muốn đá tôi một cái. Mẹ tôi ôm lấy tôi và khóc: “Gấu Nhỏ, đừng gây rắc rối nữa, để chị con đi một cách thanh thản đi.”

Tôi cảm thấy hơi sai, nhưng tôi không thể diễn tả được nỗi đau của mình vào lúc này, tôi không thể nói được, nếu được là người thì tốt biết bao. Tôi chỉ biết lặng lẽ nhìn người đàn ông đó nói chuyện với một người đàn ông khác ở đằng xa rồi bỏ đi.

Người mà anh ta nói chuyện chắc chắn là đồng phạm của anh ta khi đó. Điều này làm tôi hơi lo lắng, hung thủ hóa ra lại là người thân thiết với bố mẹ tôi. Tôi sợ họ sẽ lại làm điều đó với bố mẹ tôi, giống như đã làm với tôi. Trên đường về, tinh thần tôi không được tốt và thậm chí không thể đi nỗi nữa.


"Khi linh hồn của cô trở lại thế gian, cô phải trân trọng nó. Một bước sai lầm sẽ hủy hoại tất cả." Một đạo sĩ già đang ngồi bên đường, nhìn tôi rồi nói vài lời.

“Gâu gâu gâu~ (Chính xác quá! Chủ nhân, hãy nhanh chóng kể cho tôi vận mệnh tiếp theo của tôi.)”

Có lẽ những lời này hơi xui xẻo nên mẹ tôi nhìn đạo sĩ một cái rồi kéo tôi đi nhanh. Tôi không dám quá bướng bỉnh cãi lời mẹ, cứ thế bỏ đi mà không ngoảnh lại.

"Tôi sẽ chờ cô ở đây."

"Hú… hú (Được rồi, được rồi, tối nay tôi sẽ đến.)"

Tôi đã định đến lúc đó sẽ đi tìm Từ Hoài và nhờ anh ấy đưa tôi đi dạo, sau đó tôi sẽ đưa anh ta đến đó vài lần nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận