Mười Năm Sau Khi Tôi Mất

3.

Thành Ngọc không nói gì, tôi cũng không nói thêm lời nào. Bữa cơm kết thúc trong bầu không khí ngại ngùng. Sự im lặng kéo dài tới tận khi tôi trở về ký túc xá.

Thành Ngọc dặn dò tôi phải nghỉ ngơi cho tốt, cuối tuần sau anh sẽ thu bản báo cáo.

Tôi muốn vươn tay ra sờ anh nhưng không biết phải dùng thân phận gì.

Nhưng Thành Ngọc chủ động mời tôi. Anh nói ngày mai anh không rảnh, hỏi tôi có thể giúp anh đi đón con trai không.

Tôi mừng như điên, vội vàng đồng ý.

Khi trở lại ký túc xá, tôi phát hiện ra bí mật của Tần Nhu.

Trên mỗi một quyển sách của cô ấy đều viết tên Thành Ngọc. Cuốn sổ nhật ký chói lọi để ở trên bàn. Tôi thừa nhận tôi là kẻ tiểu nhân, đã bằng này tuổi rồi còn đọc lén nhật ký của đàn em.

Nhưng điều này đã chứng minh được suy đoán của tôi, Tần Nhu đúng là thích Thành Ngọc.

Tôi muốn làm ông tơ tranh thủ khoảng thời gian chiếm dụng cơ thể giúp cô ấy hoàn thành tâm nguyện này. Sau đó tôi sẽ triệt để biến mất khỏi thế giới của Thành Ngọc. Bởi vì tôi không thể tiếp tục nhìn anh giả vờ kiên cường nữa.

Chuyện tự sát trước mộ tôi xảy ra một lần là đủ rồi.

Tôi nằm trên giường, nhớ lại mọi chuyện từ lúc quen biết tới khi yêu nhau của tôi và Thành Ngọc.

Tôi quen anh từ cấp 3. Thành Ngọc vừa kì lạ lại cổ quái. Anh luôn ngồi cuối lớp học, luôn một mình, cũng luôn chỉ mang mỗi một quyển vở và một cây bút.

Anh không có bạn bè, học tập là chuyện quan trọng duy nhất của anh.

Tôi dính chặt lấy anh giống như keo dính, bắt anh chỉ tôi giải đề. Tự học cùng anh từ sáng tới tối, thậm chí khi chạy bộ cũng cố ý tụt lại phía sau để chạy cạnh anh.

Tôi là người bạn đầu tiên của Thành Ngọc.

Anh từ người lạnh lùng tới chủ động chia sẻ mọi thứ với tôi. Chúng tôi vượt qua cánh cửa đại học và chính thức trở thành người yêu.

Mọi thứ tưởng chừng như chỉ mới ngày hôm qua, vậy mà hóa ra đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi.

Thành Ngọc, đã tới lúc nói tạm biệt rồi.

Tôi đi đón Thành Mộ Bạch, con trai tôi. Năm nay thằng bé đã mười tuổi.

Thời gian tôi ở bên thằng bé cũng khá lâu, nhưng thằng bé không biết.

Ấn tượng của thằng bé với tôi chỉ thông qua miêu tả của Thành Ngọc, là một người mẹ dịu dàng, cẩn thận.

Nhưng trên thực tế tôi rất bất cẩn, cũng không dịu dàng. Nếu tôi còn sống có lẽ sẽ luống cuống tay chân khi thay tã cho thằng bé.

Tôi có chút không biết phải làm sao. Dù rất nhiều đêm tôi đứng cạnh mép giường nhìn thằng bé chìm vào giấc ngủ, cũng biết thằng bé thường xuyên lén chơi điện thoại khi Thành Ngọc đã ngủ hoặc giấu những bài thi điểm kém dưới chậu hoa ngoài ban công.

Tôi vô số lần tưởng tượng tới cảnh được chạm vào thành bé, nhưng tới khi thật sự được chạm vào tôi lại căng thẳng.

Diện mạo Thành Mộ Bạch giống y hệt Thành Ngọc nhưng đôi mắt lại giống hệt tôi, vừa to vừa tròn.

“Cô là người mà ba cháu bảo sẽ tới đón cháu à?”

Đôi mắt to chớp chớp khiến trái tim tôi tan chảy.

“Đúng vậy, nhưng phải kêu là chị nha.”

“Không muốn, cô rất giống một người cô.” Thằng bé cọ cọ trong lòng tôi, khẽ cảm thán: “Cô à, cô thật gần gũi.”

Đứa nhỏ ngốc, có thể không gần gũi sao? Mẹ chính là mẹ con đó!

Tôi đưa Thành Mộ Bạch về nhà. Tuy thằng bé học không giỏi nhưng cũng chăm chỉ như tôi.

Tôi nhìn thằng bé cân nhắc những phép tính cộng trừ nhân chia số hàng trăm nửa tiếng cuối cùng vẫn đưa ra đáp án sai

Đúng là giống tôi, tuy cố gắng nhưng không đáng kể.

Thành Mộ Bạch đang làm bài tập, tôi cũng tranh thủ đi nấu cơm tối.


Thằng bé làm bài được một nửa thì ngửi được mùi thơm, bèn đi vào phòng bếp.

“Cô, đồ ăn cô nấu thơm quá!”

Có thể không thơm sao, tôi đã sống hai mươi mấy năm rồi, món sở trường chính là thịt kho tàu. Nó hoàn hảo tới mức không ai không chảy nước miếng khi thấy nó.

Chờ sau khi nấu xong một bàn ăn, Thành Ngọc cũng đã trở về. Anh mang về mười mấy quyển sách được để trong túi, khẩn trương đem vào phòng ngủ.

Thấy tôi nấu ăn, anh có chút ngạc nhiên, lập tức gắp lấy miếng thịt kho tàu.

Tôi núp ở phòng bếp, thấy anh dùng tay áo lau nước mắt xong mới đi ra.

“Ăn ngon không thầy Thành?”

“Với tay nghề này của em hoàn toàn có thể mở nhà hàng.”

Tôi cắn chiếc đũa nhìn hai ba con bọn họ mau chóng càn quét sạch sẽ thức ăn trên bàn.

Anh khẽ cảm thán trong nhà không có nữ chủ nhân là không được. Thành Ngọc nấu ăn không ngon khiến cho Mộ Bạch chán nản.

“Thầy Thành, nhiều năm như vậy rồi mà thầy vẫn không có ý định tìm người mới à?”

Thành Ngọc nghe vậy ngẩng đầu lên. Tôi cảm thấy anh đang nhìn tôi nhưng tôi không nắm bắt được cảm xúc bên trong đôi mắt màu hổ phách kia.

“Không có.” Anh hơi dừng lại; “Vợ thầy khiến cho thầy không thể yêu thêm ai được.”

Tôi khóc.

Tôi cảm động.

“Em có thể học theo vợ thầy.” Tôi dùng tay nâng mặt, cười hì hì hỏi anh: “Thầy bận rộn như vậy cũng cần phải có người chăm sóc Mộ Bạch chứ?”

Thành Mộ Bạch bê chén lên, nhìn tôi với Thành Ngọc hai vòng rồi nhỏ giọng hỏi: “Ba, có phải con sắp có mẹ không?”

Thành Ngọc bảo thằng bé đừng nói chuyện sau đó bảo tôi rảnh rỗi như vậy có thể đi viết luận văn.

Haiz, người đàn ông này nhiều năm vậy rồi vẫn không biết cách thương hoa tiếc ngọc.

Tôi theo anh được một lần thì sẽ theo đuổi được lần hai. Tục ngữ có câu liệt lang sợ triền nữ, tôi chính là triền nữ số một.

4.

Thứ bảy này Thành Ngọc có một buổi tụ họp bạn học cấp 3, tôi mặt dày đòi đi theo.

Điều bất ngờ là anh lại không cự tuyệt.

Bởi vì đã nhiều năm rồi không về lại trường cũ nên lần này lớp trưởng sắp xếp cho mọi người cũng trở về vườn trường.

Nói tới đây, trong lòng tôi cũng ngập tràn cảm xúc. Dù sao thì đây cũng là nơi tôi quen biết Thành Ngọc, theo đuổi anh mãi không buông, cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân về.

Có thể là vì thấy bên cạnh Thành Ngọc độc thân đã lâu đột nhiên xuất hiện một cô gái, mọi người khe khẽ bàn tán. Còn có người khuyến khích lớp trưởng ngồi xuống trước mặt tôi. Tôi nhìn cậu ta, thầm cảm thán năm tháng đúng là không buông tha ai, tên nhóc nhiều tóc trước kia bây giờ lại loáng thoáng có xu thế hói đầu rồi.

“So sánh đúng là khiến cho người ta tức chết. Con người Thành Ngọc lúc còn đi học đã thu hút cả đống người, giờ già rồi vẫn còn thu hút được một cô bé. Cháu là học sinh cậu ta đúng không, tên Tần Nhu à?”

Thành Ngọc si tình có tiếng trong đám bạn học. Mấy năm nay có không ít người khuyên anh tìm người khác. Có không ít người lén lút gạ gẫm anh nhưng Thành Ngọc vẫn lạnh lùng như dáng vẻ của một người đã xuất gia. Nay anh đột nhiên mang theo một cô gái tới buổi họp lớp, dĩ nhiên sẽ khiến cho người khác chú ý.

Tôi thoải mái trả lời: “Đúng vậy ạ.”

Lớp trưởng bày ra vẻ mặt như đã hiểu rõ.

“Tên nhóc kia là một cục xương cứng, nghe chú khuyên một câu, học tập mới quan trọng.”

Tôi lắc đầu: “Chú chưa từng nghe qua à? Vừa học vừa yêu, qua đợt này có thể sẽ không còn cửa hàng nào nữa. Cháu cũng không dám chắc đời này còn có thể gặp được người nào hoàn hảo như thầy Thành nữa không.”

Lớp trưởng giơ ngón cái với tôi, rồi vỗ mông đứng dậy, ôm lấy bả vai Thành Ngọc khẽ nói gì đó.

Cậu ta quay đầu lại nhìn tôi, tôi đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ. Sau này Thành Ngọc nói tôi cười trông như một đóa hoa cúc.


Có thể do dáng vẻ của tôi làm Thành Ngọc rung động, anh cũng hơi quay đi, cong khóe môi lên.

“Thầy cười gì vậy?”

Anh không nói gì, lấy một viên kẹo trái cây từ trong túi ra nhét vào trong lòng bàn tay tôi.

Tôi mới nhớ, lúc học cấp 3 Thành Ngọc hay bị tuột huyết áp. Bánh bao trong căn tin lại cực kì dầu, anh không ăn được chỉ đành chống đỡ bằng một túi sữa bò. Tới lúc chạy thể dục giữa giờ, anh khó chịu nên xém té xỉu mấy lần.

Học sinh xuất sắc luôn hấp dẫn sự chú ý của người khác, tật xấu này cũng bị giáo viên thường xuyên nhắc nhở. Sau này bởi vì tật xấu tham ăn của tôi, ngày nào cũng lén nhét hai viên kẹo vào miệng trước khi chạy bộ bị giáo viên phát hiện. Ông ấy bảo tôi cho Thành Ngọc hai viên coi như quan tâm bạn học.

Mỗi lần người kia chỉ nhận có một viên, còn lễ phép nói một tiếng cảm ơn đầy xa cách.

Trước kia tôi còn cảm thấy Thành Ngọc là người khó gần.

Sau này khi lên đại học, do đã quen với anh nên ngày nào cũng ân cần đưa kẹo cho anh.

Tôi bóc vỏ kẹo, nhét kẹo trái cây vào trong miệng.

Vẫn là mùi vị đó, vị đào ngọt, không thay đổi chút nào.

Đôi mắt Thành Ngọc sáng lấp lánh. Anh hỏi tôi:

“Ngọt không?”

“Ngọt ạ!”

Sao lại có thể không ngọt, ngọt tới nỗi khiến tôi muốn khóc.

Hai chúng tôi vốn chỉ đi dạo vòng quanh sân thể dục, nhưng càng đi càng lệch khỏi quỹ đạo.

Anh dừng lại, góc này là khu rừng nhỏ do trường trồng. Lúc này mặt trời đã ngả về phía tây, toàn bộ ánh mặt trời đều đã biến thành màu cam hồng giống như một lòng đỏ trứng muối béo ngậy treo lủng lẳng trên bầu trời, phảng phát khiến người ta nhớ lại mùa hè vô tư kia.

Thành Ngọc nói: “Vợ thầy cũng thích ăn loại kẹo này.”

Mùa hè đó, trong khoảng thời gian nghỉ giải lao trước khi bắt đầu tiết tự học buổi tối, tôi và Thành Ngọc cùng đi dạo trên sân thể dục, trong tay còn cầm một nắm kẹo. Đó là tình yêu của tuổi trẻ.

Tôi sụt sịt mũi, cố dùng sức đẩy nước mắt trở về.

“Thầy, em rất rộng lượng, không ngại chuyện thầy còn nhớ thương vợ thầy. Nhưng em mong có thể được ở bên chăm sóc thầy như vợ thầy vậy.”

Thành Ngọc không nói gì, anh chỉ xoa đầu tôi.

5.

Tất cả mọi người đều biết tôi đang theo đuổi Thành Ngọc.

Nhóm bạn cùng phòng ăn ý không hề hỏi tôi vì sao ngày nào cũng trở về muộn như vậy. Thậm chí có đôi lúc còn không về.

Đúng, không sai, tôi ở nhà của Thành Ngọc.

Việc này là quá trình từng bước một. Đầu tiên ngày nào tôi cũng sẽ giúp Thành Ngọc đón Mộ Bạch.

Dù sao cũng sắp hết kỳ học rồi, có rất nhiều người tới tìm anh nhờ sửa luận văn, học cải thiện. Thành Ngọc bận tới nỗi gót chân còn không chạm đất nên tôi dễ dàng đảm nhận công việc đón Thành Mộ Bạch.

Nhân tiện giúp anh nấu cơm.

Khi Thành Ngọc trở về, tôi cũng tháo tạp dề xuống. Nhìn dáng vẻ hai ba con cùng rửa tay ăn cơm rất có hương vị gia đình, ngay cả Thành Ngọc lâu lâu cũng ngây người.

Chờ cơm nước xong đã gần tám giờ, tôi lại chỉ cho Thành Mộ Bạch làm bài tập, cố gắng kéo dài thời gian. Tới khoảng 10 giờ, Thành Ngọc sẽ ngượng ngùng đuổi tôi đi.

Ban đầu tôi ngủ trên sô pha, sau này anh quyết định dọn một phòng cho tôi ở.

Chỉ tiếc Thành Ngọc quá ngốc trong chuyện tình cảm, em gái đã đưa tới cửa rồi cũng không chịu.

Đôi lúc tôi sẽ cố ý thổi khí vào vành tai anh, cắn môi kéo dài tiếng kêu anh là thầy Thành.


Những lúc đó Thành Ngọc tỏ ra rất bận, không rảnh.

Còn nhớ những quyển sách anh mua không? Mỗi quyển đều được Thành Ngọc bao lại bằng bìa sách, cơm nước xong sẽ thắp đèn lên đọc vào ban đêm, cực khổ theo đuổi kfi thi đại học.

Tôi không thể nói chuyện với anh, chỉ đành nói chuyện với Thành Mộ Bạch.

Tôi xoa đầu thằng bé, hỏi nó muốn có mẹ không.

Thành Mộ Bạch còn đang chiến đấu với đề toán, nghe thấy câu hỏi của tôi thì hưng phấn vỗ tay: “Muốn, muốn ạ.”

Hôm đó là ngày giỗ của “tôi”.

Tôi mang theo hoa tươi tới viếng mộ của mình, cảm giác cũng thật vi diệu.

Bây giờ chú trọng văn minh thờ cúng, năm nào Thành Ngọc cũng mua mấy bó hoa tươi và một miếng bánh kem chocolate nhỏ.

Đúng vậy, anh còn nhớ rõ sở thích của tôi.

Tôi nhìn ảnh chụp của mình còn thấy buồn nói gì tới Thành Ngọc. Từ sáng anh đã hậm hực tới tận bây giờ, suốt năm sáu tiếng đồng hồ không nói câu nào.

Tôi cũng muốn giả vờ nghiêm túc nhưng tôi thực sự không giả vờ nổi nữa.

“Thầy, thầy phải nhìn về phía trước.”

Thành Ngọc mê mang chớp mắt, vươn tay sờ cái bia mộ kia từ trên xuống dưới một lần.

“Tôi cũng muốn nhìn về phía trước, nhưng cứ nhắm mắt là bóng dáng cô ấy lại xuất hiện trong đầu tôi. Nhớ nhung một người đã thành thói quen, dù có không cố tình nhớ tới người kia, bản thân cô ấy cũng đã dần thâm nhập vào cuộc sống của tôi.

Tôi nắm lấy tay anh. Lúc này tôi mới phát hiện tay Thành Ngọc rất lạnh, anh đang run.

“Thầy không cần quên, thầy chỉ cần tiếp nhận để một người khác tới thay cô ấy bù đắp hết mọi thứ.”

Tôi thử đan mười ngón tay vào tay anh.

“Người đó có thể là em.”

Thành Ngọc không rút tay ra, anh chỉ yên lặng nhìn tôi.

Tôi nhẹ thở phào, nhìn dáng vẻ đó xem ra cuối cùng tôi cũng đã làm trái tim Thành Ngọc rung động.

Trên đường về, mây đen bao trùm tất cả, nhìn có vẻ như trời sắp mưa rồi.

Trực giác trời sinh của phụ nữ khiến tôi cảm thấy bất an. Tôi có cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Quả nhiên, xe đi được nửa đường thì mưa to tầm tã.

Mưa làm nhòe đi tầm mắt người, cần gạt nước có cố gắng làm tốt công việc thì cũng chỉ có thể thấy được một chút.

Trong tình hình như vậy rất dễ xảy ra tai nạn giao thông.

Thành Ngọc luôn bình tĩnh như vậy, dù trái tim tôi có nhảy vọt lên tới cổ họng thì anh vẫn kiên nhẫn an ủi tôi.

Anh vỗ mu bàn tay tôi. Tuy không nói gì nhưng độ ấm từ lòng bàn tay anh truyền tới vẫn khiến tâm trạng tôi ổn định lại.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, có chiếc xe con tông vào đuôi xe chúng tôi.

Ngày mưa con đường rất trơn, tay lái Thành Ngọc bị chệch hướng đâm vào cột điện rồi dừng lại.

Đầu anh đập mạnh vào tay lái, máu tươi rất nhanh chảy ra từ thái dương, bao phủ cả khuôn mặt anh.

Tôi sợ tới mức đơ cứng cả người, chờ tới lúc phản ứng lại mới nghĩ tới chuyện báo cảnh sát. Tôi mau chóng cầm lấy điện thoại gọi điện nhưng lại hoảng loạn tới mức không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Trong lúc hoảng hốt, có người cầm lấy tay tôi.

Khóe miệng Thành Ngọc vẫn mỉm cười, đôi mắt dịu dàng đó cũng mỉm cười.

Anh nói: “Bạch Tuyết em đừng sợ, anh không sao.”

Dường như anh đang nói mớ, âm thanh nho nhỏ cố chấp phát ra.

“Bạch Tuyết, đừng sợ.”

“Bạch Tuyết, anh ở đây.”

“Bạch Tuyết đừng đi.”

Nước mắt tôi cuối cùng cũng trào ra.


6.

Thành Ngọc bị thương không nặng, tuy phải khâu hơn hai mươi mũi nhưng theo dõi một đêm là có thể xuất viện.

Ba mẹ tôi rất ngạc hiên khi nhìn thấy tôi nhưng bọn họ không nói gì cả.

Ngược lại còn vui mừng kéo tôi lại, cảm ơn tôi đã chăm sóc cho Thành Ngọc.

Tôi vươn tay ôm lấy bọn họ. Có lẽ do mẹ con liền tâm, mẹ tôi lập tức rưng rưng, liên tục ôm lấy tôi nói mấy từ con gái ngoan.

“Cháu thật giống con gái bác.”

Tôi muốn kêu một tiếng mẹ nhưng tôi biết chúng tôi không thể nhận nhau.

Bọn họ đã đón nhận một lần ly biệt rồi, không thể lại có lần thứ hai.

Trở lại phòng bệnh, ánh mắt Thành Ngốc trống rỗng, chỉ khi nhìn thấy tôi mới có lại ánh sáng.

Anh nói: “Hôm nay chắc là rất sợ nhỉ?”

Tôi lắc đầu: “Thầy mới là người thật sự làm em sợ.”

“Thầy còn nhớ trước khi hôn mê đã nói gì không?”

Khóe môi Thành Ngọc hơi cong lên, lộ ra vẻ mặt đầy nghi ngờ.

“Nhớ, hình như tôi nhìn thấy vợ tôi.”

Anh cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Vợ tôi nói nên buông rồi.”

Tôi đi qua ôm chặt lấy anh.

“Thầy, thầy còn có em.”

Chuyện tới đây đã thành công một nửa, vấn đề tiếp theo là nên làm sao để trả lại cơ thể cho Tần Nhu.

Tôi đã thử rất nhiều cách, không ngừng xoa sợi dây đổi vận hay là trong đêm khuya tĩnh lặng liều mạng kêu tên Tần Nhu nhưng đều không có tác dụng.

Việc này khiến tôi sầu tới mức nêm nhầm đường thành muối làm món thịt kho tàu mặn chát. Thành Ngọc còn nói tôi muốn mưu sát.

Có lẽ anh cũng nhìn ra sự thất thần của tôi nên mới hỏi vì sao tôi lại phiền não tới vậy.

Tôi chỉ đành tìm một lý do để trả lời qua loa lấy lệ.

Tôi nói ở Quảng Đông không có tuyết rơi, tôi muốn được ngắm tuyết.

Thành Ngọc nói việc này có gì khó, anh có thể đưa tôi tới Đông Bắc.

Chúng tôi gửi Thành Mộ Bạch cho mẹ tôi, quyết định kì nghỉ đông này sẽ đi tới Đông Bắc xem cực quang, ngắm tuyết rơi, ăn lê đông lạnh.

Có thể do vui quá hóa buồn, cũng có thể do cơ thể Tần Nhu bài xích linh hồn ngoại lai của tôi. Kì nghỉ đông càng tới gần tôi lại càng khốn đốn, một ngày có thể ngủ tới hơn mười mấy tiếng.

Tôi muốn đi gặp bác sĩ, Thành Ngọc lại nói con gái ngủ đông cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.

Tôi lo cơ thể Tần Như có chuyện, muốn lén đi tới bệnh viện khám thử. Thành Ngọc liền xoa đầu tôi:

“Tôi chính là bác sĩ, em còn cần tới bệnh viện làm gì?”

Anh kê thuốc cho tôi nhưng vẫn không có tác dụng gì, tôi vẫn thích ngủ như cũ.

Lại là một ngày bình thường khác, khi tỉnh lại tôi vẫn ở trong lòng Thành Ngọc.

Thật tốt, nhiều năm vậy rồi vẫn còn là mùi bột giặt quen thuộc, nghe rất an tâm.

Trong lòng anh quá ấm, khiến tôi không khỏi muốn ôm lấy anh.

Vào lúc tôi đang buồn bực, Thành Ngọc khẽ hôn lên trán tôi một cái.

Có lẽ do tôi còn mơ ngủ, mơ mơ màng màng nói.

“A Ngọc, em mơ thấy em đã chết, rất đáng sợ.”

Có lẽ anh cũng vừa tỉnh ngủ, giọng nói trầm khàn nhưng vẫn rất dịu dàng.

“Đừng suy nghĩ lung tung, không phải em đang nằm trong lòng anh sao?”

Tôi đột nhiên mở to mắt, ý thức được mình đã nói sai, nhưng hô hấp Thành Ngọc vẫn đều đều, có vẻ như anh không hề nhận ra.

Tôi vươn tay ôm lấy anh, thầm nghĩ nếu đây là giấc mơ thì giờ phút này cứ trầm mê nó đi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận