Vừa leo ra khỏi kiệu, hắn vòng tay ôm eo một kĩ nữ xinh đẹp.
- Thục Quyên! Hôm nay nàng đẹp quá!
Nói rồi lấy từ trong túi ra một cây trâm bạc. Cô nhận quà, thích thú reo lên.
- Đa tạ thái tử! Hôm nay, thần thiếp sẽ chiều người hết mình!
Hắn khẽ cười nhưng không nói gì, bước đến chỗ tú bà.
- Bữa nay có ai mới không?
- Bẩm thái tử là có! Đẹp lắm! Nhưng có điều...
Vị tú bà chưa nói hết, cô kĩ nữ đang đứng gần đó, nói thầm.
- Đẹp gì? Xấu như ma!
Nói là nói thầm chứ thật ra ả ta muốn hắn nghe được. Nhưng thật xui là cả vị tú bà kia cũng nghe thấy.
- Nhu Châu! Im lặng!
Hắn khẽ cười, hào phóng móc trong túi ra một nén vàng, nhét vào tay cô gái ấy. Cô ta dĩ nhiên rất thích thú. Rồi hắn lại quay qua vị tú bà.
- Dạ! Bẩm thái tử! Cô nương ấy rất đẹp, còn trinh, rất dữ dằn! Không biết thái tử có thích không?