Nguyệt Cầm được đưa vào một căn phòng khang trang, không, phải nói là xa hoa mới đúng. Cô được thay đồ, trang điểm.
- Quách cô nương, đã xong rồi!
Nguyệt Cầm vén màng lên, đi ra. Viên Minh gần như chết đứng. Nhan sắc của cô thật lộng lẫy. Như một nữ thần. Hắn gần như thất thần.
- Nguyệt Cầm! Muội đẹp khong thể tưởng tượng được.
Cô khẽ cười. Nụ cười này khiến cô giống như một ác quỉ.
Viên Minh không giận cô. Anh chỉ thắc mắc. Anh không hiểu tại sao cô ghét mình như thế.
- Thái tử! Tôi nhờ anh giúp một việc được không?
Thái tử nghe xong giật mình. Anh lập tức vui mừng. Vì vui mừng mà anh quên mất chuyện cô đang hỗn với mình!