Chuyển ngữ : Violet
Biên tập : Thủy Nguyệt Vân
Trước khi Lạc Diễn Hàn tham gia quân ngũ, Ý Lương cũng thuận lợi thi được bằng lái và đã bắt đầu đưa đón Lạc Diễn Hàn, đó là chạy xe đến dưới lầu KTV chờ anh, từ khi nhận được giấy báo nhập ngũ mấy ngày nay anh gần như ngày nào cũng tham gia các buổi liên hoan do bạn bè tổ chức để tiễn anh.
Lạc Diễn Hàn lên xe, trong xe lập tức tràn ngập mùi rượu, Ý Lương cẩn thận không để khuôn mặt biểu lộ ra vẻ gì, an toàn lái xe về nhà, mấy ngày nay lúc Lạc Diễn Hàn về đến nhà đều là say đến không biết gì như thế.
Mở cửa, Lạc Diễn Hàn chờ sau khi cô vào nhà xong liền đóng cửa lại rồi đi thẳng đến phòng tắm ghé vào bồn cầu nôn, Ý Lương nghe thấy tiếng nôn mửa của anh, lập tức quay lại đứng ở ngoài phòng tắm, không biết nên làm gì để giúp anh mới tốt, anh ói rất lâu, tư thế đứng của cô cũng dần dần trượt xuống thành tư thế ngồi xổm…
Đến lúc anh nôn xong người mềm nhũn ngồi trên sàn nhà tắm, vừa quay đầu lại đã trông thấy Ý Lương ngồi xổm ở ngoài cửa.
“Sao em lại nhìn anh như vậy?”
Trên mặt Lạc Diễn Hàn hơi tỏ ra khó chịu, như là không muốn để cô nhìn thấy bộ dạng này của mình, kỳ thực tửu lượng của anh cũng không kém, chỉ là tối nay thực sự uống quá nhiều, trên thế giới này không có ai là uống bao nhiêu rượu cũng không say, nếu uống quá chén vẫn sẽ say thôi.
Nhưng mà câu hỏi của anh lại làm cho Ý Lương cúi đầu, cô cho rằng mình hẳn là có thể giúp được gì đó cho anh, đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dạng nôn mửa của anh, chỉ là cô không biết nên nói với anh như thế nào.
Lạc Diễn Hàn như là nhìn ra ý nghĩ của cô, qua những ngày ở chung, anh biết rõ Ý Lương thật sự không thích nói chuyện, mỗi lần nói chuyện thì giọng luôn yếu ớt đến đáng thương, so với nghe cô nói không bằng trực tiếp phán đoán từ biểu cảm của cô còn nhanh hơn.
“Lấy cho anh cốc nước.
.
.” Anh mệt mỏi nói.
Ý Lương lập tức đứng lên, vội vã đi rót cốc nước cho anh.
Nhìn anh ừng ực uống hết cốc nước, nhận lấy cái cốc, cô rất muốn hỏi anh có cần uống thêm cốc nữa hay không, nhưng mà lời nói tựa như nghẹn trong cổ họng, cô chỉ nhìn anh, chờ mong anh nói ra mệnh lệnh khác.
Bên môi Lạc Diễn Hàn nở một nụ cười khổ, vừa cúi đầu vừa thở dài.
“Qua đây đỡ anh đứng lên đi!”
Ý Lương lại lập tức đặt chiếc cốc trên tay xuống, đi qua nâng anh dậy, cảm giác phân nửa trọng lượng người anh đều đè lên người cô, rất nặng.
.
.
cô gắng gượng đỡ anh ra khỏi phòng tắm, gần như phải cố gắng hết sức để không bị ngã mới đưa được anh vào trong phòng.
Lạc Diễn Hàn cứ như vậy mà ngã vào giường, toàn thân mềm nhũn như sắp rụng rời, vật vờ cởi áo đang mặc, tùy ý ném sang một bên.
“Bật máy điều hoà lên trước đã.
.
.
rồi mang cho anh cái khăn mặt.”
Ý Lương lập tức cầm lấy điều khiển từ xa hướng về máy điều hoà bấm một cái, sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng, chỉ chốc lát sau đã cầm khăn lông ướt trở lại đưa vào tay anh, ngồi ở bên giường nhìn anh yếu ớt cầm khăn lau mặt.
Tuy nhiên lúc này đây không cần anh nói, khi chiếc khăn mặt vì tay cầm không chắc mà bị rơi xuống giường, cô liền tự động cầm lên, nhẹ nhàng giúp anh lau mặt.
Lướt qua lông mày dày rậm, trán cao, mũi thẳng, cùng với môi dày của anh.
.
.
Ý Lương thực sự rất xác định Lạc Diễn Hàn là một anh chàng rất đẹp trai, cũng khó trách mình có thể giữ được an toàn lâu như vậy, dù sao người đàn ông giống như anh hẳn là sẽ không coi trọng mình.
Ý Lương lật khăn mặt sang mặt bên kia, lại nhìn mí mắt anh, phát hiện mắt anh không hề nhắm lại, mà như phủ một tầng sương mù, đang nhìn cô chăm chú, Ý Lương bị anh nhìn đến có chút hoảng hốt, cụp mắt dùng khăn mặt khẽ lau trên mí mắt anh, tránh đi ánh mắt của Lạc Diễn Hàn.
“Biết doanh trại đi như thế nào không?” Anh khàn giọng hỏi.
Ý Lương gật đầu.
Dạo này Lạc Diễn Hàn luôn căn dặn rất nhiều việc, mỗi một việc cô đều ghi tạc trong đầu, không hề quên.
Dời khăn mặt từ trên mặt anh xuống đến cổ, chuyên tâm giúp anh lau đi mồ hôi dính trên người.
“Đừng gật đầu, nói cho anh là biết hay không biết.”
Động tác của cô dừng lại, mắt cụp xuống đã trở lại trên mặt anh lần nữa.
“Biết.” Giọng nói của cô rất yếu ớt.
Người trên giường thở ra một hơi thật dài.
“Em như vậy làm sao đi học? Nếu có ai bắt nạt em thì làm thế nào?” Giọng nói của anh tràn ngập lo lắng cùng bận tâm.
Anh thực sự rất không mong muốn như vậy, thế nhưng Ý Lương cái gì cũng không nói, nếu như thực sự bị uất ức thì khẳng định cô chắc chắn sẽ không nói một tiếng, mười mấy năm qua cô sống như vậy, nhưng mà bây giờ cô đã gặp anh, tuy rằng việc này không phải trách nhiệm của anh, cũng có lẽ anh căn bản không cần quản, dù sao những gì anh có thể làm đều đã làm, thậm chí anh căn bản không cần phải để tâm.
.
.
Nhưng… anh lại không chịu được bất cứ khả năng cô phải chịu uất ức nào!
“Không sao.” Giọng nói của cô vẫn rất nhỏ.
Kỳ thực cô đã sớm thành thói quen, trên thực tế cô cũng không phải chịu uất ức gì quá lớn, hầu như mọi người chỉ là cảm thấy hiếu kỳ với chứng mất ngôn ngữ của cô thôi, nếu như cô cứ liên tục không đáp lại, ắt sẽ không ai có hứng thú với cô nữa, với lại cô đã không còn là cô bé ngày xưa, cô có đủ năng lực để bảo vệ mình.
Nhưng mà Lạc Diễn Hàn lại không nghĩ như vậy, tay anh cầm lại bàn tay nhỏ bé của cô, không biết lấy sức lực ở đâu mà kéo cô lên giường, trở thân thể cao lớn cường tráng của anh đè lên cô.
“Nếu như có người làm thế này với em cũng không sao à?” Khi anh nói, hơi thở của anh phả lên mặt cô, trong mắt có một tia phức tạp.
Ý Lương thật không ngờ anh lại có hành động như vậy, vừa rồi rõ ràng một chút năng lực phản ứng anh cũng không có, làm sao thoáng một cái đã yên vị ở phía trên của cô, còn cô thì bị đè bên dưới rồi.
Bất quá ưu thế của anh cũng chỉ duy trì được vài giây, chốc lát sau anh đã ngã lên người cô như bùn nhão.
Thân thể nặng nề đè lên cô, khuôn mặt của anh thì kề sát mặt cô, mơ hồ nói chuyện.
“Phí điện nước và các loại chi tiêu đều được trừ vào tài khoản ngân hàng của anh, phí quản lý cũng vậy, nếu như người quản lý tìm em đòi tiền thì một xu cũng không được đưa, bảo khi nào anh được nghỉ phép về thì tìm anh, em ngốc như vậy, đừng để mấy kẻ lừa bịp giả trang lừa gạt đấy.
.
.
biết không?”
“Biết.”
Anh hẳn là đã phát hiện tim cô đang đập nhanh đến dọa người rồi đúng không? Cả người Lạc Diễn Hàn áp sát vào người cô, nhất định anh đã biết.
.
.
Ý Lương ngay cả hít thở cũng không dám dùng sức quá mức.
“Buổi tối nhất định phải về trước mười giờ, trong nhà có máy vi tính không cần phải luôn ở trong thư viện, mấy buổi giao lưu kết bạn cũng ít tham gia một chút, cô gái trẻ như em rất dễ bị lừa, phải tự mình chú ý hơn.”
“Ừm.”
“Lão già háo sắc ở lầu ba kia thường hay vô duyên vô cớ nhìn em chằm chằm, không có việc gì thì cách xa ông ta một chút, bất kể là ai đến gõ cửa cũng không được mở, biết không?”
“Biết.” Cô như một đứa bé ngoan ngoãn đáp lại, cô biết Lạc Diễn Hàn dặn những việc này đều vì muốn tốt cho cô.
“Cũng không được đưa con trai về nhà.”
Cái gì? Ý Lương kinh ngạc quay đầu nhìn anh, chỉ thấy anh cười ha ha hai tiếng rồi mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Đừng cắt tóc, anh muốn thấy em để tóc dài.
.
.”
Việc này hình như có chút.
.
.
Ý Lương nhìn anh, chỉ thấy anh nói xong liền ngủ, hơi thở đều đều phối hợp với hô hấp bình ổn, Lạc Diễn Hàn hình như đã quên anh đang đè lên cô, Ý Lương muốn dịch thân thể của anh ra để ngồi dậy rời khỏi, nhưng mà cô lại sợ động tác của mình sẽ làm anh tỉnh giấc.
.
.
Cô chỉ có thể mở to mắt nhìn trần nhà, cẩn thận khắc chế hô hấp của mình, cầu khẩn tim của cô đập nhỏ tiếng một chút, đừng đánh thức Lạc Diễn Hàn.