Chuyển ngữ : Violet Biên tập : Thủy Nguyệt Vân Ý Lương ngồi bên cạnh anh, nhưng lại cố hết sức rụt người lại, cô quả thật hy vọng mình có thể thu nhỏ lại đến mức không ai nhìn thấy, nhỏ đến mức làm cho Lạc Diễn Hàn không cảm giác được mình đang tồn tại.
Cô cũng không muốn làm phiềnanh ta, nhưng mà Ý Lương lại không biết mình nên mở miệng cự tuyệt như thế nào,cách nói của Lạc Diễn Hàn khiến cô không thể nào cự tuyệt được, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã vội vội vàng vàng đuổi kịp bước chân anh ta rồi.
Lạc Diễn Hàn nói cô không thay đổi, còn anh ta thì chẳng như vậy ư, anh ta cũng vẫn y như khi còn bé chỉ cần anh ta đã nói, đoán chắc không ai có dũng khí phản bác, Ý Lương không khỏi lo lắng không biết anh ta là tốt thật hay còn có ý đồ khác, nhưng mà.
.
.
cô cũng không biết vì sao, rõ ràng là muốn chạy trốn, thế nhưng khi đối diện với ánh mắt anh ta, cô vẫn giống như khi còn bé tràn ngập sợ hãi, thậm chí ngay cả phản đối cũng không dám nói lớn tiếng.
Máy điều hoà ngăn cách căn phòng với khí nóng bên ngoài, nhưng bầu không khí trong phòng lại theo trận bóng đá World Cup đang chiếu trên truyền hình mà nóng hơn, cô ngồi bên cạnh anh xem đến rất nhập tâm, gần như hoàn toàn quên mất rằng mình đang ngồi bên cạnh anh, chỉ thấy Lạc Diễn Hàn ăn sạch đồ ăn không biết nên gọi là bữa trưa hay bữa chiều, uống một ngụm lớn hết ly thức uống, kết thúc trận đấu anh ta tuyên bố muốn đi tắm, tiếp đó trong phòng khách chỉ còn lại một mình cô.
Ý Lương cảm thấy mình như bị ném vào trong một bãi rác, thế nhưng nơi trông như bãi rác này tương lai có thể là nhà của cô, có điều so sánh thế nào cũng tốt hơn căn phòng được ghép bằng mấy tấm ván gỗ cô đã sống khi còn bé nhiều.
Nhìn quanh toàn bộ căn nhà‘chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ này, ngoại trừ bừa bộn ra, hẳn là vẫn đủ cho cô ở ?
Lạc Diễn Hàn nói nhà này là của anh ta, cho nên cô không cần trả tiền thuê phòng, như vậy có thể tiết kiệm cho cô không ít tiền, hơn nữa ở đây cách trường học của cô khá gần, xem ra có vẻ rất hoàn mỹ, nhưng mà.
.
.
Người con trai trong phòng tắm nước chảy ào ào kia, có lẽ chính là khuyết điểm không hoàn mỹ duy nhất.
***
11h 50′, Ý Lương đặt chiếc đồng hồ báo thức ở bên cạnh người, lấy quyển sổ nhỏ ra viết.
Thỉnh thoảng anh ta hay ra ngoài, có rất nhiều bạn.
.
.
là nữ.
Bởi vì mình tìm được một chiếc khuyên tai bị rơi, còn có một sợi tóc dài.
Lúc nhìn Lạc, mình thế mà lại không nhớ ra khuôn mặt của anh Lạc, mình tưởng rằng mình sẽ vẫn nhớ kỹ anh ấy, dù sao anh ấy mới là người hồi nhỏ rất tốt với mình, mà Lạc.
.
.
thực sự có chút làm mình mơ hồ.
Trước đây anh ta không phải là người nhưthế này! Nhưng mà hiện giờ anh ta lại giúp đỡ mình rất nhiều, mình không dám suy đoán anh ta đối tốt với mình như vậy là có nguyên nhân gì, nhưng từ trên người anh ta lại tìm được một sự an tâm khó hiểu, người như anh ta căn bản phải là một phần tử nguy hiểm, thế mà mình lại cảm thấy “an tâm”.
.
.
Chuông báo mười hai giờ đúng vang lên, Ý Lương dừng bút, cô chỉ có thểcho mình thời gian mười phút để bộc lộ tâm tình, hơn nữa chỉ vào mười phút trước nửa đêm, bởi vì qua mười hai giờ sẽ bước sang một ngày hoàn toàn mới, điều này làm cho cô có cảm giác sống lại.
Ấn tắt chuông báo, đem quyển sổ cất vào trong túi xách, cô xoay người nằm xuống cái ban đầu vốn là sofa, giờ đã biến thành một chiếc giường nằm nhỏ.
Hai người bọn họ hợp sức thu dọn một đống quần áo bẩn chất chồng như một ngọn núi nhỏ, để tất cả ở cửa thông từ phòng bếp ra ban công, cứ cách một lúc lại lấy quần áo từ máy giặt ra phơi, tiếp đó lại cho đợt quần áo khác vào giặt, phòng khách bớt đi quần áo bẩn bị vương vãi ở khắp nơi, trong không khí cũng bớt đi mùi mồ hôi khó chịu.
Ý Lương quỳ trên mặt đất đem tất cả những quyển sách dày cộm xếp lên cái vốn là giá sách nhưng bị biến thành nơi để tạm của những đồ vật khác, lại cầm lấy khăn mặt anh ta không dùng nữa đi lau sàn nhà, còn Lạc Diễn Hàn thì nhanh nhẹn thu dọn ra sáu túi đồ lớn bỏ đi.
Tiếp đó anh dẫn Ý Lương đến cửa hàng gần nhà mua mấy bộ ga giường hoàn toàn mới, trong phòng khách dịch chuyển ra một vị trí, đặt chiếc sofa giường gập vào.
.
.
Ý Lương cứ như vậy ở lại nhà anh.
Bình thường chỉ có một mình Lạc Diễn Hàn nói chuyện,còn cô chỉ thỉnh thoảng gật đầu, Lạc Diễn Hàn lớn hơn Ý Lương năm tuổi, nhưng mà xem ra anh ta có rất nhiều mối quan hệ, ngay cả công việc làm thêm của cô trước khi khai giảng cũng là nhờ anh ta gọi điện giúp cô an bài chu đáo.
“Em muốn dùng máy vi tính lúc nào cũng có thể dùng, những quyển sách anh để ở đây em hẳn cũng dùng được.
.
.”
Ý Lương đi theo bên cạnh anh ta, nghe tất cả những việc anh ta an bài, phát hiện anh ta dường như cũng không giống như vẻ ngoài xốc nổi của mình, rất nhiều chuyện anh ta đều ghi nhớ trong đầu, mà tựa như lời anh ta nói, ở lại chỗ này hình như thực sự cái gì cũng không cần lo lắng, Lạc Diễn Hàn thậm chí một mình ôm hết mọi việc ăn mặc ngủ nghỉ của cô, mà thu nhập của anh ta hình như cũng không ít, đặc biệt là qua mấy ngày sau lúc anh ta lái một chiếc xe hơi mới tinh trở về, Ý Lương càng giật mình hơn nữa là vì anh ta còn giúp cô báo danh đi học lái xe.
“Dù sao em vẫn phải biết lái xe không thì làm sao có thể đến doanh trại đưa đón anh được.” Cho nên anh ta làm như vậy đều để tiện cho việc nghỉ phép của anh ta sau này.
Sau khi hết giờ làm thêm trở về căn nhà nhỏ này, Lạc Diễn Hàn luôn ngồi ở máy vi tính gõ bàn phím, mà giường của cô ngay bên cạnh bàn máy tính, gian phòng này cũng chỉ nhỏ đủ cho một người, chỉ có phòng Lạc Diễn Hàn mới là không gian riêng của anh, không bật TV, cô luôn lẳng lặng ngồi ở một bên, nghe âm thanh gõ bàn phím của anh, chờ anh thỉnh thoảng quay đầu lại hỏi cô về tình hình công việc hôm nay ở chỗ làm, hoặc là hỏi cô muốn ăn những gì.
Cuộc sống dường như đã hình thành một loại thái độ bình thường, sự xa lạ ngại ngùng giữa hai ngườilúc ban đầu sau một thời gian đã dần mất đi, tuy hai người không có bất kỳ sự tiếp xúc thân thể nào, nhưng đôi vợ chồng già ở bên cạnh lại không cho rằng quá đơn thuần như vậy, Ý Lương có thể cảm nhận được hai vợ chồng già ấy luôn dùng ánh mắt rất không tán thành nhìn cô, giống như đang chỉ trích cô tuổi còn trẻ đã sống chung với con trai.
Kỳ thực thời gian hai người ở cùng nhau cũng không bao lâu thìthông báo nhập ngũ đã gửi đến, theo như lời Lạc Diễn Hàn nói anh sẽ đi lính, sau nàycăn nhà chỉ có một mình cô, ngoại trừ thỉnh thoảng nghỉ phép anh sẽ trở về, nhưng phần lớn thời gian là cô phải tập ở một mình, dù vậy việc này đối với cô mà nói cũng không khó, từ khi Ý Lương có ký ức tới giờ, cô vẫn luôn một mình.
Ở trong cô nhi viện cô cũng không quen nhiều bạn bè, vả lại cô còn bị chuyển đổi rất nhiều cô nhi viện khác nhau, trong lúc chuyển đến chuyển đi, rất nhiều tình bạn mới vừa nảy sinh liền bị cắt đứt, mà chứng tự kỷ cùng ngôn từ không trôi chảy của cô cũng là một vấn đề, nhưng ngoài dự đoán của cô là cô và Lạc Diễn Hàn lại ở chung trong một căn nhà ước chừng đượchai tháng.
Cô thật sự nên thấy mừngcho mình vì gặp được anh, sau khi ở chung cùng Lạc Diễn Hàn cô dần hiểu rõ con người anh hơn, anh cũng không vì cho cô ở nhờ mà đưa ra những đòi hỏi báo đáp với cô, Ý Lương hiểu rõ nếu lúc trước mình đến chỗ chú Chu ở thì tình cảnh tuyệt đối không thể tốt được như bây giờ, bởi vì chú Chu vào mấy lần gặp mặt trước luôn luôn dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn chằm chằm vào cô, làm cho cô cảm thấy rất khó chịu.
Còn Lạc Diễn Hàn thì không như vậy, có lẽ anh ấy căn bản đã nhìn mình gai mắt rồi!
Dù sao anh ấy trẻ tuổi khỏe mạnh hơn chú Chu, mà anh ấy còn may mắn có tướng mạo dường như cũng rất được phái nữ hoan nghênh, kỳ thực Lạc Diễn Hàn căn bản không cần phải mở miệng yêu cầu thì cũng có rất nhiều cô gái bám dính anh ấy rồi.
Mà anh ấy thậm chí là có chút thái độ chỉ cần làm việc không cần báo đáp, cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu cầu cô cái gì, ngoại trừ nói với cô rằng sau này khi anh được nghỉ phép thì cô phải có trách nhiệm đến doanh trại đưa đón anh,việc này nghe ra hình như cũng rất không tồi, hơn nữa với cô còn có chút lợi.
.
.
Ý Lương chỉ hy vọng mình có thể có khả năng báo đáp anh một chút, tránh để trong lòng cứ luôn cảm thấy thiếu anh cái gì đó.
Dù rằng cô vẫn chưa nghĩ ra mình có thứ gì mà Lạc Diễn Hàn muốn.