Trường tiểu học của Tần Hoan ở gần nhà nàng, có cây xanh bao quanh, ban đầu bác trai gác cổng không cho vào, ngay khi một "kẻ giết bác trai" như Tần Hoan vừa xuất hiện, thì bác trai cho chúng ta vào liền.
Trong phòng học của lớp một, bàn và ghế dựa đều rất nhỏ, cái ghế đẩu có cây đinh mà Tần Hoan nói đã không còn tìm thấy nữa, chắc có thể đã được sửa hết rồi, phía sau phòng học còn có báo bảng đen (là một loại hình thức khác của báo chí, cũng như báo giấy, báo điện tử,...!thì đây là báo bằng bảng đen) tranh vẽ và bính âm, ta định đứng dậy nhìn một chút, nhưng bị kẹt giữa cái bàn nhỏ và cái ghế dựa nhỏ, "thực ra vốn dĩ thì không kẹt được đâu, chủ yếu là do ăn quá nhiều vào buổi sáng..."
Tần Hoan cười cong cả mắt.
Bên cạnh thao trường có một vài xà đơn và xà kép, còn có bàn bóng bàn, "hồi nhỏ cơ thể ta không tốt, đến giờ thể dục, là đứng trong lớp nhìn các bạn học chơi ở đây." Tần Hoan nói nhẹ nhàng.
"Tới đây, ta dạy ngươi nhào lộn trên xà đơn, để ta nâng ngươi."
Tần Hoan lại rất có thiên phú, không sợ hãi một chút nào cả.
Lát sau đã lộn được một cái.
Ta nhìn thấy trên bãi cỏ bên cạnh xà đơn có một số quả mọng màu đỏ mà chúng ta gọi là "dâu núi" (Duchesnea Indica (Andr.) Focke).
"Loại quả này chúng ta gọi là dâu núi, nghe nói là dâu tây của rắn ăn."
"Người có thể ăn không?"
"Có thể." Ta vừa đùa nàng, vừa lộn vài vòng trên xà đơn, chờ ta hoàn hồn trở lại, thì nhìn thấy Tần Hoan cau mày và đang nhai cái gì đó.
"Không ngon, không có mùi vị gì hết."
"Sao ngươi ăn thật, ta đùa ngươi chơi, rắn mới ăn, mau nhổ ra nhổ ra."
"Ta tin những gì ngươi nói đó."
"Ôi, tiểu cô nương này nhìn thì rất thông minh, khi ngốc cũng ngốc thật đấy.
Ngộ nhỡ trúng độc thì làm sao đây." Ta đâu có đáng tin cậy như vậy, trong lòng ta bỗng nhiên hiện ra rất nhiều từ ngữ kiểu "tin lầm kẻ gian nịnh", ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, từng tiếng ve sầu kêu, trong tim ta bỗng buồn bực một cách vô cớ, một học tra (kẻ học dốt) chỉ biết chơi bóng rổ, thích một cô gái, làm hại người ta chia tay với người bạn trai tốt, mẹ nàng lại không thích ta lắm, nàng thích ta, nhưng thích thì có thể xem như cơm ăn không? Có phải ta giống như một quả dâu núi không, một bộ dáng có vẻ như trung lương, mà lại không có dinh dưỡng, còn "ngọt, chua, hàn, hơi độc", liệu tình cảm của chúng ta có kết trái không, có phải trái được kết sẽ giống như quả dâu núi này, nhìn thì ngon, nhưng thực ra nhạt nhẽo vô vị, còn có độc.
Ta lắc lắc đầu, muốn vứt bỏ những ý nghĩ này.
Tần Hoan nhìn ta "ta không sao, ngươi không cần lo lắng, dù cho có độc, thì liều lượng cũng rất ít, nếu như đúng là kịch độc, thế thì cũng sẽ không trồng trong trường tiểu học." Nàng phân tích lại rất có trật tự, một cô gái có trật tự có logic thế này, sao có thể làm chuyện hồ đồ như vậy khi mến ta chứ.
"Tần Hoan, ta quả thật toàn thân đều là khuyết điểm, điều mà mẹ ngươi nói rất có đạo lý."
"Ngươi toàn thân đều là ưu điểm, nếu không làm sao ta mến ngươi chứ."
"Chắc là mù thoáng qua (mù mắt một bên không đau, mù đột ngột do lấp mạch, chứng thoáng mù,...!hay "amaurosis fugax"), tên gọi phổ thông là mù lòa."
"Đừng nói bậy nói bạ, ta thấy ngươi buổi sáng thực sự là ăn quá nhiều rồi, đi, ta dẫn ngươi tới trường trung học của ta dạo chơi."
Trường trung học của Tần Hoan là trường trung học phổ thông trọng điểm quan trọng trong những trường quan trọng (quan trọng nhất) nổi tiếng nhất tỉnh Thổ Tinh, học sinhtrong phạm vi bán kính 200 km ở thành phố Thổ Tinh đều lấy việc vào trường trung học này làm vinh (vinh quang), phần lớn là nội trú chỉ một bộ phận nhỏ là ngoại trú, Tần Hoan ở không xa, là ngoại trú, mỗi ngày đi bộ đến trường, mà không cần đạp xe đạp.
"Trường trung học của ngươi cũng gần nhà ngươi quá."
"Hồi đó đơn vị của cha mẹ phân nhà, có mấy nơi để lựa chọn, cha mẹ ta đã chọn nơi khá xa đơn vị, nhưng khá gần trường học này."
Chuyện phân nhà đúng là nhân sinh đại sự (việc hệ trọng của cả đời người) vào lúc đấy, con gái đi học chỉ có 3 năm, cha mẹ còn ít nhất 20 năm nữa mới về hưu, cha mẹ chính là như thế, thà mình bôn ba 20 năm, đổi lấy con cái được dậy trễ 20 phút mỗi ngày trong ba năm.
Lúc phân nhà Tần Hoan còn chưa lên cấp ba, đủ thấy cha mẹ của nàng rất tự tin về thành tích của nàng.
Từ nhỏ đến lớn nàng đều là học sinh giỏi phẩm học kiêm ưu (giỏi cả hạnh kiểm lẫn học vấn), chuyện duy nhất từng phạm phải chính là yêu sớm, nhưng cha mẹ và lão sư của nàng đều không biết, cũng không vì vậy mà ảnh hưởng đến thành tích của nàng, ngược lại đã giúp kỳ thi đại học của nàng một tay.
Trông xinh đẹp, thành tích lại tốt, tính cách cởi mở hoạt bát, thì làm cho người ta thích lắm, người theo đuổi nàng hằng hà sa số, đều có đủ loại, có loại thể thao, loại học bá, loại đẹp trai vô địch, loại tiểu lưu manh, loại phú nhị đại, loại quan nhị đại, cùng các loại trong tất cả kiểu tổ hợp của những thứ kể trên, thường thường khi đến lớp học vào buổi sáng, hoặc trở lại từ nhà ăn vào buổi trưa, thì trong hộc bàn đã được nhét một chồng thư tình nhỏ.
Phương thức theo đuổi cũng đa dạng, có một người kiên trì thuộc loại bụng đầy Thi Thư (Kinh Thi và Kinh Thư) bắt đầu từ năm lớp mười mỗi ngày viết một bài thơ cổ phong rồi nhét vào trong bàn học của nàng, hơn một ngàn bài trong ba năm, còn bản thân thì ra một tập thơ nhỏ gọi là《 Tương Kiến Hoan 》(相见欢 - tạm dịch là "vui mừng khi gặp nhau"), "chắc hắn muốn gặp Hoan mà không được." Ý nghĩ ghen tuông trong lòng ta giống như suối Báo Đột ùng ục ùng ục, nhưng mình không có phần tài hoa này nên cũng không có cách nào.
Vị này bây giờ hình như đã trở thành người làm truyền thông cá nhân, nghe nói tiểu thuyết mà hắn viết đã cải biên thành phim truyền hình.
Còn có người viết một phần mềm nhỏ để bày tỏ, phần mềm nhỏ được thiết kế tinh xảo, lúc ấy máy vi tính vẫn chưa phổ biến lắm, nhưng đơn vị của cha mẹ Tần Hoan có, nghe nói khi nàng mở phần mềm nhỏ lên, thì rất là kinh ngạc và cảm động một hồi.
Ý nghĩ ghen tuông trong lòng ta giống như đỗ quyên hoa đỏ bung nở, nhưng mình không có phần bản lĩnh này nên cũng không có cách nào.
Vị này bây giờ hình như bởi vì là đối tác của công ty internet nào đó mà phất nhanh, đã mua đảo trên Thái Bình Dương, làm chủ đảo đi.
Còn có loại mỗi ngày tiến hành cạnh tranh trong học tập tương ái tương sát (yêu nhau lắm cắn nhau đau) cùng với nàng, hằng ngày nghiên cứu và thảo luận cách giải thứ mười cho câu hỏi cuối cùng trong bài thi cùng với nàng, ý nghĩ ghen tuông trong lòng ta giống như kim chích trên đít của con ong mật nhỏ bận rộn, chích đến nỗi chính ta khó chịu xì xì (bốc khói), nhưng mình không có phần bản lĩnh này nên cũng không có cách nào, vị này hình như đã đăng vô số luận văn trên các tập san quốc tế, 29 tuổi được trường đại học thuộc top 3 trong nước mời về nước làm giáo sư.
"Sao nhiều nhân tài ưu tú như vậy ngươi không mến ai cả? mà lại mến ta, anh ngữ CET-4 của ta còn chưa biết sống chết đây."
"Ta bị mù lòa rồi." Tần Hoan cười, nắm tay của ta bước nhanh qua cổng trường, quản lý trường trung học nghiêm ngặt hơn trường tiểu học nhiều, nghỉ hè mà vẫn có học sinh đang học, cho nên không cho vào.
Ta vừa đi vừa đá cục đá nhỏ ở trên đường, Tần Hoan cũng đá cùng với ta.
"Hồi nhỏ mẹ ta không cho ta đá, nói sẽ đá hư chân."
"Không sao, đừng đá phải lề đường (mép đường) là được, ui da." Đang nói thì ta đã đá phải lề đường, ai bảo ta bụng đầy tâm sự và tâm trí để ở đâu đâu chứ.
Mười ngón liền tim, ngón chân cũng là chân, đau đến nỗi ta nhe răng há miệng ngay tại chỗ, Tần Hoan nhất định muốn nhìn xem, ta nói không sao, da ta dày lắm.
Bên cạnh trường trung học của nàng là công viên, công viên này là công viên cũ được xây mới sau khi kiến quốc (thành lập quốc gia).
Bởi vì việc xây dựng Thổ Tinh yêu cầu, dời hàng loạt công xưởng và trường học từ những nơi khác tới thành phố Thổ Tinh, nhưng mà nghe nói thành phố Thổ Tinh lúc đấy lỗi thời vô cùng, người bản địa ngoài thích uống rượu, múa trên quảng trường và gân cổ họng lên ca hát ra, thì không có trò giải trí khác, khiến cho đông đảo giáo viên và học sinh di chuyển tới nơi này phiền muộn vô cùng, thế là chính quyền thị trấn đã thi công công viên Thổ Tinh, để cho đông đảo dân thành thị mới từ ngoài vào có thể ra ngoài giải sầu.
Công viên được làm theo lâm viên Giang Nam (vườn cây cảnh cổ điển Giang Nam), có đầy đủ mọi thứ đình đài lầu các, còn trồng rất nhiều hoa và cây cối, mùa hè xanh um tươi tốt, đã trở thành một cảnh ở Thổ Tinh.
Chúng ta tìm cái ghế dựa dài ở bờ hồ để ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
"Ngươi và người Hỏa Tinh thường tới đây tản bộ nhỉ?"
"Không tới thường, lớp mười hai tự học rất nhiều."
"Vậy mỗi lần gặp mặt nhất định có chuyện nói không hết."
"Thảo Dã, hôm nay ngươi làm sao vậy?" Tần Hoan có phần không cao hứng.
"Ta cũng không biết, chiếc ghế dựa dài chứng kiến nụ hôn đầu của ngươi là cái này phải không?"
Tần Hoan quay đầu qua nhìn ta, nhưng ngay sau đó phát ra một tiếng thét sợ hãi "chân của ngươi chảy máu."
Ta cúi đầu xuống nhìn, giày mùa hè mỏng, máu đã thấm ra, thảo nào đau như vậy.
"Ta dẫn ngươi tới bệnh viện nha, ngươi có thể đi không, ta sẽ dìu ngươi."
Ta cởi giày ra nhìn, móng chân nát rồi, ta đây là có thâm cừu đại hận gì với bản thân hả, ôi.
Tần Hoan dìu ta suốt dọc đường hết nhún lại nhảy vào một bệnh viện gần đó, bác sĩ khám một chút, nói mà đầu cũng không ngẩng lên "rút móng chân", sau đó kê một đơn thuốc, "đi đóng tiền, rồi đến phòng điều trị nằm, người kế tiếp."
Ta hít một hơi lạnh (sợ hãi), cái lề đường đó chắc chắn là đã được gia trì bởi pháp lực của người Hỏa Tinh, ta đá cục đá từ nhỏ, cũng chưa từng thảm thế này, đúng là đi đêm lắm thế nào cũng sẽ gặp ma.
Gan ta rất nhỏ, điều dưỡng lấy máu cho ta mà ta cũng không dám nhìn, rút móng chân của ta, ngay cả nghĩ ta cũng không dám nghĩ, Tần Hoan đã đi đóng tiền, ta nắm tay nàng, vùi đầu vào cánh tay của nàng, giống như đà điểu, vô cùng không có tiền đồ.
Đột nhiên xuất hiện một cơn đau như kim châm muối xát.
"Rút xong rồi?"
"Chưa, đang tiêm thuốc tê."
Lát sau lại xuất hiện một cơn đau như kim châm muối xát.
"Rút xong rồi?"
"Chưa, thấy ngươi đau quá, tiêm thêm cho ngươi một chút thuốc tê."
"Tiểu cô nương nhà ngươi nhìn rất cao to, mà sợ đau như vầy ư?"
"Hả, ta không sợ, ngài mau rút đi, tiêm thêm thuốc tê còn đau hơn rút móng chân."
Trong đầu óc của ta hiện ra những sự thích anh hùng Đổng Tồn Thụy phá tan (cho nổ) lô cốt và bị lửa thiêu mình, Quan Vân Trường vừa chơi cờ vây vừa cạo xương chữa thuốc,...!thế nhưng tất cả đều không có ích gì hết.
Nhớ lại buổi sáng đi ngang qua trường của Tần Hoan, các nam sinh theo đuổi Tần Hoan từng người lướt qua trước mắt giống như đèn kéo quân, mỗi khi lướt qua còn phải biểu diễn một tí tuyệt kỹ, sau đó thêm một câu "ngươi?", sự đố kỵ trong lòng ta dần dần nổi lên, cảnh cuối cùng là người Hỏa Tinh ôm hôn Tần Hoan ở trên ghế dựa dài ngay bờ hồ, mặc dù ta chưa từng gặp bất kỳ một người nào trong những người này, cảnh cũng toàn bằng tưởng tượng, nhưng không hề cản trở chuyện ta tức đến nỗi tròn vo giống như cá nóc một chút nào cả.
Ngón chân dường như không phải của ta, rút một cái móng chân thì tính là gì, đoán chừng chặt một đầu ngón chân của ta thì ta cũng không cảm giác được.
Ta muốn rèn một thanh bảo kiếm, nghe nói rèn kiếm thì phải ném một vài bộ phận cơ thể của thợ rèn kiếm vào mới có thể sắc bén vô cùng, Can Tương Mạc Tà vì rèn kiếm mà nhảy cả người sống vô, vậy chắc ta ném móng chân được rút ra vào...!không đúng, ta rèn kiếm làm gì chứ? chặt đầu ngón chân của chính ta?
Tần Hoan buông ta ra, ta lại một tay túm chặt nàng, ta không thể để cơn ác mộng trở thành sự thật.
"Đã rút xong, có thể xuống rồi, ngươi ở đó mà nghiến răng nghiến lợi làm gì hả?"
"Không! Có! Gì!" thuốc gây tê này chắc chắn có tác dụng gây ảo giác, ta lắc lắc đầu, nhìn thấy ngón chân cái được băng giống như quả bóng.
Về đến nhà Tần Hoan, ta ngồi ủ rũ trên ghế sofa trong nhà nàng, "thêm phiền phức cho ngươi rồi, ta cũng nên về nhà."
"Nói cái gì đó, lát nữa thuốc tê hết tác dụng thì sẽ đau, ngoan, đừng đi đâu hết, ở đây với ta dưỡng xong rồi hẵng đi."
"Mì khoai tây xào với trứng gà mà mẹ ngài làm dù có ngon đến mấy, cũng không thể ăn mỗi ngày đâu." Lúc này ta hơi nhớ mẹ ta, ta chính là không có lương tâm như vậy, lúc êm đẹp thì không nhớ đến gia đình một chút nào cả, không hề gọi điện thoại, khi chịu tủi thân hoặc phát bệnh, thì nhớ tới lợi ích của gia đình.
Ta gọi điện thoại cho mẹ ta "mẹ, móng chân của con gái ngài nát rồi, đã rút."
Mẹ ta lại rất yên tĩnh "không sao, sẽ mọc ra, ba ngươi đã rút không biết bao nhiêu cái, nếu như xâu thành một chuỗi, chắc có thể quấn địa cầu ba vòng, không phải tất cả những người bị như vậy bây giờ vẫn rất tốt sao."
"Mẹ, ta muốn trở về, ta muốn ăn cá khoan trời." Cá khoan trời là một loài cá nhỏ của Thủy Tinh, dài khoảng 10 cm, chiên ngập dầu cho giòn xốp rất ngon.
"Được, khi ngươi sắp xếp xong thì báo cho ta biết, muốn ăn cái gì thì nấu cho ngươi cái đó."
Tần Hoan dựa vào người ta nghe ta gọi điện thoại, sau khi cúp điện thoại thì thấy, nước mắt của nàng giàn giụa.
"Chị gái, khóc cái gì hả, móng chân của ngươi vẫn còn đây nè."
"Nghĩ tới chuyện ngươi rút móng chân ta lại đau lòng, ta không chăm sóc ngươi tốt, ngươi đây lại muốn bỏ đi."
Nàng vừa khóc, tim ta lại mềm, đầu ngón chân cũng không có cảm giác.
"Không phải ta vẫn còn ở đây sao, ngoan, đừng khóc."
Tần Hoan nhào vào lòng ta khóc đến càng lợi hại hơn.
Nếu như nàng biết lúc ta rút móng chân đang suy nghĩ cái gì, thì đoán chừng muốn thổ huyết.
Trong《Vòng Đời Bủa Vây》(围城 - Fortress Besieged) có câu nói, thời gian mà tình địch nhớ nhau còn lâu hơn thời gian mà tình nhân nhớ nhau, đúng là không phải không có đạo lý, đây còn chưa từng gặp mặt nữa, nhưng ta cũng không có ý định gặp, đừng để cho ta biết tin tức nào hết.
Ta vén quần áo lên cho nàng lau nước mũi (đã tạo thành tật xấu), đột nhiên cửa vang lên, Tần Hoan nhảy ra khỏi lòng ta giống như bị điện giật.
"Mẹ, sao ngài tan ca sớm như vậy."
"Hôm nay vốn chính là tăng ca, sao các ngươi về sớm như vậy?"
"Dì, ta không cẩn thận chân đá phải lề đường, móng chân bị đá nát, nên tới bệnh viện rút." Ta vội vàng nói.
"Ái chà, nghiêm trọng như vậy, chắc rất đau." Nàng nhìn Tần Hoan một cái, Tần Hoan đang cúi đầu, không muốn cho mẹ nàng nhìn thấy hình dạng của vệt nước mắt chưa khô.
"Thế tối nay đừng ra ngoài, tưới phủ khoai tây xào với trứng gà vào buổi sáng vẫn còn, buổi tối chúng ta ăn mì có được không?"
"....!Được."
Tần Hoan bên đó cười hì hì..