Lý Khả Tâm ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng, xoa xoa cái cổ có chút nhức mỏi của mình.
Thầy giáo đứng trên bục giảng, đỉnh đầu kiểu Địa Trung Hải lắc lư giống như chiếc đèn điện phát ra ánh sáng, miệng chậm rãi nói chuyện, nước miếng bay tứ tung:
“Các em học sinh, hoan nghênh mọi người đến với lớp 11-1 khoa học tự nhiên.
Thầy là thầy giáo chủ nhiệm tương lai kiêm thầy dạy toán của các em, Vương Sướng.
Các em cứ gọi tôi thầy Vương là được, ôi chao — bởi vì chúng ta là lớp trọng điểm ban A khoa học tự nhiên, tất cả mọi người là học sinh giỏi hàng đầu từ các lớp 10 khác nhau, cho nên chúng ta sẽ sắp xếp chỗ ngồi trước một lần.
Trình tự chỗ ngồi sẽ được xếp dựa theo thứ tự, chờ sau khi thi giữa kỳ xong, chúng ta sẽ tiến hành điều chỉnh một lần nữa.
Lâm Ngộ Kiến, em vốn là lớp trưởng lớp 10-3, em sắp xếp tạm chỗ ngồi trước nhé.”
Lý Khả Tâm theo lời nói của thầy Vương, chuyển hướng về phía thiếu niên mặc đồng phục kia.
Người nọ đứng lên, những sợi tóc rũ trên trán khẽ đung đưa theo gió, duỗi tay nhận lấy bảng số thứ tự mà thầy giáo đưa qua.
“Vâng thưa thầy Vương.”
Trong mắt hiện lên một tia sáng, Lý Khả Tâm nắm chặt cái bút trong tay.
Lý Vi Vi ngồi ở hàng phía trước dịch ghế xuống, nhích lại gần, đè thấp giọng nói.
“Tâm Tâm bảo bối của tớ ơi, tận dụng thời cơ, đừng để lỡ mất.”
Lý Khả Tâm vừa nghe đã biết bạn tốt có ý gì.
Thân là người duy nhất ở bên cạnh chính mình cho đến khi cô thầm mến Lâm Ngộ Kiến, Lý Vi Vi cũng có chút sốt ruột thay Lý Khả Tâm.
Lý Khả Tâm và Lâm Ngộ Kiến, quen biết nhau từ năm nhất học trường trung học Chiêu Hoa.
Lúc trước hai người học cùng một lớp, ba năm cấp hai cũng học chung, tuy rằng không giao lưu hay nói chuyện gì, nhưng đó cũng không ảnh hưởng đến việc Lý Khả Tâm thầm mến Lâm Ngộ Kiến.
Rồi đến trường cấp ba Chiêu Hoa, lớp 10 không học chung một lớp, Lý Khả Tâm còn buồn bã chán nản một năm, suy nghĩ sẽ cứ buông bỏ như vậy.
Kết quả, không nghĩ đến duyên phận vòng đi vòng lại, khối 11 nghệ thuật phân ban, vậy mà lại được phân tới cùng một lớp.
Làm bạn bè, Lý Vi Vi vốn học ở lớp 1 cùng Lý Khả Tâm đi vòng qua cửa lớp 3, ăn cơm cũng cố ý đi đường vòng, chính là vì có thể để Lý Khả Tâm gặp được Lâm Ngộ Kiến thường xuyên, sau đó để hai người chào hỏi một câu.
Cho dù đã thích rất nhiều năm rồi, nhưng Lý Khả Tâm lại là người tính tình mềm mại, sống chết cũng không dám thổ lộ.
Cứ kiên trì yêu thầm, chịu đựng nhớ nhung.
Hiện giờ rốt cuộc cũng học cùng lớp, thật vất vả cùng Lại Văn Tĩnh thuyết phục Lý Khả Tâm theo đuổi Lâm Ngộ Kiến, nhất định phải lấy hết dũng khí.
Vì thế, ba người còn đặc biệt thành lập một nhóm nhỏ tác chiến, nhất định phải giúp đỡ Lý Khả Tâm, trước khi kết thúc năm lớp 11, hoàn thành việc tỏ tình với Lâm Ngộ Kiến.
Thấy Lý Khả Tâm không có phản ứng gì, Lý Vi Vi nhịn không được mà nói thêm vài câu, thanh âm không khỏi có chút lớn:
“Bà cô của tôi ơi, cơ hội tốt như vậy, cậu có còn muốn theo đuổi cậu ấy nữa không!”
Giọng nói có hơi lớn, tức khắc hai tai của Lý Khả Tâm trở nên đỏ bừng, vội vàng đưa mắt nhìn về phía Lý Vi Vi, nhỏ giọng thì thào.
“Cậu nói nhỏ một chút, tớ cũng muốn mà.”
“Muốn thì phải dũng cảm lên chứ, cậu ấy sắp về chỗ ngồi rồi kìa, cậu hiện tại không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thì còn muốn đợi đến bao giờ?”
“Chỉ là thầy đã nói, phải sắp xếp chỗ ngồi theo thứ tự….
Tớ phải làm gì mới ngồi cạnh cậu ấy được chứ…..”
“Ngốc quá! Cho nên tớ mới nói cậu nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, không phải cậu ấy còn nợ cậu một nhân tình sao, giờ là lúc dùng đến đó!”
Lý Khả Tâm nhớ tới, thời điểm học lớp 10, cô đã từng “tình cờ” đi xem Lâm Ngộ Kiến chơi bóng.
Nhóm nam sinh cấp ba chảy đầy mồ hôi chạy nhanh trên sân bóng, vốn là một khung cảnh đẹp, ai ngờ một quả bóng rổ từ trên trời giáng xuống ngoài ý muốn đập trúng mũi của Lý Khả Tâm, máu tươi lập tức chảy ‘ào ào’.
Kỳ thật bản thân cái mũi của Lý Khả Tâm chỉ cần đập nhẹ thôi cũng đã dễ chảy máu, nhưng càng không khéo hơn chính là Lý Khả Tâm lại là người nhìn thấy máu liền ngất xỉu.
Chờ đến khi tỉnh lại, cô đã nằm trên giường bệnh trong phòng y tế của trường, ngồi ở một bên, là Lâm Ngộ Kiến với vẻ mặt áy náy.
Đây là ngọn nguồn của cái nhân tình kia, tuy nói đúng là có chuyện như vậy, nhưng mà —
Lý Khả Tâm không dám.
“Tớ, tớ nói như thế nào nha, chẳng lẽ cứ nói tớ muốn ngồi cùng bàn với cậu, có được không sao?”
“Đúng vậy!”
“Tớ ngại ngùng mà… Nếu người ta hỏi tớ lý do, tớ phải làm sao bây giờ.”
“Cậu ngốc sao, Lâm Ngộ Kiến xếp thứ sáu, vừa vặn ngồi ở giữa hàng thứ hai.
Cậu cứ nói cậu muốn nhìn bảng gần một chút, nghiêm túc học tập, vậy không phải là được rồi sao?”
“Vậy không phải là tớ lấy chỗ của người khác hay sao….
Tớ thấy không tốt lắm đâu….”
Lý Vi Vi nhịn không được muốn cho một ánh mắt coi thường.
“Chị hai ơi, thành tích của cậu xếp trước, không kém bao nhiêu, cũng không ảnh hưởng được mấy người.
Lại nói, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cậu có hiểu không, người xấu cứ để Lâm Ngộ Kiến làm không phải là được rồi sao, cậu sợ cái gì nha!”
Lý Khả Tâm vẫn có chút do dự, Lý Vi Vi không nhịn được nữa, lặp lại một lần:
“Tâm Tâm bảo bối của tớ, rốt cuộc cậu có muốn theo đuổi cậu ấy hay không?”
Lý Khả Tâm ngẩng đầu, mắt nhìn Lâm Ngộ Kiến bên kia đang nghiêm túc trao đổi với các bạn, cắn cắn môi, quyết tâm, dùng sức gật gật đầu.
“Được.”
——
Lý Vi Vi xung phong, lôi kéo Lý Khả Tâm đang ngượng ngùng lẻn đến một bên bục giảng.
Lâm Ngộ Kiến đang cúi đầu, viết viết vẽ vẽ trên giấy, sắp xếp lại yêu cầu của các bạn học sinh.
Thiếu niên sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt góc cạnh cùng bộ dáng chuyên chú, nháy mắt khiến cho Lý Khả Tâm mặt đỏ tai hồng.
Cô có chút muốn quay đầu chạy, đáng tiếc không để cho kịp cô xoay người thì đã bị Lý Vi Vi đẩy ra trước.
“Lớp trưởng, Lý Khả Tâm có việc muốn nói với cậu.”
Lý Vi Vi nói năng mạnh mẽ, lập tức khiến cho Lâm Ngộ Kiến ngẩng đầu lên.
May mắn là xung quanh không có những bạn học khác, nếu không Lý Khả Tâm thật sự muốn tìm một cái hố để chui vào.
Bốn mắt nhìn nhau, nhìn đôi mắt đen nhánh kia, Lý Khả Tâm tức khắc hoảng sợ.
Răng hàm sau hung tợn ma sát với nhau, Lý Khả Tâm rút kinh nghiệm xương máu, chậm rãi nuốt ngụm nước bọt.
“Chuyện, chuyện kia bạn học Lâm…..”
Lâm Ngộ Kiến nhìn đôi mắt lay động trước mắt, trên gương mặt trắng nõn có hai rặng mây đỏ bay bay trên hai má của cô gái nhỏ, ánh mắt không khỏi tối lại vài phần.
“Làm sao vậy?”
Thanh âm êm tai như ngọc, Lý Khả Tâm lại hoảng loạn.
Cô nhìn về phía Lý Vi Vi cầu cứu, không nghĩ đến Lý Vi Vi đã sớm chạy ra xa, chỉ cho ánh mắt ý bảo cô nhanh lên một chút.
Lý Khả Tâm lại nuốt một ngụm nước bọt.
“Ờm chuyện là, lời cậu nói lúc trước, lúc trước ở trong phòng y tế của trường, có còn tính nữa không?”
Giọng nói của cô gái nhỏ rất bé, mềm mềm nhẹ nhẹ, may mà khả năng nghe của Lâm Ngộ Kiến không tồi, cho nên nghe được không sót một chữ nào.
Anh cười cười:
“Tất nhiên là có, cậu có chuyện gì muốn nhờ tôi sao?”
“Chuyện đó, tớ muốn ngồi ở giữa một chút, nhưng mà không muốn ngồi bàn đầu.
Bởi vì thị lực của tớ không tốt lắm, không biết có thể đổi chỗ ngồi một chút được không?”
Lâm Ngộ Kiến như có chút đăm chiêu mà gật gật đầu:
“À ~ cậu là muốn đổi chỗ ngồi với tôi sao?”
“Không phải!” Lý Khả Tâm vội vàng xua tay, “Không phải, không phải! Tớ, tớ muốn cái kia….
cái kia….”
Lý Vi Vi nghe cũng sắp vội muốn chết, nửa ngày cũng không nói được rõ ràng, làm bọn tớ lo lắng chết rồi.
Đang định tiến lên, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, khi định nói giúp lời của Lý Khả Tâm, Lâm Ngộ Kiến lại mở miệng:
“Vậy là cậu muốn ngồi cùng bàn với tôi sao?”
Lý Khả Tâm tức khắc biến thành con tôm đã nấu chín, bắt đầu luống cuống tay chân.
“Bởi vì mắt tớ nhìn không rõ lắm, tớ, tớ cũng không muốn chiếm vị trí của bạn học khác, tớ cũng không có ý gì cả, chỉ là cái kia —“
“Phốc”
Cậu thiếu niên kia cong khóe miệng, ánh mắt dịu dàng như gió xuân tháng ba, ấm áp lại tươi mới.
“Tôi biết,” Giọng nói của anh rất êm tai, giống như là đang dỗ dành một đứa trẻ vậy,
“Nhưng bạn học Lý à, cậu vốn là ngồi cùng một bàn với tôi nha.”
——
“Nói cách khác,”
Buổi trưa trong căn tin, Lại Văn Tĩnh cắn một miếng bánh bao, vừa nhai nuốt vừa nói mơ hồ không rõ: “Vốn dĩ dựa theo thứ tự để sắp xếp chỗ ngồi thì là Tiểu Tâm Tâm sẽ ngồi cùng bàn với Lâm Ngộ Kiến.
Vậy vừa rồi đi nói những lời kia, chính là cởi quần đánh rắm, hoàn toàn không có tí ý nghĩa gì?”
Lại Văn Tĩnh thở dài, ra vẻ khoa trương mà lắc lắc đầu:
“Hai người các cậu cũng thật là, tính toán chỗ ngồi của Lâm Ngộ Kiến, sao lại không thuận tiện tính luôn chỗ ngồi của Tiểu Tâm Tâm chứ?”
Lý Vi Vi đồng tình vỗ vỗ người ngồi bên cạnh đang đem đầu chôn thật sâu trong khuỷu tay, một miếng cơm cũng nuốt không trôi, xấu hổ đến mức hít thở không thông — Lý Khả Tâm.
“Được rồi, cậu đừng nói nữa, Tiểu Tâm Tâm hiện giờ đã sắp ngại muốn chết rồi.”
Nghe thấy lời nói của Lý Vi Vi, đầu của Lý Khả Tâm lại chôn sâu thêm một chút.
Xấu hổ quá, thật sự quá xấu hổ rồi….
Cứ như vậy, Lý Khả Tâm sau bốn năm yêu thầm Lâm Ngộ Kiến, rốt cuộc cũng trở thành bạn cùng bàn.
Hết chương 1..