Trận thi đấu trên sân bóng diễn ra hừng hực khí thế, ‘tiệc trà’ dưới sân cũng được hoạt động một trăm phần trăm.
Các cô gái tán gẫu chuyện trời đất, nhìn nhóm con trai trên sân, bất ngờ lại bắt đầu đánh cược.
“Cậu thấy lớp nào sẽ thắng?”
“Tớ không biết, nhưng mà Giang Hoài đẹp trai quá huhuhu~”
“Tớ cũng vậy! Nhưng tớ vẫn thấy lớp trưởng Lâm đẹp trai hơn một chút.”
“Tất nhiên rồi.
Hai anh đẹp zai hai phong cách khác nhau, tớ chỉ muốn hít một chút nhan sắc của Giang Hoài trên sân đấu.”
Lý Vi Vi nghe xong liền nghiêng đầu, nhịn không được mà líu lưỡi.
“Quả nhiên, con gái đối với những chàng trai thích vận động, là hoàn toàn không có sức chống cự nào mà.”
Lý Khả Tâm không nói gì, cô đang nghiêm túc nhìn quả bóng, chỉ là nhìn rồi lại nhìn, liền nhịn không được mà nhìn sang Lâm Ngộ Kiến.
Lâm Ngộ Kiến thật sự chơi rất chăm chú, mồ hôi chảy dọc theo hai má xuống hàm dưới rồi rơi xuống đất, bị nhóm con trai đạp giày cọ xát.
Một cú ném ba điểm tuyệt đẹp, trọng tài thổi còi, kết thúc nửa trận, đội của Lâm Ngộ Kiến nhỉnh hơn một chút.
Mọi người nghỉ ngơi, Lâm Ngộ Kiến nhận lấy chai nước, lại vừa lúc nhìn thấy Lý Khả Tâm đi về phía Giang Hoài.
Lâm Ngộ Kiến: …..
Chai nước bị bóp bẹp dí, tâm trạng của Lâm Ngộ Kiến dần dần nóng nảy.
Anh không chút do dự đứng lên, định đi qua nhưng lại bị nhóc mập đứng bên cạnh giữ chặt một phen.
“Anh Lâm, anh Lâm, thi đấu mà, đều là người, đều là người cả.”
Lâm Ngộ Kiến áp chế lửa giận khó có thể miêu tả được trong lòng mình, nhịn lại chậm rãi ngồi xuống nhưng tầm mắt vẫn không rời khỏi hai người kia.
Không biết Giang Hoài đang nói cái gì với Lý Khả Tâm mà chọc cho Lý Khả Tâm cười nghiêng ngả cả người, mặt tươi như hoa.
Phải nói, nếu không phải nhóc mập kia liều mạng lôi kéo, Lâm Ngộ Kiến thật sự sẽ một hai phải đánh một trận trước mặt bao người ở đây.
Lâm Ngộ Kiến đã cực kỳ cực kỳ nén giận, nhưng không có cách nào, lửa giận không thể trút ra, chỉ có thể đặt trên sân bóng.
Vì thế tình hình trận đấu từ hơi nhỉnh hơn đã trở thành dẫn trước với cách biệt lớn, cuối cùng Lâm Ngộ Kiến dẫn dắt toàn đội chiến thắng trận này.
Nhưng khi thắng thi đấu, lúc mọi người đang hoan hô nhảy nhót ăn mừng, Lâm Ngộ Kiến lại tìm thế nào cũng không thấy bóng dáng Lý Khả Tâm đâu.
Hình như Lý Khả Tâm đã đi rồi, thật sự cách anh ngày càng xa.
Nhóc mập cũng nhận ra được Lâm Ngộ Kiến đang khó chịu, cậu trầm mặc kéo Lâm Ngộ Kiến sang một bên, đứng dưới bóng cây, khẽ thở dài một cái.
“Ngộ Kiến, cậu thích Lý Khả Tâm thì cũng đừng do dự.”
Lâm Ngộ Kiến không nói gì.
“Tớ vẫn luôn nhìn hai người, nhìn được rất rõ ràng.
Kỳ thật cậu đã sớm chú ý đến Lý Khả Tâm rồi, chỉ là chính cậu cũng không biết.
Là bạn của cậu, tớ rất ủng hộ hai người yêu đương với nhau, nhưng cậu lại rụt rè sợ hãi như vậy, thật không giống đàn ông tí nào.”
“Chẳng lẽ, cậu một hai cứ phải chờ con gái nhà người ta đứng trước mặt cậu, nói với cậu là tớ thích cậu hay sao?”
“Chẳng lẽ cậu không thể chủ động nói với Lý Khả Tâm, cậu thích cậu ấy hay sao?”
Cậu không thể chủ động nói, cậu thích cậu ấy hay sao?
Vì cái gì phải lo sợ rụt rè như vậy?
Nếu là sợ không làm bạn được nữa, vậy còn có thể càng hỏng bét so với tình huống bây giờ hay sao?
Lâm Ngộ Kiến chỉ có thể nói là, được khai sáng.
Anh bỗng nhiên không biết chính mình suốt ngày ở đây buồn lo vô cớ là đang làm cái gì.
Tình huống này đã không thể hỏng bét hơn được nữa, một khi đã như vậy, vì sao không mạnh dạn lên đi thổ lộ mà một hai cứ ở chỗ này làm khó chính mình chứ?
Suy nghĩ thấu đáo trong nháy mắt, Lâm Ngộ Kiến chạy thật nhanh về phía trước, cũng không quay đầu lại.
Anh muốn đi tìm Lý Khả Tâm, hiện tại anh phải tìm được Lý Khả Tâm, một khắc anh cũng không nhịn được, anh muốn nói chuyện với Lý Khả Tâm ngay bây giờ.
Anh nôn nóng chạy đến cửa phòng học, nhìn vào bên trong lại không nhìn thấy Lý Khả Tâm.
Mọi người đều bị động tĩnh ngoài cửa dọa sợ, sôi nổi ngoái đầu ra nhìn anh.
Lâm Ngộ Kiến nhìn chung quanh một vòng, vẫn không nhìn thấy Lý Khả Tâm liền nắm lấy bả vai của một bạn học hỏi:
“Cậu có nhìn thấy Lý Khả Tâm không?”
Người nọ giật mình nhìn anh, sau đó liền lắc đầu.
“Không thấy.”
Lâm Ngộ Kiến không nói hai lời, nhanh chân chạy ra ngoài, anh bắt đầu đến lớp Lại Văn Tĩnh tìm, lại đến căng tin tìm thử, anh tìm trong cả thời gian nghỉ của buổi chiều nhưng vẫn không tìm được Lý Khả Tâm.
Kích động trong lòng chậm rãi nguội lạnh, anh bước chậm lại mới phát hiện chính mình có chút mệt, thở hổn hển.
Lâm Ngộ Kiến ngồi xuống cái ghế dưới gốc cây, lòng yên tĩnh lại, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình, anh đột nhiên có chút hối hận.
Hối hận vì sao không sớm nói cho Lý Khả Tâm,
Vì sao không thể, nói thích sớm một chút?
“Cậu ngồi ở chỗ này làm gì?”
Thanh âm quen thuộc truyền đến bên tai, Lâm Ngộ Kiến chậm rãi quay đầu lại, giữa tháng năm mờ mịt, lại có tia ánh sáng rơi xuống.
Giữa biển người tìm người trăm vạn lần, bỗng nhiên quay đầu, người kia lại đang ở dưới chập chờn.
Lý Khả Tâm cau mày, nhìn anh:
“Cậu đang làm gì vậy?”
Lâm Ngộ Kiến không nói gì, anh chỉ ngơ ngác nhìn Lý Khả Tâm.
Lý Khả Tâm lại vẫy vẫy tay:
“Lâm Ngộ Kiến? Lâm Ngộ Kiến?”
Ba —!
Lâm Ngộ Kiến nhanh chóng đứng dậy, một lời không nói liền ôm chặt Lý Khả Tâm.
Lúc này Lý Khả Tâm bị dọa đến nhảy dựng, cô nâng tay lên, không biết là ôm mới tốt hay không ôm mới tốt đây.
“Cậu, sao cậu —”
“Lý Khả Tâm,”
“Tôi thích cậu.”
Hết chương 13.
——
Đôi lời của Cookie Bunny: Truyện được gắn tag song hướng yêu thầm nhưng với tui thì Lâm Ngộ Kiến chỉ là thích Lý Khả Tâm nhưng không biết thôi chứ không phải yêu thầm huhu TT.