Cụ ông Trương Hồng Kì đang định chạy lại mở cửa, bỗng thấy mái tóc cụ bà từ từ dựng lên.
Cụ bà giờ này trông thật xa lạ, khiến chính cụ ông cũng không nhận ra nữa.
Cụ bà đang đứng ngoài cửa kia, không những nhắm một mắt, mở một mắt, mà giờ từng sợi tóc trắng dựng đứng, cứng đờ.
Ngay sau đó , chiếc đầu của bà cụ từ từ nghiêng sang phải, gân cổ phình to lên, con mắt vừa rồi còn mở giờ cũng nhắm lại, cùng lúc đó con mắt bên kia bỗng nhiên trào ra một dòng máu đỏ.
Cụ ông sợ hãi hét lên một tiếng rồi giật lùi về phía sau.
Cụ có linh cảm người vợ trước mặt mình hình như đã chết, nhưng người chết làm sao có thể gõ cửa được?
Giữa nỗi sợ hãi ngập tràn, cụ ông nhớ lại lời dặn của cảnh sát, nên không mở cửa mà quay lưng chạy vào nhà bếp lấy con dao to.
Sau đó, cụ ông mở cánh cửa sổ nhà bếp, hướng về phía cửa hàng bán đồ ăn nhanh bên dưới hét lên mấy tiếng: " Có ai không? Cứu tôi với." Bấy giờ có mấy người dân phòng đang ngồi đánh bài trước cửa tiệm, nghe thấy tiếng kêu cứu của ông cụ liền ngẩng đầu lên nhìn.
Cụ ông sau khi kêu cứu, cầm dao hùng hổ tiến ra phía cửa.
Cảnh tượng trước mắt khiến cụ chết chân tại chỗ.
Thân thể cụ bà đã cứng đờ, dáng người thẳng nhưng nghiêng hẳn sang bên phải, đầu dựa vào tường, một chân nhấc khỏi mặt đất, trông hệt như một con ma-nơ-canh được xếp dựa vào tường.
Cụ bà hai mắt vẫn nhắm nghiền, một bên mắt máu vẫn từ từ chảy xuống khuôn mặt rồi nhỏ xuống đất.
Nhưng điều khiến cụ ông kinh hãi hơn, là dường như có sợi dây thừng kéo từ đũng quần đến đầu gối của của cụ bà, rồi vòng ra sau.
Khi tiến lại gần hơn, nhìn kĩ, mới phát hiện ra đó chính là ruột của bà cụ.
Lại thêm một vụ án móc ruột vô cùng dã man nữa xảy ra.
Khi tổ chuyên án nghe tin chạy tới hiện trường, một số dân phòng đã tập trung ở dưới tầng một.
Cụ ông Trương Hồng Kì ngồi bệt dưới đất ôm xác vợ khóc lạc cả giọng.
Cảnh sát trưởng tiến lại an ủi một lát, rồi bảo cụ ông vào nhà để lấy lời khai.
Cụ ông đau đớn vô cùng, đập bàn ghế nói: "Các anh còn không mau gọi cấp cứu đi? Mau đưa đến bệnh viện cấp cứu!"
Cảnh sát trưởng an ủi: "Cụ bà mất rồi cụ ạ!"
Giáo sư Lương và Cảnh sát trưởng tiến hành lấy lời khai của cụ ông, các cảnh sát khác hỏi thăm tình hình từ những người đứng xem ở tầng một.
Cụ ông khó tính vẫn một mực đòi gọi xe cấp cứu, có lẽ cụ vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng về cái chết của người vợ và không thể chấp nhận sự thực này.
Bao Triển, Họa Long và Tô My phụ trách kiểm tra hiện trường.
Cục cảnh sát không có bác sĩ pháp y, họ đành tìm một bác sĩ chuyên khoa trĩ để khám nghiệm tử thi.
Nữ bác sĩ vội vàng chạy tới, khi lên đến tầng bốn, Họa Long bỗng lớn tiếng: "Dừng lại! Không được phá hủy hiện trường."
Tô My dịu giọng, nói: "Chị gì ơi! Chị giẫm phải ruột của nạn nhân rồi!"
Nữ bác sĩ nghe vậy giật lùi mấy bước, lại giẫm phải khúc gì đó cứng cứng.
Cô ta lùi sát vào góc tường hành lang, đứng chết chân tại đó không dám động đậy gì nữa.
Cảnh sát mượn được một số thiết bị chiếu sáng của đội khoan giếng, mọi thứ trong hành lang hiện trường vụ án giờ đều đã rõ như ban ngày.
Nữ bác sĩ giờ mới nhìn rõ, thứ dạng khúc và cứng mà mình giẫm phải hóa ra là một đoạn ruột già vẫn còn nguyên chất thải rắn bên trong.
Mặc dù biết có phần bất kính với người đã khuất, nhưng cô vẫn không thể không thốt lên: "Mẹ ơi! Kinh quá đi mất!"
Cảnh tượng tại hành lang vô cùng thê thảm, mùi hôi của phân và mùi tanh của máu khiến ai nấy đều buồn nôn.
Đoạn bục lớn nằm giữa cầu thang từ tầng bốn lên tầng năm được xác nhận là nơi cụ bà gặp tai nạn, đây cũng là nơi Trần Lạc Mạt bị tấn công.
Trần Lạc Mạt và bà ngoại của mình gặp tai nạn cùng một nơi.
Nữ bác sĩ cho biết, ruột của một người trưởng thành dài khoảng mười mét.
Trong kết quả kiểm tra hiện trường của Bao Triển, cụ bà có bệnh táo bón kinh niên này bị hung thủ lôi ra gần bốn mét ruột.
Nữ bác sĩ khám nghiệm sơ qua một lượt thi thể nạn nhân.
Trực tràng của bà cụ bị vỡ, cơ vòng hậu môn có vết móc rõ ràng, kết quả trùng khớp với phán đoán của phía cảnh sát, rất có thể hung khí là một chiếc móc cân.
Chiếc móc đâm vào đến đoạn đại tràng chậu hông, gây tổn thương dẫn đến xuất huyết trong và suy hô hấp.
Áp lực khoang bụng tăng cao, cơ vòng hậu môn bị rách, nên hung thủ có thể dễ dàng dùng tay lôi ruột nạn nhân ra.
Dưới áp lực khoang bụng, trọng lực và ngoại lực, máu phun ra từ phía hậu môn, khiến những chỗ phân táo bón đã lâu cũng theo đó rơi ra ngoài.
Trên tay vịn cầu thang tầng hai, tầng ba và tầng bốn đều phát hiện dấu tay bằng máu rất rõ ràng.
Đây có thể là dấu tay do hung thủ để lại.
Tô My chụp lại những dấu vết này, Bao Triển tiến hành lấy mẫu.
Đây đều là những vật chứng vô cùng quan trọng, Họa Long và một cảnh sát khác tìm một chiếc cưa cắt lấy những đoạn tay vịn có dấu tay mang về kiểm tra kĩ lưỡng hơn.
Những vật chứng tại hiện trường đều là đầu mối quan trọng giúp tìm ra hướng phá án.
Những vết máu tại hành lang có rất nhiều hình dạng khác nhau.
Có vết do tràn ra, có vết do bắn ra, có vết lại do di chuyển tạo thành.
Các vết máu bắn ra là manh mối vô cùng quan trọng.
Khi máu bắn ra từ vết thương, do đặc điểm từng vết sẽ cho ra các hình dạng khác nhau.
Bao Triển đánh dấu từng vết máu theo tuần tự, rồi căn cứ vào đó dựng lại quá trình gây án, kết hợp với những kết quả khám nghiệm do nữ bác sĩ cung cấp, việc điều tra đã có những kết luận sơ bộ, kết luận này cũng khiến mọi người vô cùng bất ngờ.
Cụ bà tử vong vào khoảng bảy giờ tối, thời gian thời gian gõ cửa là vào khoảng mười một giờ đêm.
Nhưng xác chết sao có thể gõ cửa được?
Bao Triển lập tức định báo cáo gì đó với giáo sư Lương, nhưng giáo sư xua tay nói: "Không cần nói nữa, tôi đoán ra cả rồi."
Bao Triển nói: "Vụ án này giống hệt một đề thi suy luận có liên quan đến việc xác chết gõ cửa."
Đề thi như thế này: "Một đôi vợ chồng già sống ở tầng năm.
Người vợ đi ra ngoài mua mì mấy tiếng sau mới trở về.
Nghe tiếng gõ cửa, người chồng chạy ra định mở cửa, nhưng khi nhìn qua cửa chống trộm thấy vợ mình đang đứng ngoài hành lang, một mắt nhắm một mắt mở, mái tóc ngắn bạc trắng dựng đứng, người chồng cảm thấy vô cùng quái lạ, sinh ý đề phòng, chạy vào nhà bếp lấy dao rồi hướng ra ngoài cửa sổ kêu cứu.
Khi chạy ra đến cửa, người chồng phát hiện thấy vợ mình đã chết, nhưng trên thực tế người vợ đã chết cách đó 4 tiếng đồng hồ."
"Hung thủ đã đứng ngay phía sau xác chết, vừa giữ không cho nó đổ xuống, vừa có thể ẩn nấp, rồi đưa tay vào gõ cửa."- Giáo sư Lương phân tích.
"Đây là cú lừa đáng sợ nhất mà cháu từng thấy."- Bao Triển không khỏi rùng mình cảm thán.
"Rất có thể mục tiêu đích thực của hung thủ là cụ ông Trương Hồng Kì mới đúng!"- Giáo sư Lương nhíu mày suy nghĩ.
"Nếu đúng là như thế, tên hung thủ này thật quá tàn nhẫn, mất nhân tính."- Bao Triển nói.
Trần Lạc Mạt may mắn thoát chết, giờ vẫn nằm trong viện cấp cứu.
Bà ngoại của cô gái thì bị sát hại một cách tàn nhẫn ngay tại chính hành lang nhà mình.
Tại Trung Quốc từng xảy ra không ít vụ án nạn nhân bị móc mắt.
Có một lời đồn mê tín rằng đôi mắt người chết có thể ghi lại hình ảnh của kẻ gây án.
Cũng vì sợ bị phát hiện, nên những kẻ này mới có hành động man rợ đến như thế.
Bà cụ chết không nhắm mắt.
Nhưng cũng không hiểu vì sao hung thủ chỉ lấy đi một bên mắt của nạn nhân, đây cũng là lí do ông cụ thấy vợ mình nhằm một mắt mở một mắt.
Khi đó, cụ ông Trương Hồng Kì không thể lường được rằng mình đang nhìn thấy một xác chết, xác chết đó đứng phía ngoài cửa sắt, khi ông cụ mở cánh cửa phía trong ra, con mắt còn lại đang mở chừng chừng rồi cũng từ từ nhắm lại.
Phải chăng hắn muốn bà cụ nhìn người còn sống một lần cuối?
Hay là một người đã khuất, chỉ có thế nhắm mất an nghỉ khi được nhìn thấy người thân yêu nhất?
Mái tóc nạn nhân bỗng nhiên dựng đứng có thể có nhiều nguyên nhân.
Một trong số đó là do cơ thể nạn nhân tiếp xúc với vật mang điện.
Trong bảo tàng khoa học có một quả cầu tĩnh điện, khi tiếp xúc với quả cầu này tóc chúng ta sẽ dựng đứng lên.
Những lúc đi dã ngoại, đôi khi cũng xảy ra trường hợp tóc dựng đứng khi gặp phải hiện tượng này, chúng ta nên lập tức rời đi.
Đây là hiện tượng điện tích trong các đám mây và mặt đất sản sinh cảm ứng, nếu chúng ta vẫn đứng lại đó, rất có thể sẽ bị sét đánh.
Một trường hợp khác cũng có thể khiến mái tóc dựng lên, đó là khi con người mới chết.
Mọi người đừng lầm tưởng rằng khi chúng ta chết đi, thì cơ thể sẽ không thể động dậy được nữa.
Đàn ông sau khi chết tám tiếng đồng hồ, cơ quan sinh dục của họ vẫn có thể cương cứng lần cuối.
Tóc và móng tay của người chết vẫn có thể tiếp tục dài ra, do sau khi chết, một số tổ chức tế bào không ngừng hoạt động hoàn toàn, mà vẫn tiếp tục thực hiện các chức năng sinh lí như bình thường, do đó tóc và móng tay vẫn có thể dài ra được.
"Cương thi" là giai đoạn mà bất cứ ai trong chúng ta cũng đều phải trải qua khi chết.
Trong vòng bốn tiếng đồng hồ sau khi tắt thở, các nhóm cơ bắt đầu cứng lại, và tiếp đó tóc sẽ dựng đứng lên.
Khi nhìn thấy một xác bỗng nhiên thè lưỡi, đừng vội kết luận đó là bị quỷ nhập, mà do mùa hè nóng nực, trong vòng khoảng một tuần, trong bụng xác chết bắt đầu phần hủy và sinh ra nhiều chất khí.
Những chất khi này khi bị nén trong bụng người chết sẽ chèn ép và đẩy lưỡi người chết thè ra.
Cũng như thế, khi thấy mái tóc của một người đã chết bỗng nhiên dựng đứng, thì không nên cho rằng đó là điều gì kì lạ, đây chỉ là một hiện tượng khi thi thể chuyển hóa sang trạng thái đơ cứng, giống như khi gặp lạnh, lớp biểu bì co lại, lông trên cơ thể chúng ta cũng dựng lên.
Hiện tượng "xù lông" mà chúng ta thường nhắc tới chính là một dạng của hiện tượng lông tóc dựng đứng.
Không chỉ cương thi có thể "xù lông", các loài thuộc họ chim khi bị kích động cũng xảy ra phản ứng tương tự.
Những người nuôi mèo đôi khi cũng thấy thú cưng của mình "xù lông", điều đó chứng tỏ chúng đã dự cảm được mối nguy hiểm nào đó, mà đôi khi những người mê tín cho rằng những chú mèo cảnh báo thứ gì đó "không bình thường".
Tầm bảy giờ tối, hung thủ sát hại bà cụ ngay tại hành lang.
Đến mười một giờ, kẻ sát nhân quay trở lại hiện trường gây án.
Theo phân tích của tổ chuyên án, có thể hung thủ đã rời đi sau đó quay trở lại hiện trường, hoặc cũng có thể hắn đã ở đó với cái xác trong hành lang suốt mấy tiếng đồng hồ.
Hung thủ lấy một bên mắt nạn nhân để lại, rồi lôi cái xác đi.
Ruột nạn nhân cứ thể kéo dài từ tầng bốn lên tầng năm, tới trước cửa nhà đôi vợ chồng già.
Hắn dựng cái xác đứng thẳng trước cửa, đứng nấp phía sau rồi thò tay gõ cửa, hắn còn tiện thể "giúp" nạn nhân giữ quần cho khỏi rơi xuống.
Xác nạn nhân xảy ra hiện tượng "cương thi", toàn thân đơ cứng, nên chẳng khó khăn gì để giữ thẳng.
Thế nhưng chính hiện tượng này làm mái tóc nạn nhân dựng đứng, đã khiến cụ ông Trương Hồng Kì nghi ngờ và cảnh giác.
Cụ ông không mở cửa ngay, mà chạy về bếp lấy dao, đồng thời gọi người giúp đỡ.
Khi ông cụ mở cửa, hung thủ đã bỏ đi, cái xác được đặt đứng nghiêng dựa vào bờ tường, chiếc đũng quần tụt xuống một đoạn mới để lộ ra phần ruột nạn nhân.
Mục đích của hung thủ là gì? Hắn muốn đột nhập vào nhà sát hại cụ ông, hay muốn cướp đoạt thứ gì quý giá chăng?
Tổ chuyên án nghĩ mãi vẫn không thể hiểu nổi, một bà cụ già thì có tài sản gì đáng giá? Và có thể có mối thù sâu đến mức nào cơ chứ? Hơn nữa, theo những điều tra bước đầu, dụ cụ bà tính tình bảo thủ, nhưng đối xử với mọi người xung quanh hết sức hoàn hảo, hàng xóm láng giềng đều hết lời khen ngợi.
Khi cảnh sát tiến hành lấy lời khai của những người có mặt xung quanh hiện trường, được biết lúc đó có một số dân phòng đang đánh bài trước cửa hàng bán đồ ăn nhanh ở phía dưới.
Họ nghe thấy tiếng kêu cứu của cụ ông Trương Hồng Kì, rồi sau đó nghe thấy tiếng khóc thảm thiết, liền lập tức bảo cảnh sát.
Do trong khu nhà này từng xảy ra vụ án mổ ruột, rồi còn có người để tiết dê, nên mấy người dân phòng đều không dám lên lầu kiểm tra.
Thực ra, điều họ sợ hãi nhất có lẽ vẫn là phải bất đắc dĩ giáp mặt với hung thủ.
Tiếng khóc kia đủ để họ đoán ra được, trong khu nhà này chắc chắn lại xảy ra vụ việc gì đó nghiêm trọng rồi.
Tiếng còi xe cảnh sát thu hút sự chú ý của người dân gần đó.
Họa Long để ý thấy trong số đó có cả đầu bếp mập, người từng giúp cảnh sát trưởng thịt dê.
Đầu bếp mập tò mò hỏi cảnh sát trưởng xem đã xảy ra việc gì, nhưng anh không đáp lời.
Họa Long hỏi đầu bếp mập, trong khoảng từ bây giờ tối tới mười một giờ đêm anh ta đã ở đâu.
"Tôi ở nhà thôi!" Đầu bếp mập trả lời.
"Ai có thế làm chứng?" Họa Long hỏi lại.
"Ơ, tôi ở nhà có một mình, vợ con đều ở chỗ khác.
Mà anh hỏi thế để làm gì? Rốt cục là xảy ra chuyện thế?" Đầu bếp mập vẫn không giấu nối sự tò mò, tiếp tục quay ra hỏi những người xung quanh đang đứng bàn tán.
Từ lúc xảy ra vụ án đến khi báo cảnh sát, thời gian rất ngắn, rất có thể hung thủ vẫn đang ẩn nấp ngay trong đám đông xung quanh dây.
Tô My lẳng lặng chụp ảnh những người xung quanh đó.
Bao Triển lần lượt lấy lời khai riêng của từng người ngồi đánh bài trước cửa hàng đồ ăn nhanh, điều tra xem ai là người có thể gây án.
Theo kết quả lấy lời khai, trong số những người đánh bài tại đó, có hai người từng một minh đi ra ngoài vào khoảng thời gian rất khả nghi.
Một người là chủ cửa hàng.
Người này dọn quán vào khoảng mười một giờ, rồi mang những thứ đồ lặt vặt bỏ lên chiếc xe ba gác, một mình chở về kho.
Người còn lại là một người làm thuê, hôm đó bị đau bụng đi ngoài, trong thời gian đánh bài phải chạy ra ngoài nhiều lần.
Cửa hàng bán đồ ăn nhanh nằm ở phía nam của khu nhà nơi xảy ra vụ án.
Lối ra của hành lang nằm ở hướng Bắc, hung thủ rời khỏi hiện trường trong khoảng thời gian rất ngắn.
"Cụ có nghe thấy tiếng bước chân xuống cầu thang không? Nếu có nghe thấy, thì cụ đoán đó là loại giầy gì?" Giáo sư Lương hỏi cụ ông Trương Hồng Kì.
"Tôi chẳng nghe thấy tiếng bước chân ai cả." ông lắc đầu, buồn bã đáp.
Điều này khiến mọi người đều cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Hành lang chỉ có một màu tối đen, không đèn điện, không một nguồn sáng nào khác, làm sao hung thủ có thể xuống lầu một cách im lặng như thế được?
Thời gian đang trôi dần về nửa đêm, những người đến xem cũng đã ra về gần hết.
Một người mẹ nắm tay cậu con trai mình, rồi thì thào dọa, không cho cậu bé nói năng lung tung.
Hai mẹ con họ sống trong khu nhà phía sau.
Tô My tình cờ nghe thấy cậu bé ngước lên nói thầm với mẹ: "Sao chị con lại thấy có người nửa đêm đi xuống từ chỗ cầu thang kia ạ?"