LỜI DẪN
Đôi chân chúng ta đang đi tới đích đến mà ta đã chọn - Milan Kundera
Tại các cơ quan an ninh thường xuyên xuất hiện những người sứt đầu chảy máu đến báo án, cũng vì thế mà đối với các cảnh sát, điều đó đã không còn gì là lạ, và chẳng mấy khi có phản ứng bất ngờ hay sợ hãi gì.
Thế nhưng, tại đồn cảnh sát thành phố Trung Nguyên từng có một cảnh sát trực ban sợ đến ngất lịm, anh đã trông thấy cảnh tượng ghê sợ nhất mà mình từng gặp trong đời.
Đêm đó, gió bắc thổi rít lên từng hồi, người cảnh sát trực ban pha một tách trà nóng hổi.
Từ trong phòng trực nhìn ra sân đồn cảnh sát, anh thoáng thấy có bóng của một người phụ nữ tiến vào, người phụ nữ đó bước đi khó nhọc, tay phải xách theo một chiếc núi nilon màu đen.
Cảnh sát trực ban nghĩ bụng: "Giữa đêm khuya khoắt thế này, chắc lại đến báo án đây! " Anh ta giật công tắt, bật bóng đèn ngoài cửa phòng trực, đứng dậy định ra mở cửa.
Người phụ nữ lật đật đi tới trước cửa sổ rồi bỗng dừng lại, đứng yên bất động.
Bỗng nhiên, cô ta từ từ xoay khuôn mặt sang một bên, người cảnh sát trực ban nhìn xuyên qua lớp kính cửa sổ, thấy rõ mặt người phụ nữ.
Khuôn mặt cô ta không hề có da, xương mặt như lột ra trắng dã, mấy phần cơ thịt màu đỏ phơi ngoài không khí.
Có kẻ nào đó đã dùng dao khoanh một hình tròn trên mặt người phụ nữ đó, lấy đi toàn bộ phần da thịt, một số phần thịt còn lại cũng đã bị không khí lạnh làm cứng lại, chuyển sang màu đỏ sẫm.
Phần mũi và môi đã bị lấy đi, từ trong khoang miệng những bọt bong bóng pha lẫn máu không ngừng chảy ra, nhuốm đỏ cả hàm răng.
Khuôn mặt đó khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng đều bị ám ảnh.
Hai chân người cảnh sát trực ban bỗng nhiên nhũn ra, anh chỉ kịp đưa tay sờ lên trán mình một cái rồi ngất ngay tại chỗ.
Người phụ nữ trông thấy khuôn mặt mình thấp thoáng phản chiếu trong tấm kính cửa sổ, cơ thể cô ta bỗng nhiên chao đảo, ngã gục xuống nền tuyết rồi chết ngay sau đó..