Bên bờ hồ là khoảng đất vườn đã bị đóng băng, trên đó nhấp nhô lớp tuyết dày trắng muối, rìa vườn chất đầy những cọng hoa cải đã khô quắt, lớp tuyết phía trên chẳng khác nào lớp chăn bông ấm áp và dày dặn, từ vài chiếc là rủ xuống những giọt băng nhọn hoắt.
Trên mặt hồ, nước đóng băng rất dày, mặt hồ phẳng lì như một tấm gương, giữa hồ khoét một hồ lớn...
Sau này, cảnh sát vớt được từ dưới hồ một số mảnh xương rất khả nghi, kết quả giám định cho thấy đây là những vụn xương người.
Nếu mổ hết số cá trong hồ, chắc chắn còn có thể tìm thấy trong ruột chúng nhiều thứ hơn nữa.
Một người lái xe ra đường, cứ thế lái đi mãi rồi không bao giờ trở lại nữa, chiếc xe cũng từ đó chẳng còn xuất hiện.
Những người thân chỉ còn biết ôm những bức ảnh mà nhìn, mà thương nhớ, người trong ảnh có thể vẫn đang cười, để lộ những chiếc răng trắng ngà, chỉ có điều những chiếc răng đó có lẽ đã nằm trong bụng cá.
Những con cá bơi lượn trong hồ, một con người cứ thể tiêu tan.
Băng nhóm giết người cướp xe này có tất cả bảy tên, cầm đầu là Dương Dũng, các thành viên khác còn có Quỷ Nhọn, Chó Canh Mã v.
v...!Thời gian gây án của chúng kéo dài suốt bốn năm.
Khi hành động, chúng mặc cảnh phục, chặn các xe chạy trên đường quốc lộ, lấy cớ kiểm tra rồi khống chế nạn nhân, cướp xe rồi giết người diệt khẩu, vứt xác cho cá ăn.
Dương Dũng mới hơn ba mươi, tuổi đời còn khá trẻ so với những tên khác trong băng nhóm, nhưng lại là tên ra tay tàn nhẫn nhất trong hội, gan to mặt lớn, hơn nữa hắn từng là cảnh sát, có nhiều kinh nghiệm, rất giỏi các kĩ năng phản trinh sát, những kẻ khác trong hội đều phải nghe lời hắn, gọi râm rắp một tiếng - anh Dũng.
Những gì chúng ta biết về người khác chỉ dừng lại ở vẻ bên ngoài, những người lương thiện nhất cũng có lúc ác độc.
Trên ngực tôi có dấu ấn của dã thú, trong mắt bạn có ánh nhìn ác quỷ.
Khi Dương Dũng còn nhỏ, tất cả mọi người, thân thích, hàng xóm, đến thầy cô, bạn bè đều cho rằng đây là một cậu bé nhát gan và sống hướng nội.
Năm cậu bé Dương Dũng sáu tuổi, cha mẹ cậu li hôn.
Li hôn đối với một đứa trẻ mà nói, đó là thứ dấu ấn đau đớn và sâu thẳm không bao giờ phai mờ.
Gần như ngày nào cha mẹ cậu cũng cãi vã, những chiếc bát sử trong nhà đã vỡ gần hết, chiếc ti vi của chẳng còn lành lặn, cậu bé Dương Dũng chỉ biết co ro đầu trong một góc tường nhìn căn nhà đã ngập đầy mảnh vỡ.
Cậu vô cùng sợ cha mẹ sẽ nhắc đến hai chữ "li hôn".
Có lúc, giật minh tỉnh đây giữa cơn mơ, Dương Dũng nghe thấy tiếng cha mẹ vẫn đang đấu khẩu, tất cả dù vì những chuyện nhỏ nhặt của cuộc sống.
Khi họ nhắc đến hai từ "li hôn", cậu bé vẫn giả vờ đang ngủ, nhưng khi cha mẹ cậu quay lại nhìn, họ thấy đứa trẻ đang nhắm mắt mà lệ vẫn tuôn tràn.
Một đêm, cha mẹ Dương Dũng cãi nhau rất to, cậu bé âm thầm, lén lút ôm chiếc ghế lớn chặn phía trong cửa, không cho cha mẹ bỏ nhau.
Trong đầu cậu bé ngây thơ cho rằng, nếu cậu để họ bước ra khỏi căn nhà này, thì mãi mãi về sau, câu sẽ không thế nào nhìn thấy một trong hai người nữa.
Cho dù sau này sống cùng cha hay mẹ, thì đó cũng không phải là điều cậu mong muốn.
Thế nhưng đêm đó, người mẹ đã đẩy cậu ra, lôi chiếc ghế sang một bên, mở cửa bước đi, và từ kể đó cậu không còn gặp lại mẹ nữa.
Dương Dũng một đứa trẻ mới sáu tuổi đứng một mình giữa của nhà khóc lớn, người mẹ nhẫn tâm vẫn không dừng bước, chẳng quay đầu, cứ thể ra đi.
Từ đó, Dương Dũng lớn lên cùng cha.
Cậu rất nhớ mẹ, có đứa trẻ nào không nhớ mẹ cơ chứ?
Cha cậu nói dối con trai: "Tiếu Dũng à, đợi đến khi con sinh nhật mười sáu tuổi, mẹ con sẽ trở về."
Dương Dũng và cha sống trong một căn nhà tranh ở vùng ngoại ô thành phố, mỗi ngày đi học cậu đều phải băng qua cánh đồng hoa cải rất lớn.
Màu vàng rực rở của những bông hoa tiếp thêm cho cậu dũng khí để sống và chờ đợi, niềm tin trong lòng giúp cậu vững vàng bước đi.
Một mình cậu bé Dương Dũng xuyên qua cả cánh đồng hoa cải lớn, câu thường nghĩ, cứ đi như thế này, đi mãi, rồi sẽ đến lúc mẹ quay trở về.
Và rồi cậu đợi chờ, đợi chờ mãi một người không bao giờ quay trở lại.
Mặc dù cha mẹ đã bỏ nhau rất lâu, nhưng cậu vẫn nhớ như in bóng hình người mẹ, có những người dù chia xa nhưng suốt đời ta vẫn không thể quên nổi gương mặt đó.
Dương Dũng đợi đến năm mười sáu tuổi, nhưng ngày sinh nhật ấy mẹ cậu đã không trở về, chi có đêm đen và những món ăn lạnh ngắt ở lại bên cậu, người cha vô tâm thậm chí còn không nhớ nổi sinh nhật con trai mình.
Đêm đó, người cha chìm trong những tiếng ngáy vang trời, Dương Dũng đứng trong phòng ngủ của mình, xiết cổ một con mèo đến chết.
Cậu ta lấy chiếc dao xén giấy cắt rời từng phần con mèo chết, rồi bỏ vào trong túi rác.
Từ đêm đó, cậu không bao giờ khóc, không bao giờ rơi một giọt nước mắt nào nữa.
Một cậu thiếu niên bỗng nhiên trở nên trầm mặc cô độc, thành tích học tập không ngừng đi xuống.
Cậu thích bóng đêm, đôi khi vô cớ đập vỡ những chiếc đèn đường, những người phụ trách vừa thay bóng mới lại bị cậu đập nát.
Con đường từ trường về nhà cậu lúc nào cũng chìm trong bóng tối, đứng trong đêm đen cậu cảm thấy thật an toàn.
Cậu hận những người phụ nữ, cậu từng nhiều lần mai phục trong những lùm hoa ngâu, dùng gạch đã ném những cô gái đạp xe ngang qua.
Đối với cậu ta mà nói, hành động đó là một niềm vui.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Dương Dũng lăn lộn trong xã hội hai năm liền.
Những ngày mưa gió, cậu ta thích đến những trường quay gần trạm xăng đầu xem quay phim, còn thường ngày lại thích tụ tập đánh bi-a, vì trong quán bia khả năng xảy ra ẩu đã là rất lớn.
Khác với những đứa trẻ bất trị khác, mỗi khi đánh nhau cậu ta không cầm cây gậy bi-a làm vũ khí, mà bẻ đôi nó ra, rồi lấy đầu gây với những thớ gỗ cứng lởm chởm, dùng sức găm vào cơ thể đối phương như một cách xả hận.
Các thành viên trong nhóm giết người cướp xe của Dương Dũng đại đa số là những tên "bạn ẩu đả" hắn quen khi đánh lộn.
Người cha nhìn cậu ta cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, còn hay tụ tập gây sự khắp nơi, liền để cậu ta đi bộ đội, đóng quân ở Vân Nam.
Sau khi phục viên, chú của Dương Dũng nhờ quan hệ đã giúp cậu ta tìm được một công việc trong lực lượng cảnh sát dự bị, sau đó lại mất một khoản tiền không nhỏ để được chính thức chuyển sang làm cảnh sát.
Trong một lần chụp ảnh đại gia đình vào dịp tết lúc đó Dương Dũng đã thành cảnh sát, anh ta cảm thấy phía sau mình như thiếu thứ gì đó, anh ta nghĩ rằng bao năm nay mình đã hoàn toàn quên mất người mẹ bỏ nhà đi nhưng hình ảnh người mẹ đã ăn vào máu thịt, không bao giờ có thể phai mờ.
Dương Dũng cũng từng ước muốn trở thành một cảnh sát giỏi, lấy vợ sinh con, sống cuộc đời như bao người khác.
Nhưng sau khi kết hôn, tình cảm vợ chồng ngày càng rạn nứt, tình yêu mật ngọt khi xưa trong chốc lát tan biến như pháo hoa nổ giữa trời.
Cái tết đầu tiên sau khi kết hôn, Dương Dũng đứng trên nền tuyết trước sân, dùng nước tiểu viết dòng chữ "Anh yêu em", sau đó gọi vợ ra nhìn dòng chữ đang bốc hơi giữa trời đông lạnh giá.
Sau tết ấy, hai vợ chồng bắt đầu chuyển từ đầu khẩu sang những trận cãi vã to tiếng, từ những tháng ngày hạnh phúc chuyển sang lạnh nhạt, người vợ bị anh ta đánh đập thâm tím khắp người, một gia đình hạnh phúc bỗng nhiên tan vỡ, cuối cùng hai người li hôn và từ đó Dương Dũng không bao giờ lấy vợ nữa.
Khi còn là cảnh sát, anh ta không thích bắt những kẻ cướp giật hay giết người, mà chỉ thích bắt gái bán hoa cùng những tên khách làng chơi vô liêm sỉ.
Do hành vì dùng hình bức cung, Dương Dũng từng mấy lần bị khiển trách, anh ta không đánh những gã đàn ông tìm gái, mà lại đánh những cô gái bán thân.
Sau khi li hôn, Dương Dũng cả ngày chìm trong men rượu, rồi ném vỏ chai đập vò lon, cuối cùng bị lũ bạn xấu xưa kia rủ rê, hắn dần dần dính vào các loại tệ nạn xã hội.
Một người khoác trên mình bộ cánh phục uy nghiêm nhưng lại cờ bạc, hút sách.
Do nhiều lần sai phạm kỉ luật, Dương Dũng bị khai trừ khỏi đội ngũ cảnh sát.
Dương Dũng mở một trạm xăng dầu nhỏ, nhưng chẳng mấy bữa đã sập tiệm, hắn tập hợp một nhóm bạn cũ, bắt đầu con đường cướp xe giết người.
Những tên tội phạm này có cùng chung một điểm - nghiện hút.
Hút thuốc phiện cần số tiền rất lớn, nếu chỉ trông vào những đồng lương ba cọc ba đồng thì không thể nào gánh vác nổi.
Chó Canh Mã trộm được một chiếc xe cảnh sát từ tỉnh khác, chiếc xe đó sau này đã trở thành công cụ chính để chúng "kiếm ăn".
Chúng mua từ chợ đen một số bộ cảnh phục, còng tay, dùi cui điện, bộ đàm, sau đó lái xe đi tìm cơ hội kiếm một khẩu súng.
Trong một lần lang thang tại phố huyện gần đó, chúng thấy một viên sĩ quan đi một mình trên đường, trên eo găm một khẩu súng, viên sĩ quan đó từ vùng khác mới đến, làm nhiệm vụ bắt một kẻ đào ngũ về doanh trại.
Chúng mặc đồ cảnh sát, lừa viên sĩ quan lên xe, sau khi sát hại nạn nhân chúng cướp được một khẩu K92.
Sau này, khi Chó Canh Mã đến khu biên giới Vân Nam mua thuốc phiện, hắn kiếm thêm được một ít đạn để sử dụng.
Chúng đưa thi thể nạn nhân đến trạm xăng dầu hoang phế, ngay kế hồ cá của Quỷ Nhọn, đây là một nơi lí tưởng để xử lí cái xác.
Các hành vi phi tang xác nạn nhân gần như đều được thực hiện trong kho của trạm xăng dầu.
Cái xác bị bỏ trong kho một đêm, hôm sau Chó Canh Mã hỏi phải xử lí ra sao.
"Chặt xác, mọi người đều phải làm!" Dương Dũng nói.
"Chưa làm bao giờ, không dám đâu!"; Quỷ Nhọn rụt rè nói.
"Mấy người chúng ta cùng giết người, cùng chặt xác, đến cả việc ném xương cũng phải cùng nhau làm, không ai thoát được hết!" Dương Dũng nói.
Chó Canh Mã đồng tình: "Đúng, tôi đều như nhau hết."
Những kẻ mất hết nhân tính này khóa chặt cửa kho, tìm mấy con dao và lưỡi cưa, bắt đầu chặt xác.
Chó Canh Mã sau khi bị bắt đã khai nhận toàn bộ hành vi phạm tội của mình, những lời khai của hắn khiến người phụ trách ghi chép khẩu cung cảm thấy vô cùng ghê sợ trước những việc làm tán tận lương tâm của một kẻ từng là cảnh sát:
"Anh Dũng cầm chiếc dao trong tay, nắn một lượt khắp người viên sĩ quan rồi bắt đầu từ những phần mềm trên cơ thể.
Tôi vẫn còn nhớ như in, anh Dũng cắt cánh tay phải của viên sĩ quan trước tiên.
Tiếp đó là đến tay trái, anh ta cũng làm y như thế.
Khi cắt chân, anh ta cắt từ khớp đùi trước nhưng không cắt được nên phải dùng cưa và búa.
Tôi thì cắt đầu, bắt đầu từ phần dính với cổ rồi vặn cho gãy, Quỷ Nhọn cắt phần thân, hắn mổ bụng trước, lôi hết lục phủ ngũ tạng ra, mấy chỗ dính ruột với khoang bụng chắc quả không lôi ra được hẳn phải lấy dao cắt, Quỷ Nhạn vốn nhát gan, vừa cắt xác vừa khóc rưng rức.
Cuối cùng là phần xương sườn, tôi cũng phải tự tay làm, dùng dao không tiện, lưỡi cưa cũng khó mà lách vào được, tôi đành dùng tay cố hết sức bẻ phanh ra rồi cắt.
Cuối cùng là phần xương sống, tôi dùng dao tách rời từng đốt sống một.
Làm xong Quỷ Nhọn mang đống xương thịt đó cho cá ăn, tận hai tuần mới hết."
Trong số chín người mà chúng từng giết hại, có bảy nạn nhân đã bị phi tang xác bằng cách man rợ và mất hết nhân tính như thế .
Lần đầu tiên chúng giết người cướp xe là vào một ngày của bốn năm về trước.
Đúng theo kế hoạch đã lập sẵn, một tên đồng phạm sau khi tìm được mục tiêu thích hợp trên đường quốc lộ lập tức dùng điện thoại thông báo cho Dương Dũng: "Đến rồi! Đen! Một người! Mercedes!"
Đó là ám hiệu của chúng, nghĩa là chặn đường cướp một chiếc Mercedes màu đen, trên xe chỉ có một người.
Dương Dũng và những tên khác mặc cảnh phục, đứng giữa đường chặn chiếc xe Mercedes màu đen lại.
Dương Dũng đưa tay chào theo đúng quy tắc, tư thế vô cùng nghiêm chỉnh, nói: "Chúng tôi ở đội chống ma túy, đang làm nhiệm vụ kiểm tra, xin mời xuất trình giấy tờ tùy thân."
Dương Dũng từng là cảnh sát, hoàn toàn thông thuộc cách làm việc của những người chấp pháp, khiến lái xe không chút đề phòng, đưa toàn bộ giấy tờ và bằng lái ra.
Bộ đàm của Dương Dũng có tín hiệu gọi, một tên đồng đang giả phong cách cảnh sát thông báo với Dương Dũng qua bộ đàm rằng có một chiếc Mercedes màu đen bị nghi ngờ có chở hàng cấm, biển số xe chưa rõ.
Sau khi cố ý để lái xe nghe được điều đó, Dương Dũng khách sáo yêu cầu lục soát xe, lái xe không còn cách nào khác đành phối hợp với lực lượng điều tra.
Dương Dũng còng tay lái xe, trùm một chiếc túi nilon đen lên đầu nạn nhân, rồi áp giải lên chiếc xe cảnh sát chúng trộm được, một tên khác lái chiếc xe của nạn nhân về thẳng trạm xăng dầu.
Cả quá trình chưa đến mười phút, không hề cần đến súng, một chiếc Mercedes đen đã về tay chúng.
Mục tiêu của chúng là những chiếc xe đắt tiền, và chỉ hành động khi trên xe chỉ có lái xe.
Trong bốn năm, chúng đã cướp tất cả tám chiếc xe, chỗ tiền kiếm được đã tiêu mất quá nửa, số còn lại do Chó Canh Mã chịu trách nhiệm trông giữ.
Dương Dũng nói với những tên đồng đảng, đợi đến khi kiếm được số đủ lớn cả bọn sẽ chia nhau.
Dương Dũng có yêu cầu rất nghiêm khắc đối với những kẻ trong băng nhóm của mình, khi chặn xe phải chào bằng tư thế thật chuẩn.
Để tăng cường huấn luyện, hắn thậm chí còn đưa cả "đội" lên đường quốc lộ thực hành chặn xe kiểm tra giấy tờ, nhưng chỉ thực tập mà không cướp do sự quản lý nghiêm của Dương Dũng cũng kĩ năng phản trinh sát rất tốt, sau bao vụ huyết án này ra băng đảng này vẫn có thể nhờn nhơ ngoài vòng pháp luật, điều đó khiến hắn ngày càng huênh hoang, cuối cùng còn dám đến công kích cả lực lượng cảnh sát.
Nạn nhân Như Nghệ bị bọn chúng cướp xe theo một mô típ cũ.
Như Nghệ là phụ nữ mới li hôn, Dương Dũng căm hận tất cả những người phụ nữ như thế.
Hắn cho rằng những người phụ nữ bỏ chồng đều là loại không cần sĩ diện, nhẫn tâm vứt lại đứa trẻ của mình, vì thế hắn bắt Quỷ Nhọn lột lớp da mặt của Như Nghệ, còn vô cùng tàn nhẫn, bắt đứa trẻ phải nhìn cảnh mẹ mình bị hành hạ.
Khỉ chuẩn bị lột da mặt, để Như Nghệ không chống trả kịch liệt, không gào thét điên cuồng, Quỷ Nhọn cho cô hít thuốc phiện.
Dương Dũng không giết con trai Như Nghệ, có lẽ vì hắn thấy hình ảnh thời niên thiếu của mình trong chính đứa trẻ kia.
Như Nghệ bị lột da mặt, hôn mê bất tỉnh, Quý Nhọn thấy khuôn mặt nạn nhân quá ư ghê rợn, bèn lấy chiếc túi nilon trùm lên đầu nạn nhân khiến cả bọn tưởng lầm rằng Như Nghệ đã chết.
Lần này, hắn không chọn việc vứt xác cho cá ăn, mà mang "cái xác" ném trước cổng đồn cảnh sát.
Ngoài sự căm ghét đối với những người phụ nữ li hôn ra, Dương Dũng còn nuôi hận việc mình bị khai trừ khỏi hàng ngũ cảnh sát, nên vẫn nung nấu ý định trả thù.
"Bọn vô dụng đó, tao không tin chúng có thể bắt nổi thằng này." Dương Dũng nói.
"Anh Dũng, thế còn thằng nhóc này thì sao?" Quỷ Nhọn ấp úng hỏi.
"Tặng cả cho bọn chúng, năm mới này, cho chúng ít "quà" ăn tết cho vui." Dương Dũng trả lời.
" Nhưng như thế có mạo hiểm quá không?" Chó Canh Mã lo lắng hỏi.
"Chúng ta đã dẫm chân lên con đường này rồi, sớm muộn cũng bị tóm.
Muộn một ngày chẳng bằng sớm một ngày, tao muốn bỏ vùng này đi nơi khác làm việc lớn hơn từ lâu rồi." Dương Dũng gần giọng.
"Làm việc lớn gì cơ?" Chó Canh Mã hỏi.
"Chúng ta có súng, có thể bắt cóc tống tiền" Dương Dũng trả lời.
"Bắt cóc ai bây giờ?" Quỷ Nhọn giọng run rẩy.
"Những người giàu có trên bảng xếp hạng HuRun ấy chứ ai.
Chỉ cần một tên thôi là đủ để phát tài rồi." Dương Dũng nói.
"Hê hê! Đúng là ý hay! Qua hết cái tết này, chúng ta đi xuống phía nam, rồi sang Hông Kông làm việc lớn" Chó Canh Mã có vẻ hứng khởi.
Sau khi xảy ra vụ án lột da mặt, cả thành phố đều biết tin, chú của Dương Dũng là lão Dương cũng từng là cảnh sát, người đầu tiên ông ta nghi ngờ chính là đứa cháu bất tri của mình.
Vì thế, khi tổ chuyên án và lãnh đạo cấp cao đến điều tra, ông ta đã cố ý che bức ảnh đại gia đình trên tường.
Bao Triển phát hiện ra điểm đáng ngờ đó, rồi căn cứ vào manh mối trên bức ảnh, lần ra trạm xăng dầu của Dương Dũng.
Dương Dũng lái xe đâm bị thương bốn người trong xe cảnh sát rồi bắt họ xích vào trong nhà kho.
Họa Long nhân lúc Dương Dũng mất cảnh giáo lấy hết sức nhấc bống chiếc giường khung sắt, đập trúng đầu Dương Dũng khiến hắn ngất ngay tại chỗ.
Bao Triển cũng nhanh chân hạ gục Quỷ Nhọn, rồi ngồi một cái thật mạnh lên bụng kẻ biến thái.
Hắn cằn người, từ miệng phụt ra những thứ nhơ nhuốc trong người.
Những thứ nhơ bẩn đó bắn lên không trung rồi rơi là tả xuống mặt đất, bốc lên thứ mùi hôi khó chịu.
Sau hai cú tấn công liên tiếp, Quỷ Nhọn không còn đủ sức để bò dậy.
Mặc dù hai tay bị còng, nhưng cơ thể Bao Triển vẫn có thể cử động được, anh xoay người rồi dùng chân móc lấy chiếc khóa còng tay trong túi Quỷ Nhọn, giải thoát cho tất cả mọi người...
Vụ án Dương Dũng giết người cướp xe được phá giải, những kẻ khác trong băng nhóm cũng đều sa lưới! Họa Long và Bao Triển bị thương nhiều chỗ, phải nằm viện một thời gian, cơ quan địa phương và các cán bộ trong ngành gửi lời hỏi thăm ân cần.
Họa Long nói với lãnh đạo cấp cao: "Người anh em, tôi ghen tị với anh đấy, nhắm mắt ngất đi, mở mắt hung thủ đã bị tóm rồi."
Lãnh đạo cấp cao cười ngượng ngùng, nói: " Thật khó nghĩ quá.
Các anh vất vả rồi."
Bao Triển hỏi: "Không biết có thể tìm mẹ của Dương Dũng, để hắn được nhìn mặt bà lần cuối trước khi bị hành hình không?"
Đội phó bực dọc, nói: "Có tìm được cũng không tìm, loại người như hắn chết cũng không oan, chẳng đáng để chúng ta đồng cảm."
Cơ quan địa phương và các lãnh đạo ngành phong Họa Long và Bao Triển là anh hùng, có ý tặng thưởng cho tổ chuyên án về chiến công này.
Giáo sư Lương khước từ, nói: " Tặng thưởng thì không cần đâu, những vết thương trên người chúng tôi là minh chứng rõ nhất cho người anh hùng rồi."
Đợi đến khi tất cả mọi người đều rời khỏi phòng bệnh, Tô My mới cắt cam cho Họa Long và Bao Triển, trong lòng cô vẫn canh cánh một câu hỏi.
Tô My nói: " Lúc ở trong nhà kho, tôi nghĩ mình sắp chết đến nơi rồi.
Trước khi chết, tôi rất muốn hỏi hai người một câu."
Họa Long vừa cười vừa bảo: "Đồ ngốc! Có tôi ở đây, làm sao tôi để cô chết được!"
Bao Triển có phần ngượng ngùng, trong lòng anh có lẽ đã đoán được câu hỏi của Tô My, và anh cũng biết rõ câu trả lời của mình là gì.
Tô My định hỏi nhưng lại thôi, câu hỏi của cô cuối cùng vẫn không thể thốt ra được, chỉ còn nước mắt tuôn trào xóa mờ khoảng không gian trước mặt.