Mười Tội Ác: Bóng Ma Đêm Mưa


Phần 1: Vụ án ghép xác
LỜI DẪN
Im lặng không đủ sức mạnh khiến âm nhạc trở về cội nguồn của nó - Hát Crane
Mày quỳ xuống! Mặt chạm đất, chổng mông lên giữ nguyên tư thế này trong tủ đông lạnh cho đến khi trở thành người băng nhé! Tao ngồi lên mày, ngậm điếu thuốc, mặt vô cảm, lạnh lùng hơn băng!
CHƯƠNG 1: GHẾ THỊT NGƯỜI
Tháng 6 năm 2011, thôn Hòe Tây huyện Bắc Hoàn xảy ra một vụ án mạng vô cùng tàn khốc, hung thủ băm xác nạn nhân thành hơn ba trăm mảnh.
Địa điểm phát hiện ra án mạng là tại khu chợ của thôn.

Khi ấy trời tờ mờ sáng, sương mù vờn quanh, mấy cửa hàng tạp hóa và vài quán ăn ven đường hãy còn sáng đèn.

Người ta bắt đầu kê ván gỗ dọc hai bên đường và bày hàng.

Một ông lão bán bánh hành lấy tấm nilon trải trên nền đất, đột nhiên ông lão phát hiện một miếng thịt.
Đối diện hàng bánh hành là hàng thịt lợn, chủ hàng thịt lợn đang ghép mấy chiếc bàn vào nhau, rồi vác nửa tảng thịt lợn trên xe mô tô ba bánh xuống.
Ông lão bán bánh hành nhặt miếng thịt quẳng lên bàn hàng thịt lợn, nói với sang: "Thịt rơi này!"
Ông chủ hàng thịt lợn đang quay chong chóng băm băm chặt chặt, không thèm để ý.
Lúc ấy trời mới hé sáng, người dân đi mua hàng bắt đầu lục tục đến chợ, khu chợ vắng tanh bỗng chốc nhộn nhịp hẳn lên.
Một người phụ nữ trong thôn mua một cân hai thịt ba chỉ, các bà nội chợ ở quê thường ham rẻ, thích khuyến mại nên khi trả tiền bà ta liền đòi khuyến mại, trong khi mồm nói "cắt cho thêm miếng thịt nào" thì tay đã vơ luôn một miếng trên bàn bỏ vào túi nilon của mình.
Một lát sau, bà ta trở lại, thảy miếng thịt trong túi nilon lên mặt bàn quầy thịt, tức giận mắng: "Trả lại tiền cho tôi! Thịt còn dính phân này!"
Ông chủ hàng thịt là gã đàn ông to cao bặm trợn, nghe người đàn bà nói vậy, ông ta lập túc xắn tay áo lên, lớn tiếng cãi nhau với con mụ điêu ngoa.

Người đàn bà nhón tay cầm miếng thịt giơ lên cho mọi người xung quanh nhìn thấy chỗ phân dính trên đó.

Trong đám người tò mò xúm lại xem có một ông thầy lang.

Ông ta ngó đăm đăm miếng thịt lợn càng nhìn lại càng thấy nghi nghi, miếng thịt đó không giống thịt lợn, đó là miếng thịt hình vuông, chỉ to bằng quân bài mạt chược, mặt cắt nỗi rõ vân tĩnh mạch, một đầu miếng thịt bị dính phân, còn đầu kia là nhăn nhúm, nom giống hình bông hoa cúc sắp nở.
Ông thầy lang hoảng hốt, vội vàng giật lùi về sau mấy bước, rồi hét lên thất thanh: "Ối trời! Đây là hậu đình của người mà!"
Trong khu chợ miền quê có kẻ bán thịt người - Tin tức này truyền đi với tốc độ còn nhanh hơn tên lửa, đồn công an thôn Hòe Tây lập tức ra mặt thụ lý vụ án, đầu tiên họ ra lệnh bắt ông chủ hàng thịt lợn, nhưng sau khi thẩm vấn và được ông lão bán bánh hành đứng ra chứng thực sự trong sạch, thì cảnh sát đành thả ông chủ hàng thịt lợn về.

Công an xã giải tán đám đông, kiểm tra hiện trường, họ tiếp tục tìm thấy hơn năm mươi miếng thịt ở trong lùm cỏ và rãnh thoát nước ở gần đường vào chợ.

Viên cảnh sát già giàu kinh nghiệm vừa liếc một cái đã nhận ra đó đều là từng thịt người được người được thái thành hình tương tự quân mạt chược.
Cảnh sát tiến hành lắp ghép các miếng thịt lại với nhau, thì ra đó là phần thịt được cắt ra từ phần mông.

Hung thủ đã phi tang nạn nhân ở khu chợ này.
Khu chợ vùng quê chính là hiện trường vứt xác, từ địa điểm phân bố các miếng thịt có thể hình dung hung thủ vừa đi vừa vứt rải rác.
Vụ án khiến khu chợ tôn Hòe Tây nhộn nhịp hơn ngày thường gấp bội, chẳng ai dám mua thịt ở hàng thịt lợn nọ.

Ông ta buộc phải lái mô tô ba bánh đến một khu chợ khác cách đây hai mươi cây số để tiếp tục kiếm kế sinh nhai.

Vậy mà ông ta vẫn còn mang theo biệt dan xấu xí: Thằng bán lỗ.

Ngược lại với vận đen đủi của ông hàng thịt, ông lão bán bánh hành lại phất lên như diều gặp gió, cửa hàng ông lúc nào cũng nườm nượp khách.

Họ đến không phải vì muốn ăn bánh hành mà vì muốn nghe ông lão kể chuyện ông chủ hàng thịt lợn nọ bán thịt người.
Ông lão bán bánh hành thao thao bất tuyệt kể đi kể lại câu chuyện cũ rích cho khách hàng: "Ngày hôm đó tôi bán bánh hành, lúc trải nilon ra đất thì ối mẹ ơi, tôi sờ phải một miếng thịt, nghĩ bụng chắc thịt ở hàng đối diện rơi xuống đất nên tôi gọi ông ta rồi thảy miếng thịt lên trên mặt bàn.

Miếng thịt đó ấy à, lạnh như ướp đá, đỏ au au, ai mà nghĩ đó là thịt người cơ chứ?"
Buổi sáng tinh mơ mấy hôm sau đó, người ta lại phát hiện rất nhiều miếng thịt người rải rác khắp khu chợ thôn Hòe Tây, đếm được tất cả hơn ba trăm miếng.
Dân địa phương vô cùng hoảng sợ, ban đầu họ còn tò mò, về sau lòng hiếu kì dần nguội đi thay vào đó là nỗi khiếp đảm.

Thời gian họp chợ sớm đổi thành họp chợ muộn, người dân không dám đi chợ trước khi trời sáng nữa.

Người ta đoán hung thủ giết người rồi mới băm xác, có khả năng hắn giả dạng một trong những người đi chợ, rồi lẳng lặng vứt thịt khắp nơi.

Một đôi kẻ ăn không ngồi rồi tung tin rằng anh ta tận mắt nhìn thấy một người đàn ông đội mũ rơm đi qua khu chợ trước lúc bình minh, kẻ đó khoác túi thổ cẩm, dưới đáy túi có một lỗ thủng, anh ta đi một bước là mấy miếng thịt trong túi thổ cẩm lại rơi xuống lả ta.
Cảnh sát huyện Bắc Hoàn báo cáo tình hình vụ án cho cơ quan cấp cao hơn, xin viện trợ nhân lực để phá án.
Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc cầm chiếc hộp bọc nhung và một xấp hồ sơ bước vào văn phòng tổ chuyên án.
Ông nói: "Xin lỗi đã để mọi người phải đợi lâu!"
Vẻ mặt bốn thành viên tổ chuyên án đều có vẻ buồn rầu, ủ rũ, nguyên nhân là vì giáo sư Lương lấy lí do mình tuổi cao sức yếu nên muốn cáo lão hồi hương, nhưng ba thành viên còn lại không muốn ông ra đi.

Họa Long và Bao Triển cố công níu giữ, họ lưu luyến không muốn xa ông.

Tô My khóc đỏ mắt, lay cánh tay giáo sư Lương, nghẹn ngào nói: "Bác Lương! Xin bác đừng đi, được không ạ?"
Giáo sư Lương khẽ thở dài, ông xoa đầu Tô My, nhẹ nhàng bảo: "Con bé này! Đừng khóc nữa nào!"
Tô My vừa sụt sịt vừa nói: "Cháu cứ khóc! Cháu sẽ khóc đến khi nào nào bác bỏ quyết định nghỉ hưu mới tôi! Bác đã già đâu mà muốn nghỉ?"
Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc cười nói: "Đúng là mấy đứa trẻ con!"
Phó cục trưởng cầm hộp nhung và xấp hồ sơ đặt trên bàn ngay trước mặt giáo sư Lương.


Trong chiếc hộp nhung là huân chương danh dự của Bộ Cong an.

Ông chỉ vào hộp gấm, nói: "Một bên là vinh dự dành cho giáo sư, Bộ trao cho giáo sư để giáo sư vẻ vang áo gấm hồi hương và an hưởng tuổi già." Sau đó, phó cục trưởng lại chỉ về phía tap675 hồ sơ bên phải, rồi nói tiếp: "Còn đây là thử thách mới - Một vụ hung án hiếm gặp! Giáo sư Lương, tôi hoàn toàn tôn trọng sự lựa chọn của giáo sư!"
Giáo sư Lương nói: "Tổ chuyên án là một tập thể, nên e rằng phát huân chương danh dự cho một mình tôi có vẻ không thích hợp lắm.

Tôi kiên quyết không nhận vật này!"
Tô My vịn vào câu nói của giáo sư, cô lập tức thuyết phục: "Đúng vậy! Tổ chuyên án chúng ta giống như một gia đình.

Nếu gia đình trọn vẹn thì tốt biết bao!"
Phó cục trưởng khích tướng: "Vụ án này phức tạp đến mức ngay cả giáo sư Lương trực tiếp xuất trận cũng chưa chắc giải phá nổi đâu..."
Bao Triển nổi lòng hiếu kì: "Vụ án này 'chát' lắm sao?"
Phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc tóm tắt sơ lược ình hình vụ án: Cảnh sát huyện Bắc Hoàn bước đầu phân tích đây là vụ án băm xác đông lạnh vô củng tàn nhẫn và dã man, hung thủ giữ đông lạnh một cô gái, sau đó cưa cắt, rồi rải khắp khu vực họp chợ ở thôn Hòe Tây.

Hung thủ rải thịt thành hai lần tại cùng một đĩa điểm.

Cảnh sát không tìm thấy bàn tay, bàn chân và đầu của nạn nhân.

Lần thứ nhất, người ta phát hiện thấy phần mông, lần thứ hai lại tìm thấy hơn ba trăm miếng thịt, tất cả đều là phần thịt phía nửa người phải, hiện giờ vẫn chưa tìm thấy nửa thân trái.

Mức độ tàn nhẫn của vụ án này không hề thua kém vụ án băm xác Điêu Ái Thanh năm xưa chút nào!
Ý định nghỉ hưu của giáo sư Lương bắt đầu lung lay, ông đẩy chiếc hộp đựng huân chương sang một bên, cầm lấy tập hồ, lập giở vài trang với vẻ hứng thú: "Theo tôi suy đoán thì chắc chắn hung thủ sẽ tiếp tục cưa xác của nạn nhân và rải thịt nạn nhân...!Nhưng vì sao y lại vứt ở nơi họp chợ đông người qua lại như vậy nhỉ? Ông Ngọc! Bao giờ chúng ta xuất phát?"
Họa long quay sang Phó cục trưởng hỏi: "Sếp, cho em mượn cái huân chương này đeo cho oai vài ngày được không?"
Phó cục trưởng thu vội hộp huân chương, thong thả đáp: "Cậu cứ thể hiện cho tốt vào, đợi khi nào nghỉ hưu tôi sẽ xem xét!"
Tổ chuyên án lại bước trên một chuyến hành trình mới.

Mỗi một vụ án hồ như đều xảy ra ở nơi sâu thẳm của địa ngục!
Cảnh sát huyện Bắc Hoàn chào đón tổ chuyên án hết sức nhiệt liệt.

Sau vài câu thăm hỏi, trưởng phòng công sát huyện cùng tổ chuyên án đến đồn cảnh sát số hai ở thôn Hòe Tây.

Đứng ở cổng đồn cảnh sát phóng mắt ra xa là có thể nhìn thấy khu chợ nơi xảy ra vụ án.


Một phóng viên ảnh chiến trường từng nói: "Ảnh anh chụp không đẹp là bởi anh đúng quá xa vật cần chụp".

Đồn cảnh sát thôn Hòe Tây chính là nơi cách chợ gần nhất, nên dẫu điều kiện ở đây rất thiếu thôn, thì tổ chuyên án vẫn quyết định chỉ huy điều tra vụ án ngay tại nơi này.
Trưởng đồn cảnh sát thôn Hòe Tây họ Đới, ông ta tỏ vẻ vừa ngưỡng mộ lại vừa kính sợ trưởng phòng cảnh sát huyện nên ông ta răm rắp làm theo mọi lời căn dặn của trưởng phòng cảnh sát, cố gắng đáp ứng tất cả yêu cầu của tổ chuyên án.
Bao Triển bảo ông ta mang một cái thang đến.
Trưởng đồn Đới hỏi: "Anh cần thang để làm gì vậy?"
Bao Triển đáp: "Tôi muốn trèo lên nóc nhà."
Bao Triển trèo lên tầng thượng nhỏ xíu của tòa nhà văn phòng, lấy bút, thước và compa vẽ lại bản đồ hiện trường phát hiện án mạng.

Anh ghi chú rõ ràng từng tên đường, từng công trình kiến trúc và phân bố các thôn xóm nằm xung quanh.

Tô My dựa vào đó để dựng hình vẽ 3D trên máy tình.
Phòng họp của đồn cảnh sát thôn Hòe Tây rất nhỏ hẹp, Họa Long bảo trưởng đồn Đới mượn ít bàn ghế của các trường tiểu học gần đó để kê tạm.

Cuộc hộp phân tích các tình tiết vụ án diễn ra ngay trong sân đồn.

Ánh nắng màu hè chiếu chói lọi, tiếng ve kêu rên rĩ trên tán cây trước sân.
Trưởng phòng công an huyện báo cáo với tổ chuyên án tình hình vụ án, những thành viên chịu trách nhiệm của đội hình sự và đội trị an bổ sung thêm một vài điều còn thiếu, cho đến lúc này cảnh sát vẫn chưa tìm ra lai lịch của nạn nhân, động cơ vứt xác, cũng không thể khoanh vùng tội phạm.

Vụ án cắt xác đông lạnh hoàn toàn giậm chân tại chỗ.
Huyện Bắc Hoàn có một bác sĩ pháp y tên là Tần Minh.

Anh ta không chỉ là bác sĩ pháp y mà còn là nhà văn chuyên viết tiểu thuyết điều tra phá án.

Trước toàn thể mọi người, anh ta đã có bài phát biểu khá thú vị.
Bác sĩ Tần Minh nói: "Hiện tại chỉ phát hiện thấy nửa phần thi thể của nạn nhân.

Tôi không dám liều lĩnh đưa ra bất kì kết luận gì về nguyên nhân tử vong, nhưng thông qua kết quả khám nghiệm phần tử thi được tìm thấy thì có thể suy đoán nân nhân nữ này đã chết cóng.

Một dớ bộ phận trên cơ thể chuyển màu đỏ.

Sau khi chết cóng, nạn nhân được mang vào phòng tăng nhiệt, các nốt đỏ trên cơ thể vì thế mà chuyển thành màu hồng tái và hồng tía.

Hiện tại chỉ thấy mảnh tâm thất phải của nạn nhân nên không thể đối chiếu với phần tâm thất trái, niêm mạc dạ dày xuất hiện những vết xuất huyết.

Đây chính là những đặc trưng rõ rệt nhất của hiện tượng chết cóng.

Đặc trưng này do một học giả người Liên Xô tên là Weiss Nevski phát hiện nên các nốt đỏ đó được gọi là nốt Weiss Nevski, trong số những nạn nhân mang dấu hiệu này trên cơ thể thì tỉ lệ người chết vì rét chiếm đến 85% đến 90%.


Qua quá trình phân phân tích hình thái học tổn thương của hệ xương và quá trình chụp chiếu, khi soi các miếng thịt bằng kính hiển vi lập thể, trực quan vi mô phản ánh rất rõ ràng các vết cắt trên xương cho phép tôi suy đoán loại công cụ mà hung thủ dùng để cắt thi thể nạn nhân là một chiếc cưa cầm tay, về quy cách và số hiệu loại cưa thì cần kiểm tra thêm.

Hơn ba trăm miếng thịt hiện tìm thấy đều không phát hiện vết dao cứa, chỉ có vết răng cưa, đồng thời cũng không tìm thấy các đặc trưng nhận diện rõ rệt như xăm mình, tật bẩm sinh hay vết sẹo."
Họa Long nói: "Em bảo bác Minh này! Bác đừng quan trọng hóa vấn đề bằng những từ ngữ chuyên ngành rắc rối đó nữa! Bác cứ trình bày theo cách bác viết tiểu thuyết cho em dễ tiêu hóa!"
Giáo sư Lương cũng bảo: "Mọi người nghĩ ra điều gì thì cứ thoải mái phát biểu, không cần câu nệ!"
Bác sĩ Tần Minh nói; "Được! Vậy tôi sẽ trình bày một cách đơn giản hơn, ta cứ hình dung thế này, phanh thây là công việc chém to kho mặn, còn băm xác lại là công việc đòi hỏi sự tỉ mẩn, tinh tế.

Hung thủ dùng cưa, cưa xác nạn nhân thành từng miếng nhỏ."
Trưởng phòng cảnh sát huyện thắc mắc: "Chẳng lẽ hung thủ thích chơi mạt chược hay sao mà lại cưa xác nạn nhân thành từng miếng giống quân mạt chược?"
Trưởng đồn Đới suy đoán: "Trước đây tôi hay ăn món thịt kho tàu, miếng thịt dùng để kho đều được thái thành hình quân mạt chược, miếng thịt có cả bì, nạc và mỡ...!Tôi nghĩ không biết có phải ban đầu hung thủ định thái thịt nạn nhân làm món thịt người kho tàu chăng?"
Tô My vuốt ngực: "Khiếp! Nghe phát buồn nôn, trưởng đồn đừng đùa nữa!"
Họa Long hùa theo: "Đồn trưởng, hay là tối nay ông mời chúng tôi ăn món thịt kho tàu nhé!"
Giáo sư Lươn hướng mọi người vào chủ đề chính: "Thử giải cho tôi phép tính này xem nào! Một cô gái nặng bốn mươi lăm kí, sau khi ném cô ấy vào tủ đông lạnh cho đến chết, thì có thể cưa xác cô ấy thành bao nhiêu miếng nhỏ như vậy?"
Bao Triển ngẫm một lát rồi đáp: "Chắc khoảng một ngàn miếng, nếu tạm tính mỗi miếng một lạng."
Giáo sư Lương nói: "Trong vụ băm xác Điêu Ái Thanh, hung thủ thái thi thể thành một ngàn miếng, hung thủ của hai vụ án đều chọn nơi công cộng làm địa điểm vứt xác.

Vụ án lần này chúng ta đụng độ phải là một vụ án rất khác thường.

hung thủ sẽ còn tiếp tục rải những miếng thịt còn lại, bởi vậy chúng ta phải thắt chặt công việc giám sát tại các địa điểm trong khu chợ thôn Hòe Tây."
Tô My hỏi: "Thông thường hung thủ băm xác nạn nhân nhằm mục đích phi tang, nhưng hung thủ vụ án này lại vứt xác nạn nhân ngay tại chợ.

Chẳng lẽ y cố tình muốn người khác phát hiện ra số thịt này sao?"
Bác sĩ Tần Minh suy đoán: "Trên thực tế hung thủ đã bắt nạn nhân quỳ, sau này mới cưa thành từng miếng mạt chược."
Bác sĩ Tần Minh lấy chiếc cưa xương chuyên dụng trong hộp y tế ra định tái hiện lại hiện trường hung thủ cưa xác, nhưng trước hết anh ta buộc phải tìm người phối hợp làm nạn nhân.

Bao Triển tình nguyện đóng giả.

Bác sĩ Tần Minh nói với vẻ hơi ái ngại: "Nhưng cậu phải quỳ đấy!"
Trưởng phòng công an liền đập mạnh vào tay vịn ghế, quát khẽ: "Vớ vẫn! Tổ chuyên án đến đây giúp chúng ta phá án, làm sao để người ta quỳ xuống thị phạm được?"
Trưởng đồn Đới liền bảo một anh dân phòng ngoan ngoãn phối hợp với bác sĩ Tần Minh.
Bác sĩ Tần Minh vỗ nhẹ vai anh dân phòng khích lệ: "Đừng sợ! Tôi có cưa thật đâu? Chỉ diễn một chút thôi!"
Bác sĩ Tần Minh ra lệnh: "Nào! Mau quỳ xuống, mặt phục sát đất!"
Bác sĩ Tần Minh phân tích, lần đầu bị cưa xác, có lẽ nạn nhân trong tư thế quỳ.

Thời gian giữa hai lần cưa cách nha mấy ngày, có lẽ thi thể được giữ lạnh trong tủ đông lạnh, cũng có thể hiện trường cưa xác chính là một kho lạnh.

Chưa biết chừng mấy hôm nay hung thủ ngồi trên chiếc ghế thịt người này ăn cơm, hút thuốc và cả đọc báo nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận