Mẹ của Trương Ngang Ngang là bác sĩ, chiếc áo blouse trắng treo trên mắc, rèm cửa số kéo kín mít, trong phòng có mùi máu tanh.
Nữ bác sĩ nói xong định đóng cửa lại, nhưng Bao Triển giơ thẻ cảnh sát ra rồi xông vào trong, anh mở cửa phòng ngủ, Trương Ngang Ngang đang nằm trên giường bất động, trên người đắp tấm chăn đơn màu trắng nhuốm máu, không rõ sống chết thế nào.
Nữ bác sĩ đột nhiên trở nên cuồng loạn, bà ta nghiến răng, khuôn mặt toát lên vẻ nanh ác, cầm cây kéo đâm vào mặt Tô My, Hoạ Long không kịp ngăn cản, chỉ kịp xoay người ôm Tô My vào lòng, cây kéo đâm trúng lưng.
Không thể tưởng tượng một nữ bác sĩ trông tiều tuỵ như vậy mà lại có sức khỏe phi thường như thế, mọi người vất vả lắm mới khống chế được cánh tay cầm kéo đang huơ ngược huơ xuôi, bà ta phá lên cười cuồng dại: "Ha ha ha! Cảnh sát các người toàn lũ đần độn, rác rưới!"
Trong phòng thẩm vấn, nữ bác sĩ đã bình tĩnh trở lại, lời khai của bà ta làm mọi người vừa kinh ngạc vừa kinh hoàng đến không thể tin nổi, mỗi cảnh sát thẩm vấn bà ta đều trở thành thính giả im lặng nghe câu chuyện đáng thương mà đáng trách của bà ta.
Nữ bác sĩ nói mình chờ ngày này suốt mười sáu năm ròng.
Mười sáu năm trước, nữ bác sĩ sống trong khu tập thể dành cho nhân viên của bệnh viện huyện, ở khoảnh sân của khu cạnh tập thể nhỏ có hoa mào gà và hoa trường xuân nở quanh năm, góc chậu hoa còn trồng vài cây tỏi, ngay kế bên vách tường bao quanh là một cây ngô đồng già cỗi, bà cột một đầu dây phơi quần áo lên cây.
Nữ bác sĩ từng có một cô con gái vừa xinh xắn lại vừa ngoan ngoãn, nhưng cô bé vô cùng nhút nhát.
Hồi ấy, nơi hai mẹ con bà ở là căn nhà mái bằng.
Buổi tối khi đi ngủ, con gái cảm thấy có người ở trên nóc nhà, cô bé nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ di chuyển.
Tất cả các nhà trong khu nhà tập thể đều là nhà mái bằng, nối liền thành một dãy, nên chỉ cần nhảy lên bức tường thấp hoặc trèo lên cành cây là có thể leo lên mái nhà.
Cô con gái đánh thức mẹ dậy, người mẹ bảo: "Con bé ngốc này! Để mẹ dắt con lên mái nhà xem có ai không nhé!"
Đêm muộn mùa hạ, sao trời lung linh giăng mắc kín cả màn đêm, nữ bác sĩ và con gái trèo lên tầng thượng trải chiếu ra ngủ, họ đắp một chiếc chăn mỏng.
Nửa đêm, cô con gái một tiểu tỉnh dậy, cô ngồi trên mái nhà định đi vệ sinh nhưng không dám.
Bóng cây uốn éo đầy ma quái, không gian vô cùng tịch mịch, ánh trăng nhợt nhạt chiếu lờ mờ lên khu tập thể, cô bé dụi mắt, chợt cô dựng tóc gáy khi nhìn thấy một người đang ngồi vắt vèo trên cây.
Cô bé và kẻ ngồi trên cây nhìn chằm chằm vào nhau giữa bóng tối bủa vây, cả hai không nhìn rõ mặt đối phương.
Cô con gái không hét lên mà tự an ủi chắc minh hoa mắt, cô bé nằm xuống, ôm chặt lấy mẹ và ngủ tiếp.
Tối hôm sau, nữ bác sĩ phải trực đêm, cô con gái khoá chặt cửa phòng, bật tất cả đèn lên, rồi mơ màng ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, cô bé nghe thấy động tỉnh ở phòng ngoài, cứ ngỡ mẹ đã về, cô bé vội vàng lao xuống giường trong khi trên người chỉ mặc chiếc áo sát nách, quần sóoc và đi chân trần, cô bé mở cửa phòng ngủ, nhưng người đứng ngoài phòng khách không phải mẹ cô mà là một người đàn ông xa lạ, mặt mày dữ tợn đang nhìn cô chằm chằm.
Đêm ấy, con gái nữ bác sĩ bị cưỡng bức và sát hại, khi nữ bác sĩ về nhà thì bà gặp một người đàn ông lạ mặt đi ngang qua trong con ngõ tối đen như mực.
Nữ bác sĩ nghe thấy người đàn ông đó thở hổn hển đầy khó nhọc thì đoán chắc anh ta mắc chứng hen suyễn.
Lúc về đến nhà, bà bàng hoàng nhìn thấy xác con gái nằm trong máu, bà ngây người hồi lâu cuối cùng phát ra tiếng gào khóc xé ruột xé gan.
Hôm sau, bà chặt băm bổ cây ngô đồng trong vườn như kẻ điên, cảnh sát nói với bà rằng rất có khả năng hung thủ đã trèo cây lên vào nhà bà hành hung con gái.
Vụ án cưỡng dâm giết người này xảy ra vào năm 1994, hung thủ xâm nhập khu tập thể dành cho cán bộ công nhân viên trong bệnh viên vào ban đêm, lấy kéo cứa rách cổ họng một thiếu nữ, cảnh sát thấy rằng điểm kì quái nhất của vụ án này là nạn nhân không hề bị xâm hại vùng kín mà hung thủ lại lấy mũi kéo rạch má đùi trong của nạn nhân rồi xâm hại vào vết thương một cách vô cùng bệnh hoạn.
Trong phòng thẩm vấn, nữ bác sĩ hỏi: "Trong các người ai đã có con?"
Đội trưởng Viên Phương nói: "Tôi có con gái giờ đang học cấp hai."
Nữ bác sĩ lại hỏi: "Nếu có kẻ cưỡng bức và giết chết con gái bà thì bà sẽ làm gì?"
Đội trưởng Viên Phương đáp: "Tôi sẽ tận tay giết chết hắn ta!"
Nữ bác sĩ nói: "Vậy thì các người biết tôi làm thế nào rồi chứ?"
Cuộc đời là một hành trình đơn độc, chúng ta có thể ngồi chung một chuyến xe buýt, nhưng đời này kiếp này chỉ có thể cùng nhau đi một quãng đường nhất định, khi người ta đến trạm cần xuống, họ sẽ vẫy tay từ biệt bạn.
Nữ bác sĩ là người đàn bà bất hạnh, bà mồ côi mẹ từ tấm bé, đến tuổi thiếu niên lại mất nốt cha.
Đến tuổi thanh xuân, chồng lại qua đời vì bệnh tật, một minh bà nuôi dạy cô con gái, hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống, con gái là tất cả cuộc đời bà, bà ngồi trên tầng thượng cột tóc cho con, bà mua cho con gái chiếc áo pha sợi nilon và chiếc quần nhung, những bộ quần áo cũ thịnh hành hồi ấy vẫn được bà giữ gìn cẩn thận trong tủ quần áo.
Mất con gái, một mình bà sống cô đơn, lạnh lẽo trên thế giới này, bà từng nghĩ đến việc tự vẫn, nhưng khoảnh khắc chui đầu vào vòng thòng lọng, bà lại từ bỏ.
Bà tự nhủ: "Kẻ đáng chết không phải là mình!"
Cuộc đời này tồn tại biết bao nhiêu buồn lo và muộn phiền, nhưng cội nguồn của tất cả nỗi khổ đều tựu chung lại ở ba chữ "không": không nhìn thấu đáo, không nghĩ thông suốt và không thể buông bỏ!
Những khi mất ngủ, nhìn sâu vào màn đêm mịt mùng ngoài cửa số, bà tự lẩm bẩm, bà rất muốn nói với hung thủ một câu.
Ở Nam Kinh có một cô bé vừa tan học thì bị kẻ xấu ôm vào bãi ngô, tên khốn nạn cởi quần áo của cô bé, lúc chuẩn bị cưỡng bức, cô bé chỉ nói một câu: "Nếu bà cháu mà biết thì bà đánh chết cháu mất!" Ở Thành Đô có một bé gái bị xâm hại khi đang trong nhà vệ sinh ở ven đường, được sự giúp đỡ của quần chúng, cuối cùng gia đình bé gái cũng tóm cố được kẻ phạm tội, khi ấy cha của bé gái nói với tên yêu râu xanh rằng.
"Ôi trời! Con gái tôi vẫn còn chưa trưởng thành!"
Con gái của nữ bác sĩ bị sát hại, câu bà muốn nói với hung thủ nhất là: "Ta đã nuôi con mi khôn lớn..."
Câu nói này khiến người ta chấn động tâm kinh, mỗi lời, mỗi chữ đều thấm đẫm sức mạnh thù hận, bà buộc phải dùng phương thức bệnh hoạn để đối phó với kẻ bệnh hoạn.
Nếu vào mạng gõ cụm từ "Đứa con - tội chứng của vụ hiếp dâm thiếu nữ" thì có thể tìm thấy một vụ án có thật, một thiếu nữ mười ba tuổi đã sinh ra đứa con của chính kẻ hiếp dâm mình để làm tội chứng.
Ở một nơi nào đó cũng tùng xảy ra một vụ án li kì, có cô gái bị sếp cưỡng dâm nhưng ông sếp lại chối bay chối biến tội lỗi của mình, hắn nhờ ô dù để dàn xếp vụ này, cuối cùng hắn được tiêu diêu tự tại ngoài vòng pháp luật như mong muốn, nhưng hắn ta không ngờ rằng sau khi mang bầu đứa con của hắn, cô gái đó đã lặng lẽ sinh đứa bé ra rồi cho làm xét nghiệm ADN xác nhận cha con, rốt cuộc kẻ xấu cũng phải cúi đầu nhận tội.
Đứa bé sinh ra do sự xúi bẩy của con quỷ dâm dục trong đầu cha nó sẽ phải hứng chịu số phận ra sao?
Vào buổi tối xảy ra án mạng, nữ bác sĩ lặng thinh nhìn thi thể con gái, lòng bà tan nát, đau đớn đến tuyệt vọng, trước khi cảnh sát đến bà đã kịp lấy tinh dịch của hung thủ.
Trong khi cảnh sát ập đến hiện trường tiến hành kiểm tra, khám nghiệm thì bà lặng lẽ trở về bệnh viện làm việc, âm thầm cất giữ tinh trùng của hung thu trong kho chứa tinh dịch của bệnh viện.
Thời điểm ấy là năm 1994, kĩ thuật điều tra phá án bằng cách xét nghiệm ADN vẫn chưa phổ biến như bây giờ, ban đầu nữ bác sĩ định bảo quản tinh dịch của hung thủ chỉ nhằm mục đích chờ đợi thời cơ, bà không tin cảnh sát có thể phá án, quả nhiên một năm qua đi vụ án đành bỏ ngỏ ở đó, rồi dần trôi vào quên lãng.
Khi ấy kĩ thuật thu tinh nhân tạo đã hoàn thiện, nếu tinh dịch được bảo quân đông lạnh bằng thiết bị chuyên nghiệp trong bệnh viện thì tinh trùng có thể sống sót trong vòng hai mươi năm.
Sau đó, hàng xóm trong khu tập thể thấy nữ bác sĩ đón một bé trai về làm con nuôi, chẳng ai hay biết bà bỏ tiền thuê một phụ nữ chuyên mang thai hộ giúp bà sinh ra một đứa trẻ.
Đứa bé ấy chính là con của hung thủ!
Nữ bác sĩ đặt tên cho đứa bé là Trương Ngang Ngang.
Không còn trái tim, không còn tình yêu, không còn nụ cười, bà chẳng khác gì xác chết di động, trong lòng bà chỉ còn lại ngọn lửa báo thù luôn cháy rừng rực và không bao giờ lịm tắt.
Bà sống để báo thù!
Tìm kiếm hung thủ là động lực duy nhất khiến bà còn tồn tại trên cõi đời này!
Nữ bác sĩ đi lướt qua hung thủ, với sự nhạy bén nghề nghiệp, ngay lúc đó bà đã đoán ra hung thủ mắc bệnh hen suyễn, điều này đã được nghiệm chứng trên cơ thể Trương Ngang Ngang, hen suyễn là căn bệnh di truyền.
Suốt những năm ấy, nữ bác sĩ khổ công dùi mài nghiên cứu y học và trở thành một chuyên gia về bệnh hen suyễn, bà dồn mục tiêu vào những bệnh nhân mắc chứng hen suyễn.
Gần chục năm nay bà quan sát tỉ mỉ từng bệnh nhân đến chẩn trị và liệt kê ra danh sách những kẻ tình nghi, đồng thời điều tra về họ một cách tường tận với hi vọng có thể tìm ra hung thủ trong số những bệnh nhân đó.
Nữ bác sĩ không hề yêu thương Trương Ngang Ngang, đối với bà ta, Trương Ngang Ngang chỉ là một công cụ dùng để báo thù.
Có lẽ cậu bé đến thế giới này chỉ để gặp một phiên bản khác của mình!
Khi cậu bé đến tuổi cắp sách đến trường, nữ bác sĩ thường cho Trương Ngang Ngang ăn mặc giống như con gái, dường như hành vi ấy còn bao hàm nỗi nhớ nhung dành cho cô con gái đã qua đời, nhưng thực ra lý do xác đáng hơn là xuất phát từ tâm lý bệnh hoạn, nữ bác sĩ muốn dùng phương thức tàn nhẫn chà đạp, giày vò đứa con của kẻ thù hòng trút bớt hận thù.
Nữ bác sĩ không ngừng nhồi nhét vào đầu óc non nớt của Trương Ngang Ngang tư tưởng "đàn ông rất bẩn thỉu", "đàn bà rất tốt", bởi thế ngay từ nhỏ Trương Ngang Ngang đã gặp khiếm khuyết trong việc công nhận giới tính của bản thân.
Lúc học cấp một, cậu luôn cho rằng mình là con gái, tới khi lên cấp hai thì ý thức về giới tính trong cậu bắt đầu thức tỉnh, cậu nhận ra mình hoàn toàn khác với những bạn gái đích thực.
Khi ấy cậu để tóc ngắn, thích mặc quần áo màu hồng, dùng kem dưỡng da dành cho bạn nữ, lời ăn tiếng nói, cử chỉ hành động đều uyển chuyển, nhẹ nhàng chẳng khác gì một nữ sinh đích thực.
Những cậu học sinh xấu tính trong lớp thường chọc ghẹo Trương Ngang Ngang, chúng giả giọng ngọt ngào gọi cậu là "em yêu".
Giờ ra chơi, tụi con trai trong lớp thường thi tè xem ai vọt được xa hơn, rồi quay sang chê bai cơ thể kẻ thất bại.
Thỉnh thoảng có cậu lại cười hì hì chạy đến gần Trương Ngang Ngang rồi túm lấy phần hạ thể hoặc ngực của cậu từ phía sau, rồi cố ý nói thật to: "Hóa ra cậu cũng là con trai à?"
Những lúc ấy, Trương Ngang Ngang lại giậm chân mắng: "Các cậu thật quá đáng! Tôi không chơi với các cậu nữa!"
Có cậu học sinh cá biệt còn chặn đường Trương Ngang Ngang, ép cậu vào góc tường.
Trương Ngang Ngang lấy tay che ngực, cậu học sinh cá biệt ấn đầu Trương Ngang Ngang vào vách tường rồi thơm một cái thật mạnh.
Trương Ngang Ngang đỏ bừng mặt, giậm chân ngượng ngùng nói: "Cậu đáng ghét!"
Một lần khác cậu lại bị đám bạn nam trong lớp đùa quá đáng, chúng đè Trương Ngang Ngang lên bàn, rồi lấy cán chổi chọc vào mông cậu.
Trương Ngang Ngang khóc thút thít về nhà mách mẹ, cậu than thở mình thường bị các bạn nam bắt nạt, thậm chí khi đi vệ sinh cũng bị các bạn bám theo.
Nữ bác sĩ lạnh lùng nói: "Ngày mai mẹ mang ít thuốc về cho con, uống xong con không cần đi nhà vệ sinh nam nữa."
Nữ bác sĩ bắt đầu cho Trương Ngang Ngang uống thuốc nội tiết kích thích hormon nữ, ngực Trương Ngang Ngang nhỏ dần lên, da dẻ nhẵn nhụi, trắng mịn, eo thon, mông mẩy.
Cậu bé để tóc dài, mặc áo lót ngực, mặc váy, giờ trông cậu chẳng khác gì một cô bé xinh xắn.
Lên cấp ba, nữ bác sĩ chuyển lên một bệnh viện trên thành phố, Trương Ngang Ngang cũng chuyển đến trường mới theo mẹ.
Ở môi trường mới, không ai quen biết cậu, cậu hoàn toàn vứt bỏ thân phận của đàn ông và trở thành một shemale.
Shemale là thuật ngữ tiếng Anh, dùng để chỉ những người đàn ông chuyển đổi giới tính thành phụ nữ.
Cụm từ đó không dùng để chỉ những kẻ thích ăn mặc dị hợm, hay cố tình tạo dáng vẻ ẻo lả giống con gái, càng không phải người lưỡng tính.
Shemale có ngực giống con gái, ngoại hình chẳng khác gì nữ giới nhưng phía dưới vẫn là cơ quan sinh dục nam.
Hàng năm ở Thái Lan đều tố chức cuộc thi bình chọn người chuyển giới đẹp nhất, những ứng viên tham gia cuộc thi này đều đẹp như hoa, thân hình gợi cảm, dáng vẻ yêu kiều, nếu không nói ra họ là người đẹp chuyển giới thì mọi người đều cảm thấy ứng viên thắng cuộc trong cuộc thi này quả là một tuyệt sắc giai nhân.
Trương Ngang Ngang chưa yêu bao giờ, có anh chàng rất đẹp trai cứ bám theo cậu, cậu hoảng hốt từ chối người ta vì không dám để tình cảm ấy tiến xa hơn, cậu không muốn mình rơi vào hoàn cảnh ngượng ngùng khi người ấy ôm cậu và nhận ra cậu cũng là con trai.
Trương Ngang Ngang chỉ có một người bạn thân duy nhất là Annie.
Annie cũng không biết thực ra Trương Ngang Ngang là con trai.
Hình ảnh cậu bé còn đọng lại trong kí ức của Trương Ngang Ngang chính là hai bím tóc bay bay theo nhịp đung đưa của chiếc xích đu, vỏ não cậu trống trơn.
Hết ngày này sang ngày khác, hết tháng này sang tháng khác, hết năm này sang năm khác, mẹ ra sức nhồi nhét những ý niệm độc hại vào đầu óc cậu.
Hình hài cậu bé dần dần hòa vào hình hài cô bé và cả hai cùng gặp nạn!
Nữ bác sĩ phủ nhận việc mình sát hai nữ MC Hạ Cần, nhưng hoàn toàn nhận tội danh sát hại Annie.
Đúng như suy đoán của Bao Triển, nữ bác sĩ đã mô phỏng cách thức giết Hạ Cần để đoạt mạng Annie.
Mười sáu năm trôi qua, hung thủ mới phạm tội lần nữa, đài truyền hình đăng tải thủ đoạn gây án của kẻ sát nhân một cách vô cùng tường tận, nữ bác sĩ ý thức rằng hung thủ cưỡng bức và giết hại con gái mình đã xuất hiện.
Lần này bà ta lựa chọn cách chủ động xuất kích, bà ta dùng phương thức tàn nhẫn tự hủy hoại chính mình để tuyên bố với toàn thế giới và hung thủ rằng: "Ta luôn đợi mi!"
Phải giết người để tế lễ mỗi buổi hoàng hôn cô đơn!
Phải giết người để nhớ lại mỗi trận tuyết buốt lạnh!
Phải giết người để nguội bớt hơi ấm của tình người mà cự tuyệt thiên đường!
Phải giết người để tích cóp sấm sét mỗi đêm giông mà bước xuống địa ngục!
Nữ bác sĩ mua một cây kéo, tối nào cũng đến trường đón Trương Ngang Ngang tan học về, bà ta liên tục đi lòng vòng quanh vườn trường suốt ba ngày liền, cuối cùng lựa chọn lán gửi xe là địa điểm gây án.
Tối hôm thứ ba, Trương Ngang Ngang lộ thông tin cô bạn thân Annie bị gọi vào văn phòng thầy chủ nhiệm nghe thầy khiển trách, nữ bác sĩ liền bảo Trương Ngang Ngang về nhà trước.
Khi Annie rời khỏi văn phòng, cô bé còn cố tình nấn ná ở lại thêm một lát vì xe đạp của mình đang bị khóa vào xe đạp của bạn nam cùng trường, cô bé muốn chờ đến lúc Mr Vệ sĩ không đợi được về trước, cô bé sẽ về sau.
Sân trường vắng tanh không một bóng người, Annie bị hại ở lán gửi xe, nữ bác sĩ kéo lê thi thể cô bé vào phòng đấu điện rồi bôi di tinh vào vết thương trên đùi Annie ngụy tạo hiện trường giả giết người cưỡng hiếp.
Tổ chuyên án hỏi bà ta lấy đâu ra tinh dịch đó.
Nữ bác sĩ khai thật Trương Ngang Ngang đang ở độ tuổi dậy thì, lại liên tục bị cho uống estrogen nên chức năng sinh lý bị rối loạn, nên có thể dễ dàng lấy được.
Tinh dịch bình thường có khả năng sẽ tan rã trong môi trường ẩm ướt, nhưng nếu để khô, được bảo quản trong môi trường râm mát, tránh ánh nắng chiếu trực tiếp thì vẫn có thể lấy được mẫu ADN đi xét nghiệm sau hai mươi năm.
Vết thương của các nạn nhân ở đùi.
Còn vết thương của nữ bác sĩ ở trong tim!
Nữ bác sĩ có ba mục đích khi mô phỏng hung thủ giết người:
1.
Muốn giá họa cho hung thủ.
2.
Gây áp lực cho phía cảnh sát, buộc họ phải ra tay điều tra và tóm cổ hung thủ đã sát hại con gái mình.
3.
Bà ta không thiết sống nữa và muốn kết thúc tất cả.
Hung thủ tái diễn tội ác khiến ý niệm trả thù vốn nung nấu trong lòng nữ bác sĩ sục sôi và dâng trào đến đỉnh điểm, nỗi oán hận suốt mười mấy năm nay cuối cùng cũng có thể trút hết lên đứa con của kẻ thù.
Trương Ngang Ngang từng tập nín thở ngụp trong chậu nước rửa mặt.
Nữ bác sĩ hằn học nói: "Cậu không phải con tôi, cha cậu là tội phạm hiếp dâm, tôi nhờ người mang thai hộ và sinh ra cậu, mẹ cậu là một phụ nữ chuyên mang thai hộ người khác, giờ chẳng biết lưu lạc ở vùng quê nào, chắc cậu cũng chẳng tìm thấy mẹ mình đâu.
Còn cô bạn Annie của cậu do chính tôi đã giết hại."
Trương Ngang Ngang không thể chấp nhận được sự thật quá phủ phàng, cậu bàng hoàng, rồi hoảng hốt, ra sức lắc đầu, mắt đỏ hoe, nước mắt bắt đầu chảy giàn giụa.
Trương Ngang Ngang đau đớn gọi: "Mẹ..."
Nữ bác sĩ lạnh lùng cắt lời: "Đừng gọi tôi là mẹ! Cậu không xứng! Tôi sẽ giết nhiều người hơn nữa, cho đến khi cảnh sát mò đến..."
Trương Ngang Ngang cắn chặt răng vào môi, toàn thân run rẩy, cơn hen phát tác khiến cậu thở rít lên một cách nặng nhọc, dường như có con quái thú gầm gừ rú lên trong lồng ngực.
Nữ bác sĩ cầm ống tiêm, nói lạnh băng: "Tiếp đó, tôi sẽ biến cậu thành con gái thực sự."
Cảnh sát đưa nữ bác sĩ vào viện tâm thần kiểm tra trạng thái thần kinh, nhưng kết quả cho thấy bà ta không những hoàn toàn bình thường mà còn có chỉ số IQ rất cao.
Tô My nói: "Bà ta thừa sức giết chết Trương Ngang Ngang, nhưng bà ta không làm vậy.
Sao lại thế nhỉ?"
Hoạ Long cũng đồng tình: "Ừ! Bà ta chỉ muốn hủy hoại cơ quan sinh dục của thằng bé."
Bao Triển phỏng đoán: "Bà ta muốn đứa bé đó phải sống, hòng lợi dụng nó tìm ra hung thủ, cậu bé chính là mồi câu để nhử con cá lớn."
Giáo sư Lương gật đầu: "Đúng vậy! Truyền thông đã tiết lộ vụ án li kì này, bà ta muốn mượn tay cảnh sát và đài truyền hình để thông báo cho hung thủ biết y còn có một đứa con, đứa bé đó vốn là con trai, nhưng nay đã biến thành con gái, bà ta muốn dùng cách này để giày vò hung thủ.
Điểm chủ yếu nhất là bà ta biết rõ tiếp sau đây cảnh sát chúng ta sẽ làm gì.
Trong sách nghiên cứu về tâm lí tội phạm viết rõ, chúng ta đều có khuynh hướng cho rằng kẻ phạm tội thường cô độc, đơn thân, nếu giờ y biết mình có một đứa con thì chắn chắn con ác quỷ đó sẽ muốn xem con mình trông như thế nào, thậm chí muốn tiếp xúc với đứa bé, bởi vậy cảnh sát chỉ cần canh chừng Trương Ngang Ngang thật cẩn mật thì việc tóm hung thủ là chuyện sớm muộn mà thôi."
Nữ bác sĩ xác nhận những phân tích của tổ chuyên án hoàn toàn chính xác, bà ta còn thành thật bổ sung thêm một điều, đó là bà ta rất muốn nói với hung thủ một câu.
Con gái mi rất xinh.
Con gái mi sẽ bị sống trong cảnh nhục nhã suốt đời.
Ta sẽ ở dưới địa ngục, chờ mi!
.