Mặc dù không có thi thể nhưng sau khi khám nghiệm hiện trường tỉ mỉ, cảnh sát xác nhận đây chính là hiện trường vụ án.
Có điều vết máu trên mặt đất lại là máu của nghi phạm Lưu Minh.
Dường như khá lâu không có ai nằm trên tấm phản gỗ nên bụi tích thành lớp dày, giá giường sắt xuất hiện ba dấu vân tay và vết dây cọ sát như thế vắt dây để treo cổ.
Bao Triển chỉ vết dây, bảo Tô My chụp ảnh, anh nói: "Đây là dấu vết của thắt lưng bằng vải buồm để lại, có lẽ vật nặng treo dưới thắt lưng chính là người."
Phía dưới phản cũng nhuốm máu, còn có cả vết cửa rất rõ ràng, Bao Triển lại nói: "Đây là dấu vết được tạo ra do vũ khí có lưỡi sắc cắt chứ không phải vết dao chặt."
Trong huyết dịch lẫn tạp ít vụn xương, Bao Triển lấy kẹp cẩn thận gắp vụn xương lên, đặt dưới kính hiển vi quan sát, anh nói: "Có lẽ phần bị chặt ra là phần đầu, đây là phần sụn giáp trạng ở yết hầu người, phần đùi hoặc cánh tay của nạn nhân cũng bị cắt."
Trên sàn xi măng có vết kéo lê, đó là dấu tích mép đế giày cọ sát trên mặt đất gây ra.
Phòng trống trơn, trong góc phòng còn có ít cơm canh đã bốc mùi cùng ba chai rượu đế loại hai đã cạn đáy nằm chỏng chơ.
Bao Triển nhận định: "Có lẽ anh ta đã uống say rồi bị người ta treo cổ sát hại, sau đó phanh thây."
Một viên cảnh sát hình sự hỏi: "Mới ba chai rượu loại hai mà đã say bất tỉnh nhân sự được ư? Sao anh lại nghĩ hung thủ giết chết nạn nhân sau đó mới phanh thây? Sao không nghĩ hung thủ chặt đầu khi nạn nhân còn sống?"
Bao Triển đáp: "Nếu nạn nhân bị chặt đầu khi còn sống thì máu sẽ bắn tung toé, nhưng trong phòng này không thấy vết máu bắn."
Căn cứ vào các dấu vết trên hiện trường cộng thêm các manh mối mà chủ nhà và những người dân trọ quanh đây cung cấp, Bao Triển đã dựng lại hiện trường trước khi xảy ra án mạng.
Phía trên tầng hầm là dãy nhà lợp ngói kiểu cũ, tầng hầm chính là nhà kho chuyên chứa dụng cụ của chủ nhà.
Yến Kinh có rất nhiều ngôi nhà sơ sài và tạm bợ như vậy.
Lưu Minh sống ở đây hơn ba tháng.
Mấy hôm trước có người thấy anh ta đem bán hết đồ đạc sách vở của mình cho ông lão thu mua đồng nát.
Tối đó Lưu Minh ngồi uống rượu với một người đàn ông lạ mặt, cạnh đó còn có một bé trai chừng một tuổi.
Sát vách nhà Lưu Minh thuê là phòng trọ của một cô gái, cô gái tự nhận mình là diễn viên từng đóng vài vai nhỏ trên phim truyền hình.
Cô ấy nói Lưu Minh là gã khùng thích lẩm bẩm một mình, thần kinh anh ta chắc chắn có vấn đề.
Hoạ Long hỏi: "Cô nhìn thấy một bé trai ở đây ư? Cậu bé là con cái nhà ai?"
Cô gái nói: "Tôi không nhìn thấy nhưng qua vách tường ngăn tôi nghe thấy tiếng trẻ con quấy khóc, chẳng rõ con cái nhà ai.
Còn người đàn ông thì trước đây tôi chưa gặp bao giờ."
Cô gái sát vách phán ánh thường ngày không thấy Lưu Minh có bạn bè gì, suốt ngày chỉ quanh quẩn một mình, các hộ xung quanh đều xa lánh và ngại tiếp xúc với anh ta.
Đôi lúc anh ta nói rất nhanh, tư duy hỗn loạn và mơ hồ.
Bất kể gặp ai chủ động chào hỏi mình, anh ta đều giới thiệu tập thơ do mình sáng tác, nếu người khác không hứng nghe anh ta thao thao bất tuyệt, anh ta lại vỗ ngực tự tin nói rằng: "Một ngày anh sẽ biết đại thi hào Lưu Minh là nhà thơ vĩ đại nhất trên thế giới này!"
Lưu Minh rất trân trọng cơ hội được giao tiếp với mọi người, đối với anh ta, cơ hội ấy vô cùng quý giá bởi anh ta có thể nói với họ về thơ của mình, mặc kệ họ có muốn nghe hay không.
Có lần cô gái sát vách chuyện phiếm vài câu với Lưu Minh, cô thấy thần kinh anh ta có vấn đề nên về sau không đoái hoài gì đến anh ta nữa.
Một lần, Lưu Minh gặp một cô gái ở lối đi giữa các căn phòng dưới tầng hầm, anh ta liền van nài: "Cho tôi một phút thôi! Lần trước tôi vẫn chưa nói xong, mãi mới có người chịu nói chuyện với tôi, cô làm ơn nghe tôi nói hết được không?"
Cô gái ngó lơ, coi anh ta như không khí.
Mấy hôm trước, Lưu Minh bán hết tài sản của mình, tối đó cô gái sát vách nghe thấy trong phòng có ba người vừa chén thù chén tạc vừa trò chuyện, ngoài Lưu Minh ra còn có một người đàn ông lạ mặt và một đứa trẻ.
Lưu Minh nghèo rớt mồng tơi, thường ngày chỉ húp bát canh lõng bông vải cọng rau là xong bữa, anh ta gọi bát canh đó là "canh đại dương".
Thế mà hôm ấy Lưu Minh lại mua mấy món nhậu, trong đó có món tôm om xì dầu, xương hầm đầu thỏ, móng giò kho tàu.
Cô gái lấy làm lạ, thầm nghĩ: "Hay thằng cha khùng này phát tài rồi nhỉ?"
Tô My thắc mắc: "Sao cô nhớ kĩ thế? Mà ngay cả tên món ăn cũng biết hết."
Cô gái đáp: "Vách tường không cách âm, họ nói gì tôi đều nghe hết cả, hôm ấy họ nói chuyện rôm rả suốt đêm, Vừa nói vừa chuốc rượu, gắp thức ăn cho nhau."
Tô My hỏi: "Hôm ấy cô còn nghe thấy những gì nữa? Cô đoán hai người họ có quan hệ gì?"
Cô gái trả lời: "Tôi nghi ngờ họ đồng tính, đứa bé là con nuôi, chắc là con trai của họ."
Tô My nhếch mép cười: "Trí tường tưởng tượng của cô phong phú thật đấy!"
Cô gái hồn nhiên thừa nhận: "Tôi là người Trùng Khánh, ở Trùng Khánh chỗ tôi nếu hai người cùng gặm đầu thỏ được coi là hai người đó đang hôn gián tiếp."
Nhà sát vách quá ồn ào khiến cô gái bực mình, cô phải lấy bông gòn bịt tai lại rồi mơ mòng chìm vào giấc ngủ.
Lúc hơn mười một giờ khuya, cô gái mơ hồ nghe thấy âm thanh lạ từ nhà kế bên vọng sang, cô rút bông ra lắng tai nghe kĩ, âm thanh đó rất giống tiếng lưỡi dao cứa vào thanh sắt.
Bao Triển đoán, có lẽ âm thanh mà cô gái nghe được chính là tiếng hung thủ xử lý cái xác.
Hung thú bóp cổ đứa bé, lấy dây lưng thòng vào cổ nạn nhân uống rượu say đang bất tỉnh nhân sự rồi treo lên giá giường sắt, sau đó di chuyển thi thể lên phản, gối đầu lên thành giường, để tránh phát ra tiếng động khiến hàng xóm chú ý, hung thủ không lấy dao chặt mà dùng cách cứa để chia.
Đầu tiên hung thủ cắt đầu nạn nhân, kế đến tứ chi.
Phòng dưới tầng hầm rất oi bức, nên khi ngủ cô gái chỉ khép cửa hờ chứ không khoá trái, một số nhà còn mở toang cửa ra ngủ cho thoáng.
Tiếng cắt cứa đã dừng lại, cô gái trở mình ngủ tiếp, mặt hướng vào tường, đột nhiên cô loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân dừng trước cửa, một lát sau cánh cửa khe khẽ mở ra, cô gái cảm thấy có bóng người đi vào trong.
Cô sợ hãi kéo chăn trùm kín đầu, gắng áp chế cơn run rẩy đang lan toả khắp cơ thể.
Kẻ đó đứng trước đầu giường nhìn cô, tay xách thứ gì đó.
Cô gái tiếp tục vờ ngủ, nỗi sợ trào dâng đến đỉnh điểm, kẻ đó nhìn cô chằm chằm, một lát sau cô cảm thấy hắn quay người bước ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Sáng hôm sau cô phát hiện sàn nhà nơi đầu giường có vết máu nhỏ thành hàng theo hướng ra cửa, cô tự an ủi chắc mình đến tháng mà vô ý.
Tuy vậy trong đầu cô vẫn thoáng hiện lên một suy nghĩ đáng sợ, kẻ đó lặng lẽ lén vào phòng cô, đứng ở đầu giường nhìn cô ngủ, có thể trong tay hắn đang xách vật gì rỏ máu!
Hoạ Long hỏi: "Sao cô không báo cảnh sát?"
Cô gái nói: "Phòng tôi không mất thứ gì, lỡ tất cả chỉ là ảo giác thì sao?"
Tổ chuyên án mở cuộc họp thảo luận về tình hình vụ án, nghi phạm duy nhất là Lưu Minh đã bị kẻ nào đó sát hại và phanh thây, trọng điểm công việc kế tiếp là phải tìm cho ra người đàn ông đã cùng uống rượu với Lưu Minh tối đó.
Hắn ta chính là kẻ tình nghi nặng kí nhất, cảnh sát buộc phải nhanh chóng làm rõ lai lịch của hắn.
Đến tận giờ vẫn chưa biết bé trai bị sát hại là ai, vì thế xác minh lai lịch đứa trẻ cũng là hướng điều tra chủ yếu.
Trên lối đi nhỏ giữa các căn phòng dưới tầng hầm, hàng xóm từng nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt và một bé trai, theo mô tả đứa bé đó có ngoại hình và quần áo mặc trên người khá giống với thi thể bé trai bị niêm phong trong khối hổ phách.
Còn về người đàn ông lạ mặt, hàng xóm không có ấn tượng gì về anh ta, cảnh sát không đủ điều kiện để tiến hành dựng ảnh anh ta.
Tô My suy đoán: "Có lẽ người đàn ông lạ mặt kia là một nhà nghệ thuật trình diễn, nên y mới giết người và chế tác thành hổ phách.
Y muốn nổi tiếng đến phát điên."
Phó bí thư Hoàng nói: "Qua điều tra, chúng ta đã biết số điện thoại mà Lưu Minh sử dụng, có lẽ sẽ lần ra được một vài manh mối từ đó."
Giáo sư Lương bảo: "Lưu Minh đã bán để bán tháo tất cả đồ dùng của mình, ta buộc phải tìm ra ông lão thu mua phế liệu, chưa biết chừng những thử ông lão mua lại có giá trị cho vụ án."
Họa Long hỏi: "Tôi đang nghĩ rốt cuộc Lưu Minh đã bóp cổ đứa trẻ hay chính kẻ giết Lưu Minh đã ra tay bóp chết đứa trẻ?"
Bao Triển đáp: "Hiện giờ chúng ta vẫn chưa làm rõ được động cơ giết người của hai vụ án mạng.
Quan điểm của tôi đồng nhất với quan điểm của Tô My, tôi nghiêng về hướng cho rằng hung thủ đã giết Lưu Minh và đứa trẻ."
Phó bí thư Hoàng phỏng đoán: "Cũng có khả năng Lưu Minh giết đứa trẻ, còn người đàn ông lạ mặt đã giết Lưu Minh."
Giáo sư Lương nói: "Nếu hung thủ là nhà nghệ thuật trình diễn thì mấy ngày sau khi hội diễn nghệ thuật hàng năm khai mạc, y nhất định sẽ xuất đầu lộ diện."
Bao Triển tán thành: "Chắc chắn y còn nhiều tác phẩm mới nữa!"
Phó bí thư Hoàng gật đầu: "Thế thì giờ chúng ta chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được!"
Tổ chuyên án phỏng vấn các hộ sống gần nhà trọ của Lưu Minh thêm lần nữa để tìm ra thêm nhiều người chứng kiến và biết về sự việc xảy ra đêm Lưu Minh bị giết.
Dưới tầng hầm có một thanh niên làm nghề chuyển phát nhanh, hai bên lối đi nhỏ chất đầy túi nilon xốp hơi gập lại gọn gàng, anh ta phản ánh với cảnh sát rằng ai đó đã lấy trộm một ít túi nilon xốp hơi, lại còn đảo lộn đống đồ của anh ta lung tung hết cả.
Trước đây Lưu Minh thường đạp chiếc xe cũ kĩ đi bày hàng ở trên cầu dành cho người đi bộ, anh ta bán những tập thơ do mình sáng tác, đôi lúc còn bán vài món trang sức nhỏ, mọi ngày chiếc xe đó vẫn dựng bên lối đi, nhưng giờ không thấy đâu nữa.
Họa Long thắc mắc: "Sau khi hung thủ phanh thây nạn nhân, y đã vận chuyển xác đi bằng cách nào? Đến giờ chúng ta vẫn chưa làm rõ được!"
Tô My phỏng đoán: "Tôi vốn cho rằng hung thủ sẽ đón một chiếc taxi đen, chẳng ngờ hung thủ cũng nghèo kiết xác, không có tiền mà gọi xe."
Bao Triển nói: "Hung thủ lấy mấy túi nilon xốp hơi chất đống ở lối đi để dựng thi thể, sau đó lấy xe đạp để vận chuyển chúng đi."
Tô My ngậm ngùi: "Anh nhà thơ này thật đáng thương!"
Chúng ta có thể tưởng tượng ra cảnh tượng thể này:
Xác anh ta bị treo lủng lẳng hai bên yên xe, bên trái là chân tay, bên phải là thân thể, tất cả đều được đựng trong nilon xốp hơi hay còn gọi là nilon xốp nổ mà chúng ta vẫn thường nghịch bóp cho nó nổ.
Hai túi xốp chỉ cách mặt đất nửa thước, dây thừng buộc túm miệng túi, khi hung thủ đạp xe sát vệ đường, chúng còn chạm vào những bụi trúc lùn và những rặng hoa giấy suốt chặng về.
Đầu anh ta treo lủng lẳng trên ghi đông xe đạp, anh ta nhìn cảnh vật trước mắt thông qua lớp nilon mờ đục.
Đèn đường vàng vọt, trên cáng xe có đứa trẻ đã chết tự bao giờ.
.