Tác giả: Thanh Miễn
Nguyện vọng của Nguyễn Hướng Viễn trở thành sự thật.
Ngày thứ hai, quả nhiên cậu không bị tên đại biếи ŧɦái Richie kia kéo dậy chạy bộ ngoài gió tuyết.
Trên thực tế, có thể nói là cậu chàng ngủ thẳng một mạch đến lúc tự tỉnh.
Khi cậu mơ mơ màng màng mở ra đôi mắt chó xanh thẫm thì loáng thoáng nghe được phòng tập bên cạnh truyền ra tiếng đánh bao cát, còn có cả những tiếng vang trầm thấp nữa.
Não Nguyễn Hướng Viễn đơ trong ba giây.
Ba giây sau không thể không thừa nhận rằng dù là dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết nhất định là Richie.
Ngoác cái miệng rộng ngáp một cái, người gặp chuyện tốt thì tinh thần ắt thoải mái, đầu tiên là vui mừng hân hoan chạy đi tiểu, rồi Nguyễn Hướng Viễn đứng ở trước cửa phòng tập xoay một vòng, nhưng ngay sau đó cậu phát hiện cửa phòng tập không đóng hoàn toàn, nhìn từ khe cửa có thể thấy thân ảnh một người đang chuyển động.
Chó con suy nghĩ một lúc, giơ hai chân trước lên, mất chút sức lực huých cửa để cái khe trở nên rộng hơn nữa, sau đó hự hự nhồi nhét cái thân thể đầy đặn của mình vào khe, đẩy cửa đi vào.
Cái bao cát lần trước bị đánh vỡ đã được đổi.
Bao cái mới đang treo giữa không trung giờ phút này cũng bắt đầu biến dạng, có thể thấy được mỗi đòn đánh của người kia hung tàn đến nhường nào.
Nguyễn Hướng Viễn: Gâu.
Ơ, hôm nay là ngày bao nhiêu đây, mặt trời mọc đằng tây đấy hở?
Chó con cảm thấy hôm nay Richie có chút khác lạ.
So sánh với bộ dáng luôn luôn lười biếng, ít nói, chẳng lên nổi chút tinh thần nào mọi ngày, dường như hôm nay Richie vô cùng tập trung.
Phòng tập dựa theo yêu cầu của hắn không hề lắp thiết bị sưởi, nhiệt độ này với Nguyễn Hướng Viễn là vừa vặn nhưng với con người thì không còn gì nghi ngờ, phải nói là rét buốt.
Song người đàn ông kia tựa hồ hoàn toàn không cho là như vậy.
Hắn ở trần, mồ hôi chảy như mưa, những giọt mồ hôi trong suốt chảy xuôi theo đường cong da thịt của tấm lưng bền chắc, thấm ướt quần dài thẫm màu của Richie.
– Gâu gâu?
Nguyễn Hướng Viễn ngồi chồm hỗm tại chỗ nhìn một lúc.
Lấy thẩm mĩ của một con chó để nhìn thì Richie vô cùng đẹp trai, còn có một chút gợi cảm.
Đó là một loại dã tính của Husky, nhạy cảm và thuần phục đối với kẻ mạnh.
Chó con vểnh tai, ngồi xổm bên cạnh, nghiêm túc quan sát.
Không biết ở đâu bỗng nảy sinh cảm giác tự hào theo kiểu "vật nuôi nhà mình cực kì xinh đẹp cho nên thật đáng kiêu ngạo", chó con đứng lên, lạch bạch lạch bạch từng bước đi về phía Richie.
Có vẻ như cảm giác được chó con đang nhích tới gần, người kia thẳng tay vung một quyền, hung hăng đánh lên mặt trên bao cát, cùng một tiếng "rầm" quen thuộc, bao cát vỡ tung, cát bên trong bay ra, giống như là những viên đạn hướng mặt chó con mà bay tới, làm cho mặt chó của nó dính đầy cát là cát.
Nguyễn Hướng Viễn: ...
Chó con phun ra đám cát trong miệng, quyết định thu hồi chút khen ngợi vừa rồi.
Không nhìn đến những thứ tán loạn bên chân, Richie cúi người xuống, dùng tay xoa loạn tùng phèo cái đầu lông xù của Nguyễn Hướng Viễn.
Cái tai chưa thể hoàn toàn dựng lên của chó con bị người kia giày xéo tới lui, song làm cho chó con hơi kinh ngạc là không biết người này hôm nay uống nhầm thuốc gì mà lại không ôm lấy mình, bắt mình ngửi mùi mồ hôi hôi rình trên người hắn ta?
Tình hình này xem ra là trời sắp sập rồi?
Nện từng bước nhẹ nhàng đi sau mông Richie, cho tới khi cửa phòng tắm phũ phàng đóng lại trước mũi mình, Nguyễn Hướng Viễn kiên nhẫn gục trước cửa phòng tắm chờ trong chốc lát, cẩn thận hít hà mùi thơm sữa tắm.
Ngoẹo đầu tiếp tục cẩn thận nghe tiếng nước ào ào trong nửa giờ, cho đến khi cửa phòng tắm được mở một lần nữa, Richie tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ra, trên cổ còn vắt một cái khăn lau tóc.
Tóc hắn vì ướt nước nên biến thành màu đỏ thẫm, lúc cửa phòng tắm mở ra, hắn phát hiện chó con đang nằm dài ngoài cửa phòng tắm đang ngồi dậy, sau đó tặng nó một cái mỉm cười.
– Chào buổi sáng, Chuẩn.
– Gâu gâu.
Chào buổi sáng nha, chủ nhân biếи ŧɦái nhà mi.
Một ngày đã bắt đầu từ màn chào buổi sáng tốt đẹp mà ấm áp như thế.
...
Hôm nay không phải là một ngày đẹp trời, ngoài cửa sổ mãi chẳng thấy ông mặt trời ló mặt ra, tầng tầng mây đen thế kia có vẻ là lại sắp có tuyết rơi.
Nguyễn Hướng Viễn dán người bên cửa sổ mà nhìn, cho đến khi chóp mũi ấn ra một dấu vết nhỏ nhỏ trên kính cửa sổ lạnh như băng, lúc này cậu chàng mới lưu luyến buông móng vuốt của mình xuống.
Phía sau, Richie đang cúi đầu tự quấn băng vải cho chính mình, động tác của hắn rất lão luyện, nhìn qua dường như đã được trải qua huấn luyện đặc thù nào đó.
Hắn cẩn thận, tỉ mỉ đem thứ màu trắng dính đầy loại thuốc bột màu trắng không biết tên kia, quấn quanh tay và những chỗ trọng yếu.
Nguyễn Hướng Viễn đầy hiếu kì mà há cái miệng rộng ra, muốn cắn đứt băng vải ở mắt cá chân Richie nhưng cuối cùng lại bị đánh mông một cách vô tình.
– Đừng quấy, cái này không ăn được.
– Gâu âu âu.
Anh đây tất nhiên biết là không ăn được, chẳng qua là xem nhà mi cau mày thì anh đây đặc biệt thỏa mãn mà thôi.
Nguyễn Hướng Viễn lăn sang bên cạnh, sau đó nhàm chán như mất hồn, dùng tư thế nằm nghiêng nhìn Richie mặc quần, mặc áo, chải đầu...
Mặc xong quần áo rồi sao? Mặc xong rồi sao?
Được rồi, lại là một ngày mới đến rồi...
– Hôm nay biết điều ở trong phòng giam chờ tao, tao sẽ về sớm.
Hửm?
Richie xoay người, quỳ một gối xuống mặt thảm mềm mại, đưa tay lên kéo kéo cái đuôi của con chó đang chờ ra khỏi cửa, giơ nó lên trước mặt mình, dùng khuôn mặt liệt mà nhàn nhạt nói với cái mặt đang dại ra, não còn chưa kịp thông của chó con.
Nguyễn Hướng Viễn: ...
Tình huống gì thế?
Không đưa tôi đi cùng á?
Điều này...!Điều này không được đâu!
Cho nên ngay lúc Richie nghĩ rằng mình và chó con đã đạt đến tầm nhận thức chung, đứng dậy chuẩn bị ra khỏi cửa thì chợt phát hiện chân trái nhấc lên có chút khó khăn.
Người đàn ông tóc đỏ hơi sững sờ, theo bản năng quay đầu nhìn lại, sau đó bất đắc dĩ phát hiện ra một sinh vật đã mọc đủ răng, màu xám tro nào đó đang cắn chặt ống quần mình, treo trên chân mình.
Mỗi khi hắn bước một bước, bốn cái chân trắng tuyết kia cũng sẽ lăn lộn một vòng trên thảm mềm, lảo đảo tiến về phía trước một chút.
Nguyễn Hướng Viễn cắm răng thật sâu vào cái quần có vẻ giá trị không nhỏ của Richie.
Cậu chàng thấp giọng nức nở, cùng khuôn mặt bất đắc dĩ của Richie, thẳng tiến một đường như thế đến thang máy.
Richie không chịu nổi nữa:
– Chuẩn, nghe lời, trở về đi.
Nguyễn Hướng Viễn:
– Ăng ẳng...!
Anh đây không về đấy, làm gì được nhau nào.
Richie:
– Không quay về là tao đánh mày.
Nguyễn Hướng Viễn:
– Gâu gâu gâu!
Không hiểu mi đang nói gì đâu, nhân loại ngu xuẩn ạ, đừng quên hai chúng ta không cùng chủng tộc, tiếng nói bất đồng, có giỏi thì mi nói tiếng chó xem nào, anh đây nghe lời liền!
Một người một chó giằng co, tinh một tiếng, thang máy đến, tinh thêm tiếng nữa, cửa thang máy mở ra.
Trước khi Richie kịp phản ứng, Nguyễn Hướng Viễn nhanh chóng tha cho ống quần của hắn, cả chân trước lẫn chân sau đều lảo đảo, không thèm quay đầu, xông thẳng vào thang máy rồi ngồi xổm trong góc.
Bây giờ chẳng qua là không đủ cao, chứ không có khi cậu chàng đã sớm đứng lên, đập móng vuốt vào thang máy để đóng cửa, một mình xuống tầng dưới trước rồi cũng nên.
Ba phút sau.
Trong sự chào hỏi và cái nhìn chăm chú của đám phạm nhân khu một, Vương của khu một đi ra khỏi thang máy.
Mặt hắn vẫn liệt như cũ, trong ngực hắn, cũng như thường lệ ôm một con chó đắc ý phe phẩy cái đuôi lông xù, dường như đuôi lông xù chính là dấu hiệu nhận biết sinh vật vô sỉ.
Nguyễn Hướng Viễn đàng hoàng nằm trong ngực Richie, ánh mắt không nhàn rỗi mà đảo hết từ đông sang tây.
Kể từ sau khi biến thành chó con, Nguyễn Hướng Viễn cảm thấy lực quan sát của mình nhạy cảm thêm không ít.
Như hôm nay này, vừa ra khỏi thang máy là cậu chàng đã nhận ra không khí có gì đó không bình thường.
Trong tiếng chào hỏi của người trước kẻ sau, dường như xen lẫn chút do dự, hoặc là những thứ khác, ví dụ như là có ý đồ xấu nào đó.
Nhất là khi hai người xuống đến tầng thứ hai gặp một kẻ cơ bắp, Nguyễn Hướng Viễn nhìn rõ ràng, sau khi Richie mặt không thay đổi gật đầu với hắn, tên biếи ŧɦái đó lộ ra một vẻ mặt phi thường không tôn kính với "Vương".
Loại biểu tình phức tạp này xen lẫn cả khẩn trương, dã tâm còn có chút sợ hãi hiển hiện rõ ràng trên làn da tái nhợt vì túng dục quá độ.
Hắn ngó chừng Richie, giống như hắn có thể dùng hai con mắt của mình phun ra hạc đỉnh hồng rồi rót vào miệng Richie ấy.
Nguyễn Hướng Viễn không biết Richie có nhìn thấy vẻ mặt đại nghịch bất đạo kia không, mặt dù theo ý cậu thì với tính cách của chủ nhân, dù có thấy thì hắn cũng sẽ làm như không thấy thôi.
Dọc theo đường đi hôm nay, mọi người bàn luận xôn xao lắm.
Shad thấy Richie, cũng không hỉ hả như mọi ngày, ngược lại như một ông anh trai tốt bụng vỗ vỗ vai hắn, sau đó bị ánh mắt lạnh băng của Richie gϊếŧ chết.
– Ôi chao, lúc này còn mang theo chó con ư?
– Nó tên Chuẩn.
– Có tên nữa cơ à?
Qua nhiều năm như vậy, Shad có vẻ đã quen với cái bệnh nói chuyện không bao giờ rơi vào trọng điểm của Richie cũng như kiểu tùy tiện mở chủ đề mới của hắn.
– Ờ, nó nhất định muốn cùng ra ngoài.
Khuôn mặt Richie từ liệt đã cực nhanh chuyển sang bất đắc dĩ trong một giây, sau đó lập tức biến mất.
Được đấy, đề tài đã trở về đúng chỗ, có lương tâm nghề nghiệp lắm.
– A, lát nữa cứ nhờ Sei trông nó giúp cũng được, bên kia đã xong sớm rồi.
Cảnh ngục mặt đại chúng sờ sờ mũi, bàn bạc như thế.
– Vậy thì chúc may mắn.
Richie dừng một chút, dùng đôi mắt lam thẫm ngó Shad một chút, cho tới khi làm đối phương sởn hết cả tóc gáy, lúc này mới đạm mạc nói:
– Không cần đâu.
Nói xong, ôm Nguyễn Hướng Viễn đi mất hút.
Để lại Shad với khuôn mặt bất đắc dĩ, cảnh ngục mặt đại chúng ngó chừng thứ treo lủng lẳng trên cánh tay người kia, giữa không trung là một cái đuôi chó, trong chốc lát anh ta dại ra.
Thật lâu sau mới buồn bực gãi đầu, lầm bầm:
– Mụ nội nó chứ, trên thế giới này có loại người có thể cự tuyệt lời khách sáo như thế đấy.
Người ta chúc phúc mi thì đàng hoàng nói một câu "Cảm ơn" là được rồi còn gì.
"Không cần đâu", cái loại trả lời này đến tột cùng là do ai phát minh ra đấy hả?
Richie ôm Nguyễn Hướng Viễn, đẩy cửa phòng ăn ra.
Bên trong náo nhiệt suýt thì làm nổ cả nóc nhà, không khí này làm cho chó con sợ trợn cả mắt.
Thế nhưng người đàn ông tóc đỏ không bị ảnh hưởng chút nào, hắn dễ dàng gạt ra tầng tầng lớp lớp người đang vây quanh hoan hô, gõ mâm gõ chén gõ bàn, đi tới giữa đám đông.
Trên trăm phạm nhân xếp thành một vòng tròn lớn, giữa vòng tròn, khiến người ta kinh ngạc, chính là Sei.
Giờ phút này đây, người đàn ông tóc đen đang dùng cánh tay to lớn nắm chặt đầu một người khác.
Người kia vóc dáng to con, dù có vẻ không cao bằng người trẻ tuổi còn lại nhưng ít ra thì rắn chắc hơn Sei.
Thế nhưng Sei cứ như đang cầm một sợi dây thừng rách nát, dễ dàng nắm được tên xui xẻo bị đánh tới mức mẹ cũng không nhận ra, sau đó hung hăng đập đầu hắn xuống đất.
Rắc một tiếng, giống như là trứng gà đập vào tảng đá, máu văng tứ tung.
Tên xui xẻo kia không động đậy được nữa rồi, hắn giống như người chết xụi lơ xuống, một ít máu đỏ lòm, nồng đặc chảy ra từ đầu hắn.
– "Vương chiến" ở khu Sei kết thúc! Không phải thay đổi phòng giam.
– Có người! Có người!
Không biết là ai trong đám người đã cầm đầu rống lên, đám người lập tức nổ tung.
Người kia là Thiếu Giai, cảnh ngục.
Hắn đang liều mạng chen vào bên trong, vừa chen vừa điên cuồng chửi mắng thô tục, mà Sei đứng ở trung ương, lộ ra vẻ mặt khinh thường với bại tướng, sau đó nhổ ra máu và nước bọt trong miệng, xoa xoa khóe môi rời khỏi chiến trường.
Sau đó Nguyễn Hướng Viễn bị Richie đang tâm không cam tình không nguyện, kín đáo đưa cho Sei.
– Cho mày mượn mà ôm.
Tiếng nói của người đàn ông tóc đỏ vẫn vô cùng bình tĩnh.
Lúc này Nguyễn Hướng Viễn vẫn chưa biết sau đó sẽ phát sinh chuyện gì.
Càng chẳng biết "Vương chiến" cuối cùng có nghĩa là gì.