Mười Vạn Lý Do Vì Sao


[Mười vạn lý do vì sao - Máy Đánh Chữ Số N]
Chương 4: Từ đường ( 2)
Editor: Nadia (AnGing)
Bài hát: Hỉ - Cát Đông Kỳ
"Muốn bắt xe sao không ra bến đợi."
Suýt thì tông phải người, tài xế kinh hoàng vô cùng cũng phát cáu.
"Ngại quá, lúc cháu đi hái rau dại không cẩn thận bị trẹo chân, không đi đường được."
Cô gái bắt xe nhìn cũng mới độ hơn hai mươi, nước da hơi vàng, ngũ quan tầm thường, trời nóng hầm hập mà vẫn mặc áo dài quần dài, trên cổ tay xách theo một chiếc giỏ rau, bên trong có rất nhiều rau dại, cũng khớp với lời giải thích vừa nãy của cô ta.
Cô Sở quan sát thấy đôi tay của người này đặc biệt thô ráp, có lẽ là do hàng năm phải lao động nặng.
Nhìn thấy một người phụ nữ lạ mặt lên xe, mấy người mới chỉ tò mò đánh giá vài lần, Cố Sở chú ý rằng, từ sau khi cô gái kia xuất hiện, động tác tứ chi của Sử Nhân bắt đầu tràn ngập cảnh giác.
Thật ra Sử Nhân cũng không biết lai lịch của người phụ nữ kia, chỉ là sau khi trải qua một vài truyện xưa khiến cho ông ta hiểu rằng, vĩnh viễn đừng bao giờ coi khinh ai ở trong câu chuyện xưa nào cả, tất nhiên, đó cũng có thể không phải "Người".

Sau khi người phụ nữ đó lên xe thì xuống hàng ghế sau ngồi, lúc này những người mới đã chạy tới hàng ghế đầu theo Sử Nhân rồi, gương mặt cô gái luôn mỉm cười, ánh mắt sâu kín liếc nhìn từng người một.
"Quyển sách khùng điên, nửa đêm bắt người ta vào đây, không để thời gian cho tôi mặc cái áo vào."
Mã Đại Quân lẩm bẩm trong miệng, gã còn đang ở trần, vốn dĩ lúc chưa lên xe không cảm thấy lạnh, bây giờ lên xe rồi, mặt trời cũng đang dần lặn, càng cảm thấy lạnh căm căm.
"Tôi cho anh mượn áo khoác này."
Bàng Trùng, cũng chính là người tự cho rằng mình là ông này bà kia, cởi áo khoác tây trang đưa cho Mã Đại Quân.
Ông ta cũng là một người đàn ông có đầu óc, sau khi bình tĩnh lại hiểu rõ hoàn cảnh của chính mình, đây hiển nhiên là một trò chơi vượt qua phạm trù khoa học bình thường,
Trong sáu người ở đây, dường như Sử Nhân hiểu biết nhiều nhất, còn bốn người khác, một người phụ nữ trung niên ríu rít luôn mồm, một cô bé còn đang đi học, còn có một đứa ăn mặc kỳ quái, không biết là nam hay nữ, ba người này trông không hề đáng tin một chút nào, dường như chỉ có ông lão tài xế này là còn có thể hợp tác cùng.
Suy ty mãi, tuy rằng có hơi đau lòng cho chiếc áo khóa của mình, Bàng Trùng vẫn chủ động nói cho mượn quần áo.
Quả nhiên, ông ta được Mã Đại Quân liên tiếp cảm tạ.
"Thôn Hỏa Thần nằm ở lưng chừng núi, buổi tối có hơi lạnh một chút."
Tài xế nghe không hiểu những lời nói lẩm bẩm đó của Mã Đại Quân, chỉ biết bọn họ cảm thấy hơi lạnh, nên giải thích vài câu.
"Sắp tới nơi rồi, lúc đó thôn trưởng sẽ bố trí nơi ở cho mọi người, chờ bao giờ vào phòng rồi thì sẽ không lạnh nữa."
Nói xong, tài xế tập trung vào việc lái xe, đoạn đường này rất nguy hiểm, cần phải vô cùng chăm chú, ông cũng không dám nói chuyện phiếm với người bên cạnh nữa.
Trong lúc nhất thời, trong xe trở nên vô cùng an tĩnh, chỉ còn tiếng kẽo kẹt của các linh kiện xe cũ va chạm với nhau, mà nhiệt độ bên trong xe giống như lời tài xe nói, càng ngày càng lạnh.
Cố Sở quay đầu đánh giá người phụ nữ vừa mới lên xe khi nãy, ánh mắt của đối phương cũng nhìn thẳng vào cô.


Cố Sở chậm rãi quay đầu lại, ngồi thẳng thân thể, chậm rãi thở hắt ra.
******
"Cuối cùng cũng chờ được mọi người."
Sau khi xuống xe, đám người Cố Sở nhìn thấy lão thôn trưởng đã đợi trước bến xe buýt ở cửa thôn từ lâu.

"Các vị khách quý hãy ở tạm nhà lão mấy hôm nhé, phòng ốc đã thu dọn xong hết cả rồi, chẳng qua nhà cửa nông thôn hơi đơn sơ, nếu không chiêu đãi chu toàn cũng mong mọi người lượng thứ cho."
Thôn trưởng là một ông cụ già, nhìn cũng tầm sáu bảy chục tuổi bộ dáng, người nhà quê hàng năm lao động làm lụng vất vả quá độ, tuổi thật của đối phương có khả năng nhỏ hơn như thế.
Ông cụ nhìn gầy đét như cá muối, màu xa vàng đất, hai bên sườn trán điểm lấm tấm vết đồi mồi, ông mặc một bộ áo người già đã cũ kỹ, một chiếc quần dài màu đen, chân đi giày vải, lưng hơi còng.

Phần lớn người trong thôn đều mang họ Bành, thông trưởng không chỉ là thôn trưởng, ông cũng là tộc trưởng của Bành thị, ông ấy nói rằng mọi người có thể gọi ông là chú Bành, cũng có thể gọi là thôn trưởng Bành cũng được.

Người phụ nữ cản xe giữa đường xuống xe cùng đám người Cố Sở, nhìn thấy thôn trường thì cúi đầu hạ mắt, lực chú ý của thôn trường đều đặt hết lên trên đám người Cố Sở, cũng không để ý tới cô ta.

Người phụ nữ ấy thấy vậy, xách cái rổ rau dại của mình đi thằng về phía thôn.
******
Thôn Thần Hỏa cũng không lớn lắm, chỉ là nằm ở nơi cao, giao thông không tiện lợi nên vài chục năm gần đây cũng chịu sự hạn chế về phát triển, phòng ốc trong thôn phần lớn vẫn là nhà ngói tầng trệt kiểu cũ.
Con trai con gái của Thôn trưởng đã đi ra ngoài làm công từ sớm, tiền gửi về nhà đủ xây được một căn nhà hai tầng, là căn nhà lầu hiếm thấy trong thôn.
Ông phân chỗ ở cho sáu người đều nằm ở tầng một, tổng cộng có hai căn phòng, ba người đàn ông một phòng, ba người phụ nữ một phòng, sau khi ăn xong bữa cơm chiều phong phú của do vợ chồng thôn trưởng chuẩn bị xong, Sử Nhân tập hợp sáu người lại, phân tích nhiệm vụ lần này.
Sáu người vừa nãy đã tự giới thiệu với nhau xong.

Vu Hồng, bà chủ gia đình
Mã Đại Quân, tải xế xe tải
Bàng Trùng, cán bộ cơ quan
Lâm Đóa Hoan, nữ sinh cấp ba
Cố Sở, "Dân thất nghiệp lang thang"
Và Sử Nhân, là người đọc đã trải qua ba thế giới sơ cấp.

Về cấp bậc phân chia của người đọc, Sử Nhân không giải thích tỉ mỉ kỹ càng cho lắm, bởi vì những người ở đây hôm nay, có lẽ sẽ không qua nổi thế giới thứ nhất, bây giờ nói nhiều cũng vô dụng, chỉ tổ làm cho bọn họ phân tâm mà thôi.

"Trước đó tôi đã nói rồi, đây không phải kiểu trò chơi sau khi thất bại còn có thể hồi sinh chơi lại, nếu anh chết trong chuyện xưa, đồng nghĩa với việc trong thực tại anh cũng đã chết."
Sử Nhân trịnh trọng nói, ông ta không hy vọng đồng đọi của mình có bất kỳ tâm lý may mắn nào.

"Thật sự sẽ chết người?"
Vu Hồng nghẹn ngào nói, bình thường phim ma bà ta còn chẳng dám xem, sau khi biết rằng trong thế giới chuyện xưa sẽ có một vài thứ vượt qua phạm trù khoa vật, bà ta đã sợ tới mức mềm chân.
"Mọi người yên tâm, nhiệm vụ cho người mới bình thường sẽ không khó lắm, hơn nữa từ trước tới nay chưa từng có câu chuyện nào có kết cục hẳn phải chết cả, nhắc nhở để vượt qua an toàn ẩn dấu trong những câu nói mà quyển sách đó cung cấp, chỉ cần phá bỏ được lời nhắc nhở đó, an toàn sống được ba ngày, cũng có thể được điểm khen thưởng Thư Khoán."
Sử Nhân an ủi vài câu, Thư Khoán là đồ tốt đó.
"Thư Khoán?"
Trong đôi mắt Bàng Trùng hiện lên ánh sáng.
"Điểm thư khoán đối với người mới làm nhiệm vụ lần đầu thì không có tác dụng gì, nhưng chờ sau khi mọi người vượt qua được nhiệm vụ thứ nhất, sẽ có thể trở thành người đọc chính thức, tới lúc đó cửa hàng sẽ mở ra, mọi người có thể dùng Thư Khoán để mua sắm đồ, bao gồm những pháp khi, dị năng, huyết mạch không giới hạn."
Đoạn lời nói tràn ngập sự cám dỗ khiến cho đám người mới vốn đang sợ hãi cũng đã bắt đầu nảy sinh lòng tham, trong phòng đột nhiên xuất hiện thêm không ít tiếng thở dốc.
Bình thường Mã Đại Quân cũng đọc không ít những quyển tiểu thuyết nam sinh, gã đột nhiên ý thức được rằng, đây có lẽ là một kỳ ngộ trời ban, để cho gã ta thoát khỏi công việc mệt mỏi hiện giờ.

Sử Nhân nhìn thấy mọi người bắt đầu hòa hoãn cảm xúc lại, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Còn về việc những thứ tốt đó có giá trên trời thì tạm thời ông ta chưa kể, đáng thương cho ông ta tích cóp đã ba câu chuyện xưa rồi, điểm Thư Khoán cũng chỉ đủ mua mấy tấm lá bùa hộ mệnh mà thôi.

"Thư Khoán cái gì mà Thư Khoán? Bây giờ tôi chỉ muốn biết mình có thể sống sót trở về được hay không, anh Nhân, anh là người có kinh nghiệm, anh mau phân tích cho tụi em đi, em chỉ muốn quay về gặp con trai mình mà thôi."
Vu Hồng nôn nóng nói, đợi sau khi bà ta có thể trở ra, sau này bà ta tuyệt nhiên sẽ không mở bất kỳ một quyển sách lạ nào ra nữa.

Bà ta nào biết, một khi đã trói định, trừ phi có thể đạt tới một độ cao nhất định, bằng không, chỉ có cái chết mới là phương thức duy nhất để giải trừ trói định.

"Không sai, cậu Sử, chúng ta đều dựa vào cậu đấy."
Bàng Trùng hồi phục tâm trạng, quan trọng nhất vẫn là sống sót.
Sáu người ngồi quây vào với nhau.
【Hỡi người nhi lang phụ lòng, tân nương của chàng đang đợi ở nhà, khi Chúc Dung trở về, hỏa thần sẽ tới lấy đi hết thảy tội nghiệt 】
【 Nhiệm vụ bắt buộc thứ nhất: Đến thôn Hỏa Thần, sống sót qua ba ngày, khen thưởng 5 điểm Thư Khoán】

【 Nhiệm vụ không bắt buộc thứ hai: Tiêu diệt nguồn cơn cái chết ly kỳ trong thôn, khen thưởng 10 điểm Thư Khoán】
Nhắc nhở:
1.

Nguyên nhân dẫn đến cái chết là sự chia cách.
2.

Rời thôn chác chắn sẽ chết.
Mấy dòng này bọn họ đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, có khi còn thuộc làu luôn.

"Nhắc nhở trong nhiệm vụ cho người mới quả nhiên có rất nhiều thông tin, điểm thứ nhất, sự chia cách là nguyên nhân dẫn đến tử vong, điều này có nghĩa chúng ta không thể đi một mình, chỉ cần đi lẻ loi, sẽ có khả năng kích phát cơ chế tử vong."
Lời nhắc thứ hai thì khỏi cần phân tích, rời khỏi thôn chắc chắn sẽ chết, nói cách khác, trong vòng ba ngày trở lại đây, bọn họ không thể rời khỏi thôn nửa bước.

"Bây giờ trời đã tối, dựa theo kinh nghiệm của tôi, trời tối không nên đi ra ngoài, hơn nữa trong tình huống bình thường, buổi tối thứ nhất trong nhiệm vụ dành cho người mới, chỉ cần không kích phát cơ chế tử vong, thì sẽ không có người chết."
Ánh mắt Sử Nhân đảo qua năm người còn lại.
"Tôi đề nghị tối nay mọi người đi ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai, chúng ta lập đôi đi tìm hiểu manh mối, hai người đi vào thôn hỏi thăm xem mấy ngày gần đây có sự kiện chết người thần bí nào không, hai người đi hỏi thăm về những chuyện có liên quan đến truyền thuyết Chúc Dung, còn lại hai người thì vào thôn đi dạo một vòng, tốt nhất là nhớ được bố cục của thôn này."
Buổi tối thứ nhất, dưới tình huống không có manh mối gì mà nói, Sử Nhân phân bố công việc như thế cùng là hợp lý.
Mấy người còn lại không ai có dị nghị gì, chỉ riêng trong việc phân phòng, mọi người ai cũng muốn ngủ cùng phòng với Sử Nhân dày dặn kinh nghiệm này, đáng tiếc phòng cho khách của thôn trưởng cũng không lớn, sáu người ngủ không vừa, hơn nữa nam nữ có khác, những người mới tham gia trò chơi vẫn chưa thể buông bỏ được thành kiến về giới tính, bởi thế cho dù sợ muốn chết, Vu Hồng và Lâm Đóa Hoan cuối cùng cũng không đề nghị ngủ cùng phòng với Sử Nhân.

"Anh Nhân, mọi người có còn nhớ diện mạo của người phụ nữ trên xe kia không?"
Đi tới vị trí cửa, Cố Sở bỗng nhiên dừng lại bước chân.
"Người phụ nữ kia?"
Sử Nhân ngẩn người, sau đó nhìn về phía đám người Bàng Trùng bên cạnh.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, bọn họ cũng không cẩn thận đánh giá diện mạo của cô ta, mấy giờ trôi qua, ấn tượng trong đầu đã sớm phai nhạt.

Còn Sử Nhân thật ra đã từng quan sát cẩn thận người phụ nữ kia, nhưng có lẽ là do không phát hiện ra được vấn đề gì, cũng quên luôn diện mạo của cô ta.

"Nếu cô cảm thấy lạ, ngày mai có thể vào thôn hỏi thăm một chút.

Sử Nhân gãi gãi đầu, không đặt nghi vấn của Cố Sở vào lòng.
Thấy thế, Cố Sở dừng một chút, sau đó xoay người rời khỏi gian phòng của đàn ông.

Quên?

Cô ấy vậy mà không nhớ nổi diện mạo của người phụ nữ kia, đối với cô mà nói, việc quên chính là điểm đáng ngờ lớn nhất.

*****
"Buổi tối hôm nay ba người chúng ta đừng ngủ say quá, muốn đi vệ sinh thì cố nhịn, thật sự không nhịn nổi thì hãy đánh thức hai người còn lại để đi cùng nhau." 0
Vu Hồng nhớ rõ lời dặn của Sử Nhân, tuyệt đối không được đi một mình, đi một mình có khả năng kích hoạt cơ chế tử vong, trong ba người phụ nữ ở đây bà ta là lớn tuổi nhất, bà cảm thấy mình phải nhắc nhờ hai người còn lại một chút.

"À, em gái Cố gì đó...Cố"
Vu Hồng nhất thời không nhớ ra tên của Cố Sở.
"Tiểu Cố à, em nhỏ tuổi nhất, nhìn cũng cường tráng, lát nữa em ngủ ở vị trí gần cửa nhé."
Trong phòng chỉ có một chiếc giường, tuy rằng giường khá lớn, ba người ngủ vô tư, nhưng có cái gọi là vị trí ngủ, vị trí gần cửa ra vào chắc chắn là nguy hiểm nhất, ví trị dựa tường và vị trí nằm giữa thì hệ số an toàn cũng cao hơn nhiều.

Vu Hồng nhìn chiếc giường gỗ kia, phía gậm giường trống không, ai biết buổi tối có cái gì chui ra khỏi đó hay không, nghĩ đi nghĩ lại, vị trí gần tường vẫn là an toàn nhất.

"Đóa Đóa vẫn còn bé, ngủ giữa đi, hai chúng ta che chở cho cháu."
Lúc Vu Hồng nói những lời này cũng biết đỏ mặt.
"Cảm ơn cô."
Lâm Đóa Hoan tin là thật, gương mặt lộ vẻ cảm kích.
Cố Sở nhìn chăm chú vào đôi mắt Vu Hồng, cam chịu sự phân chia của bà ta.
Vu Hồng bị cô nhìn tới thẹn, giống như việc bà ta tính kế bọn họ đều đã bị lột ra phơi bày dưới ánh nắng mặt trời vậy, bà ta chỉ có thể cúi đầu, cởi giày chạy nhanh bò đến bên giường, nằm xuống nhắm mắt lại, giả vờ không biết gì.
Cố Sở nằm trên giường cũng không buồn ngủ, cô còn đang suy ngẫm về nhắc nhờ của hệ thống.

Sự chia cách là nguyên nhân dẫn đến cái chết?
Thật sự chỉ đơn giản là cảnh báo người đọc không nên đi một mình thôi sao...!
*****
Đêm khuya, thôn Thần Hỏa yên tĩnh tới mức không có lấy một tiếng côn trùng, chim chóc kêu.
Mấy chục ngôi nhà mái ngói xám xịt bị bóng đêm vây quanh, ngoại trừ ánh đèn lập lòe ở phía bên ngoài nhà thôn trưởng ra, cũng chỉ còn có từ đường là có ánh nến lập lòe.
Từ đường xám xịt nhiều năm chưa sửa, lớp sơn đã bị tróc ra, chỉ còn có lớp khung tường loang lổ.

"Hô ——"
Gió núi thổi qua, ánh nến trong từ đường bị thổi tắt.
Toàn bộ sơn thôn chìm vào bóng đêm...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận