"Sao tự nhiên lại mất điện thế."
Lân Đóa Hoan nằm giữa hai người nắm chặt chăn, chỉ hận không thể chìm luôn vào cái chăn, bóng tối càng khiến cô bé sợ hãi.
Tuy rằng rất mệt, rất buồn ngủ, nhưng dưới áp lực này, toàn bộ người trong hai gian phòng không ai ngủ được.
Vốn nghĩ nếu để đèn trong phòng thì ít ra còn có thể tăng thêm một ít cảm giác an toàn, ai mà ngờ đột nhiên mất điện.
"Thứ, thứ đó, sẽ không tới chứ..."
Vu Hồng cắn chặt răng, lúc nói chuyện còn có thể nghe được tiếng hai hàm răng va vào nhau, bà ta có lòng muốn đứng dậy đi xem xem có phải là do cầu chì bị cháy hay không có cái lá gan đó.
"Đừng, đừng nói chuyện, nếu không, nếu không sẽ khiến cho thứ kia tới đó."
Bà ta hít sâu một hơi, hạ giọng khuyên, "Nhắm mắt lại, đợi cho lát nữa có nghe thấy gì thì cũng đừng mở mắt."
Vu Hồng nghĩ, nhiều lúc con người bị hù chết bởi những hình ảnh kinh dị khủng bố mà bọn họ nhìn thấy, chỉ cần bọn họ không mở mắt ra nhìn, thì có lẽ sẽ không sao.
Không cần bà ta nói, Lâm Đóa Hoan cũng đã nhắm tịt mắt lại, còn chùm chăn kín mít, rất sợ có thứ gì đó sẽ trồi lên túm lấy chân của cô, chỉ có thể cuộn tròn trong chăn, mới có cảm giác an toàn.
Cả căn phòng chỉ còn lại tiếng hít thở áp lực, và tiếng kêu tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường kiểu cũ.
Không cần nàng nói, Lâm Đóa Hoan cũng đã đem đôi mắt nhắm chặt, còn dùng chăn đem đầu mình tráo lên, hai chân cuộn tròn, rất sợ có thứ gì từ phía sau túm chặt nàng hai chân, chỉ có đem chính mình cuộn càng nhỏ càng hợp lại, mới càng có cảm giác an toàn.
Chỉnh gian trong phòng chỉ còn lại có áp lực tiếng hít thở, cùng kiểu cũ đồng hồ treo tường tí tách thanh.
"Tích—— tắc—— tích——"
Chiếc đồng hồ cũ này không biết đã bao lâu rồi chưa được thay dầu, mỗi một lần chiếc kim đồng hồ chuyển động đều phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Trong hoàn cảnh yên tĩnh, mỗi tiếng kim đồng hồ dội thẳng vào trái tim của mọi người, giống như khúc ca đòi mạng.
Lông tơ trên người Vu Hồng dựng đứng hết lên, cũng không biết có phải do ảo giác của bà ta hay không, bà ta cứ cảm thấy có người đang nhìn mình, lại giống như có người đang hà hơi phía sau mình.
Nhưng sau lưng bà ta là vách tường mà!
Khoan đã!
Sau lưng bà ta...!
Vu Hồng không dám xoay người, nhắm chặt đôi mắt lại, cơ thể căng thẳng tới mức chuột rút.
Cố Sở thả chậm tốc độ hô hấp, giống như mình đã ngủ rồi, cô nhắm mắt lại, chỉ hé hờ một khúc đủ để nhìn.
Cô cũng chưa từng nhìn thấy những thứ kinh dị, khó tránh khỏi cảm thấy sợ hãi, nhưng trong lòng Cố Sở rõ ràng, nếu đã bị kéo vào thế giới ly kỳ này, muốn sống sót, chỉ tránh né thôi là không được.
Sau khi mất điện, tròng mắt tốn mấy chục giây để thích ứng với bóng đêm.
"Tích—— tắc—— tích——"
"Tích—— kèn kẹt—— tích——"
Hô hấp Cố Sở ngừng lại, cơ thể cũng căng thẳng trong nháy mắt.
Trong phòng không chỉ có tiếng kim đồng hồ kêu.
Cánh tay trong nháy mắt nổi da gà, Cố Sở chuẩn bị tâm lý kỹ càng, mới khống chế được cơ bắp của bản thân, thả lỏng người lại.
Cô có thể khẳng định rằng trong phòng có thêm "Một thứ."
Cố Sở chậm rãi chuyển động tròng mắt, nhìn quanh bốn phía, khi chuyển mắt sang bên trái, dừng lại bất động, Vu Hồng và Lâm Đóa Hoan nằm ở phía bên trái của cô.
Vốn dĩ bức tường bằng phẳng lại đang mấp máy, cơ thể của Vu Hồng đối diện với bức tường có vẻ nhỏ bé, chậm rãi, từ từ giống như sắp bị nuốt vào vậy.
Cố Sở vô cùng kinh ngạc muốn xem rõ hơn một chút, cơ bắp khống chế tròng mắt cũng trở nên mỏi nhừ.
"Tích—— tắc—— tích——"
Bỗng nhiên, bức tường dừng việc mấp máy, dường như đã phát hiện ra người con gái đang nhìn lén "nó".
Nó đang nhìn cô!
*******
"Cho dù có nghe thấy tiếng động gì cũng đừng lên tiếng, chỉ cần chúng ta ở cùng nhau, không kích phát cơ chế tử vòng thì sẽ không sao."
Phòng của nam cũng bị mất điện, trong bóng tối, Sử Nhân thấp giọng nhắc nhở hai người còn lại, cũng như đang an ủi bản thân.
Sử Nhân nắm chặt chiếc nhẫn ban chỉ trước ngực đang nóng lên, ông ta biết, thứ đồ kia tới.
【 Nhẫn ban chỉ sơ cấp】: Chủ nhân trước là một vị phong thủy sư gà mờ, ngọc ban chỉ kế thừa năng lực của cựu chủ nhân, sẽ nóng lên báo động trước khi có đồ dơ bẩn tiếp cận, số lần 3/5.
Đây là một món tà vật Sử Nhân có được khi trải qua câu chuyện xưa thứ hai, tà vật là biệt danh mà người đọc gọi những vật phẩm xuất hiện sau khi yêu quái chết, thứ này cùng loại với trò chơi giết quái, nói như vậy, người có điểm cống hiến lớn nhất sẽ có thể nhận được khen thưởng, tuy nhiên không phải con quỷ nào chết đi cũng có khen thưởng.
Bởi thế giá trị của tà vật rất cao, mỗi một câu chuyện xưa, Sử Nhân đều dùng chiếc nhẫn này tránh khỏi cái chết.
Chiếc nhẫn trong lòng bàn tay nóng như sắp cháy tới nới, Sử Nhân thong thả vói một tay vào trong túi, nắm lấy lá bùa bên trong.
Rõ ràng không hề kích phát cơ chế tử vong, tại sao lại dẫn quỷ vật tới được cơ chứ? Rốt cuộc là sai ở đâu?
Sử Nhân điên cuồng suy nghĩ, ông ta vẫn không dám nói thẳng ra cho Mã Đại Quân và Bàng Trùng, sợ hai người biết trong phòng có quỷ thì sẽ lao ra, đến lúc đó mỗi người một ngả, ông ta có muốn cứu cũng không được.
Có những lời đó của Sử Nhân, truy rằng Mã Đại Quân và Bàng Trùng rất sợ hãi, ấy vậy chỉ có thể giả bộ ngủ.
Bố cục hai phòng nam nữ đều giống nhau, một chiếc giường lớn hai mét, một bên dán vào vách tường, một bên là hành lang, cửa chính nằm ở một sườn khác của hành lang.
Sử Nhân có kinh nghiệm trải qua mấy câu chuyện xưa, xuất phát từ lòng muốn bảo vệ người mới, lúc đi ngủ, ông ta lựa chọn chỗ ngủ gần cửa chính gần hành lang, còn Mã Đại Quân và Bàng Trùng,từng người lựa chọn vị trí dán tường và vị trí nằm giữa.
Do lên giường nằm nên áo tây trang Mã Đại Quân mượn Bàng Trùng không thể mặc được nữa, mặc thứ này nằm trên giường cộm khủng khiếp.
Dù sao trên giường có miệng đệm lót, còn có mấy chiếc chăn mỏng, Mã Đại Quân dứt khoát cởi áo ra.
Đừng tưởng ban đêm trong thôn ở lưng chừng núi thì mát mẻ, lúc trong phòng lại cảm thấy khá oi bức, Mã Đại Quân vai trần dán lưng lên trường, nỗi bất an cũng đỡ đi đôi chút.
Còn Bàng Trùng và Sử nhân, hai người một người mặc áo sơ mi, một người mặc áo cộc tay, tuy rằng mặc đồ đi ngủ không thoải mái bằng việc cởi trần, nhưng trên người có một lớp quần áo sẽ luôn khiến cho con người cảm thấy an toàn hơn một chút, hai người dứt khoát mặc quần áo đi ngủ.
Bên tai chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người đồng bạn, Mã Đại Quân cảm thấy trong lòng nao nao, vì thế càng dán sát vào vách tường, chỗ không dán vào tường thì trùm chăn kín mít.
Cái điểm Thư Khoán kia rốt cuộc có thể mua được thứ gì tốt? Trước khi đi ngủ Sử Nhân cũng không nói kỹ càng và tỉ mỉ lắm.
Huyết thống, dị năng...!Không biết có năng lực biến cát thành vàng hay không, đến lúc đó gã sẽ xử lý cái bà thím già hay lải nhải trong nhà luôn, rồi phải mua biệt thự và xe sang nữa.
Đúng rồi, còn một nữ chủ bá nữa, mình đã mua tặng cô ta nhiều gậy huỳnh quang như thế, ngay cả số Wechat cũng không chịu cho, thế mà lại nũng nịu gọi mấy thằng tặng tên lửa anh trai này, anh trai nọ, con đĩ lẳng lơ này, lúc đó gã sẽ tặng cho cô ta một trăm tàu ngầm, bắt cô ta quỳ lạy gọi gã là bố.
Nghĩ như thế, Mã Đại Quân bắt đầu cảm thấy hưng phấn, tượng tượng mấy cảnh nóng với gương mặt của nữ chủ bá đó.
Không thể không nói, cách dời sự chú ý của Mã Đại Quân không tệ, ít nhất qua một lúc lâu, gã mới cảm thấy phần da đang dán mặt tường có hơi đau rát.
Tài xế xe tải không phải là một công việc nhẹ nhàng, đôi khi gặp được khách hàng nào khôn khéo, Mã Đại Quân còn phải giúp đỡ khuân vác, làm việc này được mấy năm, chỗ khác thì không nói, cơ bắp phần cánh tay và lưng trở nên vô cùng rắn chắc, màu da trở thành màu bánh mật, cũng không kém gì mấy người hay đi tập qym, tất nhiên đó là sau khi bỏ qua phần bụng mỡ do ngồi một chỗ quá lâu.
Phần da lưng của gã vô cùng bóng loáng, rất nhiều người bị đổ dầu sau lưng nên mọc mụn, Mã Đại Quân lại không có, rất nhiều lần khi vợ gã xoa bóp lưng giúp gã còn phải cảm thán rằng nếu làn da chỗ đó mà trắng hơn một chút, nó còn muốn đổi da mặt nó lấy da lưng gã cơ mà, Mã Đại Quân không để bụng, đàn ông cần da đẹp làm gì, huống gì lại còn nằm ở nơi người khác không nhìn thấy được.
"Tê —— roẹt ——"
Hình như là tiếng lột da.
Cái trán của Mã Đại Quân toát ra một lớp mồ hôi lạnh, cảm giác đau đớn phía sau lưng càng ngày càng trở nên rõ ràng, gã không có cách giả bộ ngủ được nữa, đột nhiên trợn mắt, tròng mắt che kín tơ máu như sắp lồi ra khỏi đầu.
"A, a —— ách ——"
Mã Đại Quân muốn gọi người, nhưng miệng gã như bị bịt lại vậy, chỉ có thể rên rỉ một vài tiếng, muốn duỗi tay túm Bàng Trùng nằm bên cạnh nhưng không thể nào nhấc tay lên nổi.
Gã chỉ có thể trừng lớn đôi mắt, nhìn hai người nằm phía trước, Bàng Trùng trùm chăn che kín người, Sử Nhân nhắm mắt lại nằm thẳng, chỉ có mí mắt luôn chuyển động khiến cho người ta biết ông ta còn thức.
"Ách ——"
Mau cứu gã đi!
Mã Đại Quân như bị điên cố gắng muốn tạo ra một ít tiếng động, nhưng Bàng Trùng và Sử Nhân vẫn bất động.
Tỉnh táo chịu đựng nỗi khổ bị lột da, Mã Đại Quân đau tới mức ngất xỉu, lại tỉnh lại vì quá đau đớn.
"Xé kéo ——"
Khi gã ngu ngơ cảm nhận được lớp da dán vào bức tường cuối cùng bị lột ra, còn chưa kịp thở phảo nhẹ nhõm, đã bị một ngọn lửa hừng hực bao trùm lên người.
Ngọn lửa cực nóng như thế, Bàng Trùng cách đó chỉ vài centimet lại giống như không cảm thấy gì, vẫn cuộn tròn như cũ, mà Sử Nhân vẫn nắm chặt lá bùa trong túi, tùy thời cảnh giác quỷ vật trong phòng.
Mấy chục phút qua đi, ánh lửa tắt dần, chỉ còn lại một khối thi thể bị cháy đen.
*****
"A ——"
Sáng sớm, đám người Cố Sở bị đánh thức bởi tiếng hét chói tai từ phòng bên.
Trước tiên, Cố Sở quay đầu nhìn về phía mặt tường đằng sau lưng Cố Sở.
"Em nhìn chị làm gì?"
Vu Hồng sờ sờ gương mặt của mình, nửa đêm hôm qua, bà ta ta cảm thấy bức tường sau lưng mình sống, lúc ấy bà ta sợ tới mức suýt đái dầm, không biết tại sao cuối cùng sợ hãi xong cũng ngủ quên mắt.
Ngủ được một giấc, Vu Hồng cảm thấy chuyện ngày hôm qua có lẽ chỉ là do ảo giác của bà ta mà thôi, nhưng vừa nãy khi nhìn thấy ánh mắt của Cố Sở, bà ta lại không chắc.
Cô ta rốt cuộc đang nhìn mình, hay nhìn bức tường phía sau mình đây?
Bà ta rợn cả người, Vu Hồng chỉ có thể gào lên một tiếng với Cố Sở, nhưng không dám quay lại nhìn.
Bà ta nghĩ, tối nay chắc chắn không thể ngủ gần bức tường được nữa.
"Hình như phòng bên cạnh xảy ra chuyện."
Cố Sở nhướng mày, Cô chắc chắn rằng tối hôm qua cô đã nhìn thấy cái "thứ" đó, nhưng sau đó tại sao sau đó lại ngủ quên mất cơ chứ?
sau đám người là bị cách vách truyền đến tiếng thét chói tai bừng tỉnh.
"Đúng vậy mau qua xem."
Lâm Đóa Hoan nhỏ giọng phụ họa, phòng bên cạnh kêu lớn tiếng như thế, chắc chắn đã xảy ra chuyện.
"Tại sao lại như vậy, người thứ ba, xảy ra chuyện lại là người xứ khác..."
Lúc các cô mở cửa, cả nhà thôn trưởng đã tới trước một bước đang đứng ở cửa phòng, tai Cố Sở thính nghe được tiếng nói nhỏ của vợ thôn trưởng.
Người thứ ba?
Cô đi đến phía sau gia đình nhà thôn trưởng, ỷ vào chiều cao thấy rõ được tình huống trong phòng.
Một thi thể bị đốt trọi nằm trên giường, Bàng Trùng ngã ngồi trên mặt đất, tiếng quát vừa nãy là do ông ta phát ra, Sử Nhân đang kiểm tra thi thể.
Vẻ mặt của ông ta có vẻ rất nghiêm trọng, mới buổi tối thứ nhất đã mất đi một người mới, hiển nhiên nhiệm vụ tân thủ lần này thuộc hạng khó.
Rốt cuộc nhắc nhở mà《 mười vạn 》 cung cấp là có ý gì, điều gì mới là nguyên nhân chính dẫn tới việc xúc phạm sát khí cơ chứ?.