Viên Tiêu nghe Tiểu Thang Viên giải thích xong, cặp mày nhíu lại thật sâu, càng thêm chán ghét tên Alpha cặn bã kia.
Đồng thời Viên Tiêu còn nhớ khi mẹ cậu còn sống, đã từng dạy cậu không thể coi khinh Omega, cũng không thể không tôn trọng Omega, Omega là yếu ớt, được ông trời sinh ra để bảo hộ.
Toàn bộ đoạn ức vui vẻ không nhiều lắm kia của Viên Tiêu đều gói gọn trong khoảng thời gian mẹ cậu vẫn còn sống, lúc ấy cậu không bị bắt phải học tập, được tự do tự tại, lại có mẹ làm bạn.
Hình dáng của mẹ trước khi qua đời là bóng hình dịu dàng nhất, cho nên những lời mẹ dạy luôn được cậu khắc trong tâm khảm.
Hiện tại nhìn Tiểu Thang Viên đáng yêu bị đối xử không công bằng như vậy, tâm tình muốn bảo vệ Tiểu Thang Viên của Viên Tiêu càng thêm mãnh liệt.
Tay Viên Tiêu với qua khe hở của hàng rào tre, cầm lấy tay Tiểu Thang Viên, nghiêm túc nói với bé:
“Thang Viên, đừng buồn, về sau anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để bất kì người nào bắt nạt em nữa.
”
Từ khi ba qua đời, Alpha nam đứng trước mặt cao hơn bé nửa cái đầu này là người đầu tiên nói muốn bảo vệ bé, Tiểu Thang Viên nghe Viên Tiêu nói như vậy, khuôn mặt nhỏ không tự chủ được mà bắt đầu nóng lên, hai má trắng nõn dần chuyển sang phấn hồng.
Viên Tiêu nhìn Thang Viên đỏ mặt cúi đầu, lại nhìn đến hai người còn nắm tay, cũng không vì hành động vừa rồi của mình mà cảm thấy thẹn thùng.
Cậu không buông bàn tay nhỏ mềm như bông của Tiểu Thang Viên ra, còn nhân cơ hội em vẫn cúi đầu, trộm nhéo hai cái, sau đó cảm thán:
Tay Omega thì ra mềm như vậy, vuốt thật thoải mái, cũng muốn nhéo mặt nhỏ của Tiểu Thang Viên một chút, đỏ bừng, thật là đáng yêu.
Đáng tiếc cái tay đang muốn phạm tội của Viên Tiêu còn chưa kịp chạm đến khuôn mặt của Tiểu Thang Viên, đã bị tiếng hét to của một người hầu doạ rụt về ngay lập tức.
Người hầu kia vội vội vàng vàng kêu Viên Tiêu nhanh trở lại thư phòng, cô ta nói ông chủ trở về đột xuất.
Sau đó Viên Tiêu chỉ kịp hẹn Tiểu Thang Viên ngày mai gặp lại, đã bị người hầu vội vàng túm vào biệt thự.
Nhưng bởi vì động tĩnh của bọn họ quá lớn, vẫn khiến cho Viên Giang Minh đang chuẩn bị lên lầu chú ý.
Khi đôi mắt lạnh lùng của Viên Giang Minh quét qua hướng Viên Tiêu, Viên Tiêu đã biết, đoạn thời gian tốt đẹp của cậu và Tiểu Thang Viên chỉ có thể ngắn ngủi như vậy rồi kết thúc.
Viên Giang Minh cảm thấy Viên Tiêu bị đứa nhỏ nhà hàng xóm dạy hư, bắt đầu mê muội mất cả ý chí, ông thực sự cảm thấy thất vọng với đứa con trai duy nhất của mình.
Cho nên lập tức quyết định, trước tiên để Viên Tiêu xuất ngoại du học một thời gian, đó sẽ là môi trường thuận lợi cho cậu tập trung học hành.
Viên Tiêu mạnh mẽ kháng nghị, từ chối sự sắp đặt không công bằng này, cũng biểu đạt sự bất mãn với hoàn cảnh sinh hoạt hiện tại, đến cuối cùng còn tự nhốt chính mình trong phòng không cho bất cứ kẻ nào tiến vào, lấy tuyệt thực để phản kháng những đối đãi bất công kia.
Nhưng Viên Giang Minh cũng đủ nhẫn tâm, ông ra lệnh người hầu mỗi ngày ba bữa đặt cơm trước cửa phòng cậu, bảo đảm cậu sẽ không đói chết, dù có là gì cũng chẳng thể lay chuyển được quyết định muốn đưa cậu ra nước ngoài của ông.
Tiểu Viên Tiêu dù sao vẫn một đứa trẻ, kiên trì được hai ngày thì thân thể cũng sắp không chịu được, bọn người hầu ở ngoài cửa gọi cậu, cậu không nghe rõ bọn họ nói gì.
Chỉ là mơ mơ hồ hồ nghe được “Omega”, “đứa nhỏ kia”, “đi rồi” linh tinh vài từ, Viên Tiêu suy yếu nằm trên giường, lắc lắc đầu, sau khi cưỡng bách đại não tỉnh táo một chút, mới đột nhiên phản ứng lại, đứa nhỏ bọn người hầu đang nói tới là Thang Viên.
Viên Tiêu kéo thân thể suy yếu ra mở cửa phòng, vội vàng hỏi bọn họ Thang Viên bị làm sao.
~Hết chương 3~.