Thang Viên đắm chìm trong nụ hôn chào buổi sáng này, thanh âm “hừ hừ” không khống chế được tràn ra.
Viên Tiêu tách khỏi đôi môi cậu, nhìn gương mặt ửng hồng, tự nhiên nói ra một câu:
“Thang Viên, hôm nay em thật đáng yêu, anh không muốn mang em ra ngoài để cho người khác thấy đâu.
”
Thang Viên ngượng ngùng che miệng muốn thoát khỏi ôm ấp của Viên Tiêu, rồi lại bị anh túm trở về.
“Thang Viên, anh rất nhớ em.
”
Thang Viên nghe hiểu trong câu nói của Viên Tiêu ẩn chứa dục vọng, mặt bị thiêu càng thêm nóng rực, mặt đỏ tai hồng trả lời:
“Không, không được, bác sĩ nói, ba tháng đầu làm, làm loại chuyện này, sẽ có nguy hiểm.
”
Viên Tiêu dán môi lên tai cậu, thân mật hôn hôn, dùng thanh âm tràn ngập dụ hoặc câu dẫn cậu:
“Nhưng anh rất nhớ em, Thang Viên, em có thể giúp anh không?”
Thang Viên càng xấu hổ: “Giúp, giúp anh? Giúp như thế nào?”
Môi Viên Tiêu chuyển qua môi Thang Viên, nhẹ nhàng hôn một chút rồi mới nâng mắt, ái muội đáp:
“Dùng nơi này.
”
Thang Viên đánh răng xong từ phòng tắm đi ra, rặng mây đỏ trên mặt còn chưa tan đi, nhìn Viên Tiêu dù bận vẫn ung dung ngồi trên sô pha chờ cậu thay quần áo, nắm chặt góc áo bất mãn oán trách anh:
“Anh anh anh… Hôm nay còn phải về nhà nữa? Anh lại muốn.
.
!”
Viên Tiêu giương mắt nhìn khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng, lấy quần áo rồi kéo Thang Viên vào lòng, tri kỷ giúp cậu mặc quần áo, xoa xoa bụng trấn an:
“Không sao cả, để ông ấy chờ thêm một lát cũng không có việc gì, đừng nóng giận bảo bối, buổi tối trở về anh cũng giúp em được không?”
“Mấy ngày nay em nhịn cũng thật vất vả mà?”
Tâm tư nhỏ bị chọc phá, Thang Viên nháy mắt cảm thấy không chỗ dung thân, từ trong lòng Viên Tiêu nhảy dựng lên, ôm quần áo chạy vào phòng tắm tự mình thay.
–
Bởi vì hôm nay là tất niên, cho nên phần lớn người hầu trong biệt thự đều xin nghỉ về nhà ăn tết, ngôi biệt thự lớn không có bóng người có vẻ càng thêm quạnh quẽ.
Lúc hai người tiến vào Viên gia, chỉ có một bảo mẫu đang chuẩn bị đồ ăn.
Nhìn Viên Tiêu mang Thang Viên trở về, bảo mẫu tiến lên nóng lòng thăm hỏi hai người: “Thiếu gia, Thiếu phu nhân, cuối cùng hai người cũng về, lão gia đã ở phòng khách đợi hai người rất lâu.
”
Thang Viên lần đầu tiên bị gọi là Thiếu phu nhân, ngượng ngùng né tránh phía sau Viên Tiêu, Viên Tiêu nắm chặt tay cậu, dặn dò bảo mẫu làm xong phần việc còn lại thì có thể về nhà ăn tết, sau đó dắt Thang Viên đi vào phòng khách.
Trong phòng khách, Viên Giang Minh đeo mắt kính vẻ mặt nghiêm túc nhìn tờ báo kinh tế tài chính, nghe thấy tiếng hai người vào cửa, đôi mắt cũng chưa nâng lên một chút, bảo “Đã về rồi à”, rồi không nói thêm câu nào nữa.
Thang Viên kêu một tiếng ba ba, Viên Giang Minh cũng không để ý đến cậu, Thang Viên cho rằng Viên Giang Minh trách bọn họ tới quá muộn nên tức giận, bất an túm lấy góc áo Viên Tiêu.
Viên Tiêu vỗ tay cậu an ủi giúp cậu bớt căng thẳng, vừa định mở miệng nói chuyện, Viên Giang Minh đã nói trước:
“Muộn như vậy mới đến, ăn cơm trước đi, có chuyện gì ăn xong lại nói.
”
Viên Giang Minh đặt tờ báo xuống, gỡ mắt kính, đứng lên, ánh mắt chuyển qua người Thang Viên, sau khi nhìn kỹ một lần từ trên xuống dưới, lại nhìn về phía Viên Tiêu, lạnh nhạt nói tiếp:
“Đứa nhỏ này là người mà con nhớ mãi không quên? Viên Tiêu, ba vẫn luôn ký thác kỳ vọng rất cao vào con, nhưng có đôi khi con thật sự phân không rõ sự tình bên nào nặng bên nào nhẹ.
”
Viên Tiêu muốn phản bác, nhưng lại bị Thang Viên túm chặt ống tay áo lắc đầu khuyên can.
Trong bầu không khí nghiêm túc, ba người dùng xong bữa trưa, tâm tình Viên Tiêu không tốt, cũng không muốn ăn, nên vẫn luôn giúp Thang Viên gắp đồ ăn.
Cái này làm cho Thang Viên vì nhìn thấy ánh mắt Viên Giang Minh thường xuyên liếc tới mà căng thẳng không dám động đũa.
Viên Tiêu lại giống như cố ý, vì làm cho hai người có vẻ càng thêm thân mật, thậm chí còn tự mình bón cho Thang Viên trước mặt Viên Giang Minh.
“Thang Viên, a, ăn nhiều rau một chút, ăn nhiều rau tốt cho cơ thể, bé con cũng phát triển càng tốt.
”
“Tới, uống canh, canh cá trích đậu hũ em yêu thích nhất đây, bổ sung dinh dưỡng.
”
Thang Viên ngượng ngùng trừng mắt nhìn Viên Tiêu, ý bảo anh thu liễm một chút, Viên Tiêu lại chẳng hề để ý, cố ý làm như muốn chọc tức Viên Giang Minh, ai bảo ông vừa mới nói Thang Viên không tốt.
~Hết chương 41~.