Lương Tiếu Mạt gia nhập dự án như một chuyện đương nhiên, tích cực thúc đẩy kế hoạch hợp tác của Quý thị cùng Jackson.
Còn trong mắt nhìn của Jackson, Quý Triết Nam là một người đàn ông giống mình từ nhiều phương diện, vừa coi trọng sự nghiệp, cũng coi trọng gia đình.
Mà phu nhân Jackson nói chuyện với Lương Tiếu Mạt xong, cũng rất yêu thích tính cách lạc quan phóng khoáng của cô.
Không thể không nói Jackson là một người thương nhân thông minh, cũng không thể không nói, Quý Triết Nam là một người đàn ông hạnh phúc.
Đầu đề mọi tờ báo về tài chính và kinh tế trong nước đều viết về lần hợp tác thành công này, mọi công sức đều được tặng cho phu nhân Quý thị và câu chuyện cổ tích kia.
Cả một ngày bị đủ các loại hội nghị lớn nhỏ quấn lấy thân Quý Triết Nam, thật vất vả xử lý mọi công việc, rốt cục cũng có thời gian có thể ở một mình cùng Lương Tiếu Mạt, anh liền hỏi thẳng nghi vấn đáng ngượng ngùng của mình đã có từ lâu.
“Câu chuyện cổ tích về chiếc vòng thuỷ tinh kia, là thật sao?”
Tuy rằng khả năng của anh đối với mấy thứ trang sức châu báu là hữu hạn, nhưng tốt xấu gì anh cũng đã tham dự không ít các cuộc đấu giá, gặp qua không ít trân bảo đáng kinh ngạc, chiếc vòng thuỷ tinh kia quả thực không hề thu hút.
Đương nhiên, anh tuyệt đối không thể quên được kẻ khởi xướng kia! Quý Thừa Du trốn ngay sau lúc đó, gặp mặt rồi hãy tính.
Bụng Lương Tiếu Mạt dần dần hở ra, hiện giờ đã không thể đi làm đúng hạn được nữa, vượt qua thời kì nôn oẹ khó chịu, bây giờ một ngày ít nhất cô phải ăn năm bữa cơm.
May mắn là Quý Triết Nam đã thay cô tìm được một đầu bếp cao cấp nhất, tùy tấc hậu mệnh1 (1Chắc là muốn gì đều làm được), tuyệt đối không bắt cục cưng trong bụng cô nhịn đói.
Hôm nay cô quá nhàn rỗi, ăn xong điểm tâm, ở nhà cảm thấy thật nhàm chán, hơn nữa lại nhớ đến nhóm đồng nghiệp lâu ngày không gặp, liền một mình đi vào công ty, chuẩn bị tặng ọi người một sự bất ngờ đáng yêu.
Kết quả đồng nghiệp không bị cô làm cho bất ngờ, nhưng Quý Triết Nam thì rất hoảng sợ.
Chắc hẳn anh đã nghe thấy tiếng bước chân của cô, tránh không được đã gặp trúng – trách cứ liên tục, anh nói, phụ nữ có thai nên nằm trên giường không được nhúc nhích, tuyệt đối cấm chạy loạn khắp nơi.
Lương Tiếu Mạt không có biện pháp đối phó với sự khẩn trương của anh, đến ngay cả bác sĩ cũng đã nói, chỉ cần vượt qua thời kì nguy hiểm ba tháng đầu, vấn đề cơ bản không có gì quá nghiêm trọng, hơn nữa sản phụ vận động cũng là điều tốt cho thai nhi.
Có thể hiểu được lời giải thích của cô không, não của anh ta chắc hẳn nghe không vào, cuối cùng vẫn bị anh lôi vào văn phòng, được hầu hạ ăn uống xong, nghe vấn đề anh hỏi mà cô kinh sợ.
“Chuyện cổ tích về chiếc vòng cổ?” Cố gắng hồi tưởng lại cả buổi, Lương Tiếu Mạt mới bừng tỉnh ngộ ra, cười nói: “Anh sẽ không thật sự tin chứ?”
Nói thật, anh cười giả lả, nhưng biểu tình lại vô cùng nghiêm túc.
“Nói cách khác, câu chuyện đó là em ăn nói bậy bạ?”
“Đương nhiên, bằng không trên đời này làm gì có lắm truyền thuyết như vậy? Lúc ấy nhìn sắc mặt anh thay đổi, em liền đoán ra có điều gì đó không thích hợp, cho nên mới cái khó ló cái khôn nói lung tung mà vẫn thông suốt, khó khăn lắm mới giải thích được vì sao cái Thiên sứ chi tâm đó lại biến thành vòng cổ đấy?”
“Vì sao Thiên sứ chi tâm biến thành vòng cổ thủy tinh không quan trọng, quan trọng là, anh rất cảm kích em có thể suy nghĩ cho anh vào thời khắc mấu chốt như thế.”
“Nói gì vậy! Em là vợ yêu của anh, đương nhiên muốn suy nghĩ thay cho ông xã a!” Tức giận lườm anh một cái, “Tuy rằng em không để ý lắm đến việc anh làm tổng tài Quý thị hay không, nhưng em biết anh không hề muốn bại trận dưới tay Quý Thừa Du, anh đã muốn thắng, tự nhiên em sẽ không hy vọng anh thua.”
Quý Triết Nam bị lời nói của cô làm nở nụ cười, vô cùng thân thiết lấy tay véo véo hai má bầu bĩnh của cô, “Hay là để anh khen ngợi một chút, tài bịa chuyện của em quả thực làm cho người ta phải bội phục……”
“Đúng vậy, ngay cả em cũng không nghĩ rằng, bà xã anh thuận miệng bịa ra câu chuyện cổ này, cư nhiên có thể bắt tên hỗn đản Jackson này về giúp anh làm ăn, nên nói là ông trời rất không công bằng, hay là vận mệnh cứt chó của anh quá mạnh mẽ?”
Quý Thừa Du đột nhiên xông vào, phá vỡ không khí vốn đang rất ấm áp và ngọt ngào trong văn phòng.
Quý Triết Nam rất nhanh thu hồi lại gương mặt ôn nhu, giọng nói mang theo vài phần khiêu khích, “Vị thần có công lớn rốt cục đã lộ diện?”
Anh ưỡn ngực, giống như một vị vương giả trời sinh, cách đó không xa, dáng vẻ người đàn ông kia cũng ngạo nghễ kiêu căng y như vậy. “Nếu không phải anh giở trò quỷ, vụ việc với Jackson làm sao có thể tiến hành một cách thuận lợi như vậy? Còn nữa nhẽ ra tôi phải nói lời cảm ơn với anh, có điều……”
Quý Triết Nam dừng lại một chút, khoé môi khẽ cong lên một nụ cười nhợt nhạt.
“Anh hẳn chưa quên chuyện đặt cược giữa chúng ta lúc đó đấy chứ!” Không để ý tới gương mặt vô cùng khó coi của Quý Thừa Du, anh nói tiếp: “Nếu anh muốn rút lời, nể mặt mọi người trong Quý gia, tôi sẽ không so đo với anh, thực chất 28% cổ phần công ty ấy, Quý Triết Nam tôi vốn không để vào mắt.”
Lúc trước sở dĩ anh lại đáp ứng ván bài này, đơn giản là muốn phá vỡ ý chí của Quý Thừa Du, về phần cổ phần công ty trong tay anh ta, anh thật sự không để ý tới.
“Hiển nhiên cậu em họ này không biết cách làm người của tôi, con người của tôi luôn luôn giữ lời hứa, thua nghĩa là thua.” Anh ta vừa nói vừa tiến đến văn phòng, đá túi văn kiện cầm trong tay về phía anh, “Bên trong là thư chuyển nhượng cổ phần công ty đã có chữ ký của tôi, cậu chỉ cần ký tên mình vào, 28% cổ phần công ty kia, toàn bộ thuộc quyền sở hữu của cậu.”
Quý Triết Nam cũng không lấy ra xem nữa, bởi vì có số cổ phần này hay không, căn bản không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của anh.
Điều làm anh tò mò là, hành động này của Quý Thừa Du, đến tột cùng là vì cái gì.
Quý Thừa Du không nói thêm gì nữa, chỉ ái muội không rõ hướng về phía Lương Tiếu Mạt cười cười.
Nụ cười này của anh, chẳng những làm Lương Tiếu Mạt choáng váng, ngay cả đến Quý Triết Nam cũng cảm nhận được vài phần không tự nhiên.
“Tuy rằng bây giờ tôi thua hết 28% cổ phần công ty, nhưng không có nghĩa là từ nay về sau tôi sẽ tay trắng.” Tầm mắt anh lơ đãng rơi xuống phía bụng Lương Tiếu Mạt, “Sớm muộn gì cũng có một ngày, những thứ trong tay cậu tôi sẽ nắm lấy hết, kể cả vật nhỏ trong bụng cô ấy, đến thời điểm đó, chúng ta sẽ lại chân chính quyết phân thắng bại.”
Ngay tại thời điểm Quý Thừa Du xoay người rời đi, Quý Triết Nam giữ lấy cánh tay anh ta, dùng âm lượng Lương Tiếu Mạt cơ hồ sẽ không nghe được lạnh lùng hỏi: “Những lời này là có ý gì?”
Sự khẩn trương khó kiềm chế của anh có vẻ làm Quý Thừa Du rất vừa lòng, “Triết Nam, cậu là người thông minh, nhất định phải chờ tôi nói rõ ràng tất cả cậu mới hiểu được sao?” Anh ta tà nịnh ghé vào bên tai anh, “Dù sao, đôi khi tôi còn thật sự rất hâm mộ cậu, bộ dáng bà xã của cậu trên giường thật khiến cho người mất hồn, vô cùng khó quên nha!”
“Này, anh ở đó nói hươu nói vượn gì đấy!” Không nghe được gì, Lương Tiếu Mạt tức giận kêu to.
Quý Thừa Du cười nghễ cô liếc mắt một cái, “Thân ái, nghĩ kĩ thì chuyện phát sinh tối hôm đó không phải lỗi của em, bởi vì cốc sữa kia đã bỏ thêm chút thuốc, xác thực sẽ làm người ta mất hết ý thức.”
Những lời này như một tiếng sấm, lập tức thức tỉnh trí nhớ của Lương Tiếu Mạt.
Đúng vậy, cô nhớ rõ chén sữa kia rất đậm rất thơm, lúc ấy cô còn hỏi anh sữa bột này có thể mua ở nơi nào.
Nhưng sau khi uống hết không bao lâu, cô liền cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, những chuyện kế tiếp, cô cơ hồ hoàn toàn không có ấn tượng……
Cô càng muốn suy nghĩ lại càng hỗn loạn, mãi đến khi cảm giác được có cái gì khẽ vuốt vuốt hai má của cô, cô mới chấn tĩnh lại, dường như đang lui về phía sau từng bước.
Tay Quý Thừa Du dừng lại ở giữa không trung, nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả, “Tôi chỉ là muốn với hai người, ngày đó tôi và em vượt qua một buổi đêm vô cùng khó quên, mặt khác……” Mắt anh nhìn về phía bụng cô, “Nhớ chiếu cố tốt cho vật nhỏ trong bụng của em đấy, khi nào có thời gian, tôi sẽ đến thăm nó.”
Lần này, anh rốt cục cũng có thể sảng khoái xoay người bỏ đi rồi.
Văn phòng to như vậy, đột nhiên trở thành một mảnh tĩnh mịch.
Quý Triết Nam vốn đang phiêu diêu nơi thiên đường, đột nhiên tựa như rơi xuống mười tám tầng địa ngục, kinh ngạc không chịu nổi.
Anh nhớ rõ ràng khi lần đầu tiên phát sinh quan hệ cùng Lương Tiếu Mạt, sáng hôm sau cũng không nhìn thấy vết máu trên giường, lúc ấy trong lòng tuy rằng cũng có chút cố kỵ, nhưng dù sao cô cũng đã là một người phụ nữ ba mươi tuổi, tất yếu anh không hề có tư cách yêu cầu cô vì anh mà thủ thân như ngọc.
Có thể không quan tâm trước kia cô đã phát sinh những chuyện gì ở bên ngoài, điều mấu chốt hiện tại là, cục cưng trong bụng cô, rốt cuộc là của ai.
“Mấy tháng trước, buổi tối em ở cùng một chỗ với anh ta, thật sự chỉ là đơn thuần bàn luận về công việc sao?”
Lương Tiếu Mạt sửng sốt, “Anh không tin em?”
Anh đột nhiên không nói chuyện nữa, kinh ngạc nhìn cô một hồi lâu mới khoát tay, “Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
***
“Em nghĩ bọn em hẳn chỉ nói chuyện bình thường thôi.”
Những ngày sau đó, tuy rằng Quý Triết Nam vẫn trước sau như một quan tâm cô, nhưng rõ ràng đã khôi phục lại tính cách lạnh lùng ít lời trước kia.
Cô biết anh để ý đến lời nói kia của Quý Thừa Du.
Trên thực tế, đối với chuyện kỳ quái đã phát sinh đêm đó, chính cô cũng nói không nên lời nguyên cớ được.
Nhưng cô nhớ rõ rất rõ ràng, buổi sáng hôm sau khi cô rời giường, thân thể không có chút không thoải mái nào.
Lần đầu tiên phát sinh quan hệ cùng Quý Triết Nam là lần đầu tiên của cô.
Về phần vì sao không có lạc hồng2 (2Vết máu sau lần đầu tiên quan hệ của phụ nữ), giải thích duy nhất cô có thể nghĩ đến chính là, thời đi học cô hiếu động quá mức, khả năng không cẩn thận đã bị thương. [*Vanila: E đồg ý vz chị, có thể do vận động quá nhiều nên mới bị thế, tên Quý Thừa Du kia chém zó quá a!!!~ ]
Mấy ngày nay Quý Triết Nam không hề đề cập tới chuyện này, nhưng cô biết, nếu không giải quyết, tình cảm hai người vất vả lắm mới lập nên, sớm muộn gì cũng biến mất.
Ngồi trong thư phòng Quý Triết Nam, tâm tình cũng không tốt hơn cô là mấy.
Anh từ nhỏ đã không thể mở rộng cửa lòng cho bất kỳ ai, đại khái là ý thức bảo hộ ình quá mức mãnh liệt, lo lắng mình sẽ phải trả giá, đổi lấy thống khổ giống như Tiểu Bạch đã lưu lại cho anh.
Cho nên dù ngẫu nhiên mở rộng lòng một chút, nhưng chỉ cần bị một chút kích thích từ bên ngoài, sẽ giống như một con ngọc trai3 (3sò), lập tức nhắm chặt xác lại, lùi về góc an toàn của mình.
Mấy ngày nay anh cố ý tránh mặt Lương Tiếu Mạt, chẳng qua là muốn tìm một phương pháp giải thoát ình.
Anh biết anh đã không thể tự kiềm chế yêu thương người con gái yên vui sáng sủa này rồi.
Mỗi người đều hướng tới nơi có ánh sáng mặt trời, mà Lương Tiếu Mạt chính là một ánh dương sáng chói mắt, làm cho người ta không kìm lòng được muốn tiếp cận, muốn ỷ lại, muốn hưởng thụ sự ấm áp từ cơ thể cô.
Nhưng anh tựa hồ đã quên mất một sự kiện, thứ tốt thì mọi người đều muốn có.
Quý Thừa Du cũng không ngốc, thời điểm anh ta tráo đổi vòng cổ kim cương thành vòng cổ thủy tinh, nhất định cũng có nghĩ tới mình rất có khả năng thất bại.
Nhưng sau khi anh ta thua, lại không chút do dự giao ra 28% số cổ phần công ty kia.
Chẳng lẽ anh ta thật sự không chút để ý đến số cổ phần công ty – tài sản khổng lồ này?
Vẫn là……
Đúng như lời Quý Thừa Du, hiện tại anh có được tất cả, sớm muộn gì cũng có một ngày anh sẽ mất đi đứa nhỏ trong bụng Tiếu Mạt?
Anh thật sự không ngại Lương Tiếu Mạt đã từng có bao nhiêu người đàn ông trước khi gặp anh, nhưng anh lại thực sự để ý khi người đàn ông của Lương Tiếu Mạt lại là Quý Thừa Du.
Cái loại cảm giác này rất kỳ quái, năm đó người phụ nữ Quý Thừa Du yêu thương lại yêu anh, còn người phụ nữ của anh? Có thể hay không, trong tương lai không xa cũng sẽ yêu thương Quý Thừa Du? [*Vanila: A tự nguyền rủa mình à =.="]
Có lẽ bây giờ thì chưa, mà nếu quả thật đứa nhỏ trong bụng cô là của Quý Thừa Du, như vậy……
Mỗi lần nhất nghĩ đến điều này, suy nghĩ của anh liền trở nên hỗn loạn, anh có chút sợ hãi việc sự thật bị vạch trần, lúc đó có lẽ bản thân cũng không thể thừa nhận hậu quả do chính mình gây ra.
Cho nên khi Lương Tiếu Mạt nói muốn cùng anh nói chuyện, anh theo bản năng trực tiếp cự tuyệt.
Bất luận lời nói của Quý Thừa Du rốt cuộc có ý gì, anh cũng không đủ dũng cảm để tháo gỡ những khúc mắc của mình, cùng Lương Tiếu Mạt đối mặt nói chuyện với nhau.
“Anh thực sự còn có rất nhiều việc……”
“Việc việc việc, nếu anh thật sự không muốn nói chuyện với em, có thể tìm một cái cớ khác inh hơn hay không?” Lương Tiếu Mạt nổi giận, thở phì phì trực tiếp xông vào thư phòng, dùng sức đóng mạnh cửa lại, “Em đã hỏi qua thư ký của anh rồi, anh ấy nói gần đây anh rất thanh nhàn, mỗi lần đến công ty đều nhanh chóng đóng cửa đi về.” Anh nhíu mày, người con gái này có cần thiết phải nói chuyện độc ác như vậy hay không?
“Anh nói thật đi, gần đây anh thấy em không vừa mắt phải không?”
Hung tợn đặt mông xuống ngồi đối diện anh, hai tay đập mạnh xuống bàn bộp một cái, khí thế thật kinh người.
Quý Triết Nam lắc đầu, “Bộ dạng em xinh đẹp như vậy, nhìn kiểu gì cũng không thể không vừa mắt được.”
“Ai đang hỏi anh vấn đề này, ý em là……” Cô dừng lại một chút, tựa hồ đang ở tân trang lại từ ngữ mình dùng, “Ý em là, gần đây anh lãnh đạm với em như vậy, có phải vì lời nói của Quý Thừa Du kia hay không?”
Anh không trả lời, không khí bên trong nhất thời lâm vào tình trạng im lặng.
Lương Tiếu Mạt chịu không nổi loại không khí này, cô là người có một nói một, có hai nói hai, ghét nhất bị người ta giấu chuyện ở trong lòng.
“Triết Nam, chúng ta cũng có thể xem như quen biết từ nhỏ, tuy rằng từ trước đến giờ cũng không hiểu biết nhiều về nhau lắm, nhưng trong những ngày ở chung với nhau này, Lương Tiếu Mạt này là loại người gì, em tin rằng anh đã biết rõ.
“Chúng ta lúc đó không can thiệp đến chuyện của nhau, không quan tâm lẫn nhau, cho đến bây giờ, em tin chúng ta đều đã phải trả giá rất nhiều, cho nên em không hy vọng bởi vì một điều ngờ vực nho nhỏ hoặc một sự hiểu lầm vô căn cứ, ảnh hưởng đến tình cảm khó khăn lắm mới có được giữa chúng ta.”
Vừa thấy mặt anh vẫn thuỷ chung không thay đổi, không nói một câu, cô hơi nóng nảy, đột nhiên đứng lên, dùng hai tay chống đỡ mặt bàn.
“Em thừa nhận lúc trước tiếp cận anh, còn chạy tới công ty anh làm việc, động cơ của em xác thực không đơn thuần, nhưng hẳn là anh biết, em cũng không có ác ý gì, kết hôn đã được hai năm, chúng ta chưa từng cho đối phương cơ hội hiểu biết lẫn nhau, nhưng cũng không có nghĩa là em không hiểu gì về anh.”
“Từ nhỏ đến lớn, chúng ta đều có lĩnh vực sống của mỗi người, thành thật mà nói, khi đó ba mẹ anh đột nhiên đề nghị hai chúng ta kết hôn, trong tiềm thức em phi thường bài xích kiểu quan hệ hôn nhân xa lạ này, mãi đến lần đó anh tìm đến em……”
Của cô ánh mắt đột nhiên sâu thẳm vài phần, nếu có chút đăm chiêu nhìn anh.
“Lần đó gặp mặt anh, anh không hề giống với trí nhớ của em, mới trước đây tuy rằng anh luôn bình tĩnh nhã nhặn, nhưng ánh mắt cũng không biểu hiện ra nhiều tia lạnh như băng như vậy, nhưng lần đó, em thật sự cảm thấy trong ánh mắt của anh có một sự tịch mịch ngăn cách người ngoài đến ngàn dặm.”
Quý Triết Nam vẫn như cũ không rên một tiếng, kinh ngạc nghe cô giảng lại chuyện mà đến anh cũng không để ý đến.
“Có lẽ ngay từ thời điểm bắt đầu, em đã có một loại cảm giác đặc biệt với anh mà bản thân mình cũng không giải thích được, không đồng tình được.
“Anh nói chỉ cần cho nhau thời gian ba năm là mọi người có thể được chân chính giải thoát, lúc ấy em nghĩ, đề nghị của anh cũng vừa vặn phù hợp với suy nghĩ của em, tóm lại……
“Tuy rằng lúc đó chúng ta không hề có hứng thú với nhau, nhưng trong thời gian cùng nhau chung sống, em mới phát hiện hiểu biết của em trước về em, thật sự chỉ là thiếu tình cảm con người đến mức kỳ lạ, có lẽ mỗi một câu, một động tác, một ánh mắt của anh là có thể xoay chuyển vận mệnh của rất nhiều người.
“Nếu anh hỏi em là từ khi nào thì bắt đầu yêu con người của anh, có lẽ chính là lần đầu tiên anh giúp em bác xác cua đó……”
Như vừa nhớ lại cái gì, ánh mắt Lương Tiếu Mạt đột nhiên nở rộ, sáng rọi khác thường.
“Đừng nhìn tính cách phóng khoáng của em mà đánh giá em, kỳ thật em cũng cần người khác quan tâm, chỉ là trong quá trình trưởng thành của em, em không muốn làm cha mẹ lo lắng nhiều, bất đắc dĩ mới bức ép bản thân biểu hiện sự thành thục, nhưng trong sâu thẳm nội tâm của em, cũng hy vọng sẽ có một ngày, có thể có một người chiếu cố em thật tốt, quan tâm em, trân trọng em……”
Cô dùng một hơi nói nhiều như vậy, Quý Triết Nam lại từ đầu tới cuối không mở miệng nói lấy một câu, tựa như anh đang nhìn một con khỉ nhỏ diễn xiếc làm trò ình vui, biểu tình, cảm xúc căn bản không có gì phập phồng.
Cô đột nhiên ngậm chặt miệng, đứng đối diện với anh, cùng anh bốn mắt nhìn nhau, thời gian qua đã lâu, mới cứng miệng nói: “Em có thể thề, bất kể là tinh thần hay thân thể, em chưa từng phản bội anh.”
“Bị hạ mê dược, em còn có thể xác định ý thức của mình là rõ ràng hay sao?”
Nếu một giây trước, Lương Tiếu Mạt còn có chút ảo tưởng về anh, thì giờ phút này khi cô chính tai nghe thấy lời nói của anh, cả người hoàn toàn choáng váng.
Chẳng lẽ anh hoài nghi đứa nhỏ trong bụng cô không phải là của anh?
Hồi tưởng lại lời nói của Quý Thừa Du ngày đó, cô đột nhiên ý thức được một kết luận vô cùng đáng sợ, anh quả nhiên…… Từ đầu tới đuôi cũng không hề tín nhiệm thứ tình cảm này.
Đột nhiên, Lương Tiếu Mạt nở nụ cười.
Đại khái từ ngày cô mới sinh ra đến bây giờ, đây là việc duy nhất mà cô cảm thấy muốn khóc còn khó hơn.
Giống như vừa giải thoát hai tay, không biết nên dùng từ nào mới hình dung được sự tuyệt vọng lúc này, cô đột nhiên cảm thấy…… Ông trời đối xử với cô thật sự không công bằng.
Làm cho cô yêu một người đàn ông như thế, khiến cô bạo gan thâm tình đến vậy, cuối cùng đáp lại cô như vậy, cô còn có thể cưỡng cầu cái gì đây?
“Có lẽ anh nói đúng, cục cưng trong bụng em thật sự không phải là của anh.” Mang theo tiếng cười tuyệt vọng dứt lời, cô thở dài một hơi, dường như đã quyết định buông tay điều gì, “Anh tiếp tục làm việc đi, em không quấy rầy anh.” Xoay người, bộ dáng vô cùng cô đơn, đi khỏi tầm mắt Quý Triết Nam.
Anh kinh ngạc ngồi tại chỗ, ảo não không phải vì cô nói đứa nhỏ có khả năng không phải là của anh, mà do anh…… Vừa mới nói lời gì đó vô cùng ngu xuẩn!
Anh muốn đuổi theo đi ra ngoài giải thích với cô, nhưng nghĩ lại, cho dù đuổi kịp, anh có thể giải thích cái gì?
Là muốn nói cho cô, mặc kệ đứa nhỏ có phải là của anh hay không, anh đều vui vẻ nhận, còn có thể chăm sóc chu đáo cho cả hai mẹ con, hay là nói cho cô…… Anh kỳ thật đã yêu cô, yêu đến mức trong mắt căn bản không còn nhìn thấy ai nữa?
Quý Triết Nam! Uổng cho ngươi thông minh như thế thế, thì ra khi đối mặt với tình yêu lại ngây thơ giống như một đứa trẻ vậy.
***
“Sớm biết hai người sẽ rơi vào tình trạng này, lúc trước tớ không nên gọi cậu đi giúp tớ báo thù.”
Tâm tình thật không tốt Lương Tiếu Mạt, vào một đêm gió lớn dài liên miên, gặp Trác Tĩnh Nhã đang làm tăng ca ở công ty cùng Hạ Khả Du luôn thiếu ngủ, bắt được hai người họ.
Ba người vừa mới nhìn thấy mặt nhau, Lương Tiếu Mạt liền bắt hai người bọn họ nghe chuyện của cô đến phun cả mật vàng.
Liên tục hai mươi tám giờ không ngủ Hạ Khả Du, vừa nghe vừa chống cằm, híp mắt, rất có khả năng giây tiếp theo sẽ rơi vào trạng thái ngủ.
Nhưng thật ra Trác Tĩnh Nhã đang nghe bạn tốt oán giận, cảm thấy thực áy náy.
Lúc trước nếu không phải cô không suy nghĩ đã quyết định, Mạt Mạt cũng sẽ không vì giúp cô báo thù mà chủ động tiếp cận Quý Triết Nam.
Sau này cô nhìn nhận rõ ràng, chuyện lúc ấy bị Tô Lệ Nhi cướp đi bạn trai tuy không phải thứ gì tốt đẹp, nhưng hiện tại cô cũng đã tìm được một người bạn trai thật sự yêu thương mình.
Cho nên khi cô thấy khuôn mặt u sầu của Lương Tiếu Mạt, mới có thể đau lòng và áy náy như vậy.
Lớn tiếng mắng tên hỗn đản Quý Triết Nam phải đến ba ngàn lần, thuận tiện bỡn cợt dáng người của anh không đáng một đồng xong, tâm tình Lương Tiếu Mạt hậm hực suốt một buổi tối, rốt cục đã có được một chút giải thoát.
Kỳ thật sau đó hồi tưởng lại sự kiện này, cô biết Quý Triết Nam thực chất cũng không làm sai điều gì, anh chỉ phạm phải một căn bệnh chung của đàn ông khắp mọi nơi thôi — khi gặp được tình yêu chân chính, sẽ không thể bình tĩnh đoán biết chuyện thị phi.
“Mạt Mạt, nếu cần, tớ có thể tìm ông xã của cậu giải thích giúp cậu một chút, mọi người là bạn bè nhiều năm như vậy, cậu là dạng người gì, chẳng lẽ Trác Tĩnh Nhã này còn không hiểu rõ sao? Lúc trước là tớ giật giây cậu đi tiếp cận anh ta, chuyện này tớ cũng có trách nhiệm, tớ không hy vọng cậu bị Quý Triết Nam hiểu lầm là một người phụ nữ trăng hoa dễ dãi, cho nên đứa nhỏ trong bụng cậu, căn bản không có khả năng là của tên Quý Thừa Du kia, chuyện này, tớ nhất định phải tìm chồng của cậu nói rõ ràng……”
“Không cần.” Lương Tiếu Mạt tao nhã uống cà phê, lắc đầu, “Mặc kệ anh ấy nghĩ gì về tớ, tớ đã quyết định muốn cùng với anh ấy ly hôn.”
“Mạt Mạt, cậu không phải đã quá choáng váng đấy chứ, chẳng lẽ chỉ bởi vì sự hiểu lầm nho nhỏ này, cậu có thể dễ dàng ly hôn với người đàn ông mình âu yếm?”
Khi Trác Tĩnh Nhã biết được bạn tốt cư nhiên rơi vào lưới tình trong quá trình câu dẫn “Trượng phu”, cùng lúc đó cô đang vui vẻ thoả đáng, cũng hy vọng bạn tốt có thể được hạnh phúc giống mình.
“Nếu lúc ấy anh ta còn có thể nghĩ đến chữ yêu này, tớ nghĩ anh ta sẽ không nói là không tin tớ ngay trước mặt tớ.”
“Đàn ông đều thuộc dạng này, luôn muốn chiếm hữu người phụ nữ của mình, một khi người phụ nữ làm ra chuyện vượt qua phạm vi tưởng tượng của bọn họ, bọn họ sẽ bày ra tư thế giả vờ cho người khác tùy ý quyết định sống chết. Mạt Mạt, cậu hẳn đã biết rõ thói quen luôn tồn tại ở đàn ông này, chồng của cậu chính là một đại biểu điển hình đấy."
Đã sắp tiến vào giấc ngủ Hạ Khả Du, mạc danh kỳ diệu phát biểu xong, ngay sau đó, cả người lại gục xuống bàn, ngủ nhiều vù vù.
Trác Tĩnh Nhã bình tĩnh liếc mắt nhìn Hạ Khả Du một cái, bất đắc dĩ lắc đầu.
Lương Tiếu Mạt đã có chút áy náy, “Có lẽ đúng là tớ thật sự không nên trốn ở lì trong chăn như thế.”
“Dù sao nói đi cũng phải nói lại, lời nói của Tiểu Du cũng rất có đạo lý, cậu đừng quên, cậu ấy đã từng kết hôn, sinh một đứa nhỏ, lại ly hôn rồi, miễn cưỡng cũng có thể coi như người từng trải.”
Trác Tĩnh Nhã nói xong, chỉ thấy Lương Tiếu Mạt xoa cằm, nhìn Hạ Khả Du một cách mê man, lẩm bẩm: “Ly hôn cũng đâu phải chuyện gì quá đáng lắm đâu, cậu xem Tiểu Du mà xem, hiện tại cô ấy không phải đang sống thật sự rất vui vẻ sao?”
Trác Tĩnh Nhã hoàn toàn không nói được gì, “Vì sao tớ đột nhiên có cảm giác ‘ông nói gà, bà nói vịt’, giảng giải cho không khí nghe vậy?”