Mượn Bụng Sinh Con


So với mấy ngày gần đây trời đầy mây, hôm nay là thời tiết đẹp khó có được, ngay cả bụi hoa trong vườn cũng tươi đẹp hơn không ít.


Đám hạ nhân trong Tân phủ lại không rảnh thưởng thức cảnh sắc trong vườn, mà là đang cầm đồ vật trong tay bôn ba bận rộn, tựa hồ là đang làm chuẩn bị gì đó.


Không có người dừng bước lại, tự nhiên cũng không có người lưu ý đến cửa phòng đóng kín phía tây viện, cùng thanh âm nhỏ bé bên trong không thể nghe thấy.


So với ánh nắng bên ngoài sáng rực rỡ, trong phòng lại bởi vì cửa sổ đóng chặt có chút tối tăm.


Một tấm bình phong rộng lớn ngăn cách phòng thành hai bên.


Sau tấm bình phong là một cái giường, màn giường thật dài được đặt xuống, che kín giường.


Người vẫn luôn đứng ở bên giường quan sát cau mày mở miệng nói: "Nhị tiểu thư, lão nô nói rất nhiều lần, cho dù ở trên giường cũng phải bảo trì dáng vẻ của tiểu thư quan gia, tuyệt đối không thể kêu to như nữ tử phong trần.

"

"Nếu Nhị tiểu thư làm không tốt, vậy chính là hại Đại tiểu thư.

"


"Thật có lỗi, Cao ma ma! "

Nữ tử xấu hổ không chịu nổi, nàng cực lực bình phục cảm giác kích thích trong cơ thể đánh tới, cắn môi nhịn xuống rên rỉ sắp tràn ra tới bên miệng.


Cao ma ma nghiêm mặt bắt đầu lải nhải: "Thôi, thời gian cũng không nhiều, nếu Nhị tiểu thư luôn như thế, sinh hoạt vợ chồng liền chủ động một chút, muốn nhiều mấy lần.

"

"Nam nhân mà, trên giường đều thích buông thả một chút.

"

"Đại tiểu thư thân thể yếu ớt, lại không thể rụt rè, Nhị tiểu thư làm muội muội, vừa vặn thay Đại tiểu thư gánh vác chút ít.

"

"Nếu như vận khí tốt một chút liền mang thai, Nhị tiểu thư cũng có thể mau chóng trở về chỗ cũ không phải sao?"

Cao ma ma còn muốn nói thêm gì nữa, lại bị tiếng gõ cửa cắt ngang.

"Tiểu thư —— "

"Xe ngựa của Đại tiểu thư và cô gia đã đến ngoài phủ.

"

"Ôi, cuối cùng đại tiểu thư cũng trở về rồi.

"

Nghe được tin tức, nếp nhăn trên mặt Cao ma ma tựa hồ cũng giãn ra, nhưng ánh mắt chạm đến người trong màn giường, lại mặt gỗ xuống: "Nhị tiểu thư, mau thu thập một chút, cũng đừng để cho người ta chê cười.

"

Nói xong, Cao ma ma hất khăn đi.


Bên cạnh rốt cục không còn người, nữ tử nhẹ nhàng thở ra, không còn áp lực xoang mũi hừ nhẹ.


"Hồng Linh, vào đi.

"

"Tiểu thư!"


Tiểu nha đầu búi tóc hai búi sau gáy đẩy cửa phòng đi vào, chui vào sau tấm bình phong.


"Cao ma ma không có làm khó ngài chứ?"

"! Cũng không tính là khó xử.

" Tân Ninh cúi đầu ngồi ở bên giường.


"Chính là phải để ngươi thu dọn một chút.

"

"Bao trên người nô tỳ.

"

Hồng Linh lấy ra đệm giường mới, vừa trải vừa liếc trộm tiểu thư.


Nàng vẫn luôn biết tiểu thư lớn lên xinh đẹp, nhưng bây giờ tiểu thư mặt đỏ bừng, lông mi nhẹ nhàng vỗ vỗ, liền lộ ra so với bình thường còn muốn! xinh đẹp hơn? Tựa như hoa.


Là nói như vậy sao?

Tiểu thư như vậy, vốn nên tìm một nhà tốt, nhưng…

Hồng Linh chung quy nhịn không được hỏi: "Tiểu thư, chẳng lẽ! Thật sự phải nghe phu nhân sao? Hôn phu cùng đại tiểu thư! "

Tân Ninh im lặng một lúc rồi nói: "Dù sao cũng đỡ hơn là bị tùy tiện đuổi đi rồi gả đi.

"


"Chuyện này! "

Hồng Linh nhịn không được có chút tức giận: "Rõ ràng đều là tiểu thư Tân phủ, vì sao tiểu thư lại bị đối xử như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác phải hy sinh tiểu thư cho đại tiểu thư? Lão gia và phu nhân sao có thể bất công như vậy?"

"Hồng Linh, lời này không thể nói nữa.

"

"Nhưng mà! "

"Biết ngươi quan tâm ta, nhưng nếu bị người nghe được, ngược lại không lấy lòng được.

"

Tân Ninh đưa cho nàng một cái lược: "Tới giúp ta buộc tóc đi, buộc cho đẹp mắt một chút, phải đi gặp người.

"

"Vâng, tiểu thư.

"

Lúc này Hồng Linh mới cao hứng trở lại.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận