Mượn Bụng Sinh Con


Tỷ phu...!Sao lại ở chỗ này?

Tân Ninh dừng bước ở góc hành lang.

Một nhân vật chính khác có liên quan đến chủ đề vừa rồi bất ngờ xuất hiện ở trước mắt như vậy, khiến nàng có loại cảm giác chủ ý xấu còn chưa thực hiện được đã bị bắt ngay tại chỗ, ít nhiều có chút không được tự nhiên.

Nàng vô thức muốn đi vòng qua, nhưng đây là con đường mà nàng phải đi qua sân nhỏ, muốn trở về, nàng dường như chỉ có thể chạm mặt với nam nhân.

Lúc trước khi tỷ tỷ bàn chuyện hôn sự, cha nương lấy danh nghĩa tránh cho hỗn loạn, mỗi lần đều để nàng ở trong viện của mình, bao gồm ngày tỷ tỷ thành thân cũng vậy.

Nàng từ đầu tới cuối đều chưa từng gặp vị tỷ phu này.

Có thể nói, bọn họ chỉ thân cận hơn người xa lạ một tầng.

Tân Ninh do dự một hồi lâu, rốt cuộc chuẩn bị tâm lý, cất bước đi về phía trước.

Bước chân của nàng rất nhẹ, đã đi đến rất gần với nam nhân, nhưng nam nhân vẫn không phát hiện ra nàng đang đến gần.


Đang lúc Tân Ninh may mắn nghĩ có lẽ có thể không kinh động nam nhân liền rời đi, bóng dáng kia lại hơi giật giật, nghiêng người qua, đối mặt với nàng.

Tề Nghiêm nheo mắt, tựa hồ đang phân biệt bộ dáng của nàng: "Ninh muội muội?"

Tân Ninh sửng sốt, vội vàng cúi đầu, khô cằn chào hỏi: "...!Tỷ phu, thật trùng hợp."

Nói xong, hai người đều không nói gì, Tân Ninh nhất thời đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

...!Có chút xấu hổ.

Một cơn gió nhẹ lướt qua hành lang gấp khúc, xuyên qua giữa hai người.

Tân Ninh vén mái tóc rối tung trên má lên, ngẩng đầu, sau đó mới đánh giá dung mạo của nam nhân.

Đôi môi nhạt màu của nam nhân hơi mỏng, nhưng đường cong rất lưu loát.

Trên sống mũi cao thẳng là một đôi mắt phượng hẹp dài, vốn là tướng mạo lăng lệ ác liệt, đôi lông mày cong cong kia lại mang ngũ quan nhu hòa xuống, hóa thành lạnh lùng nhàn nhạt.

Tóc tai hắn xõa nghiêng, tóc mai dài buộc sau đầu, những sợi khác rủ xuống, cả người vừa nho nhã vừa ôn hòa.

Tân Ninh chưa bao giờ quan sát kỹ diện mạo của tỷ phu, chỉ liếc mắt một cái đã biết tỷ phu của nàng trông rất đẹp mắt, nhưng không ngờ tỷ phu của nàng lại có khuôn mặt tuấn tú như vậy.

Mà nàng lại sắp giao hoan với nam nhân đẹp mắt như tỷ phu…

Theo gió nhẹ bay tới còn có mùi rượu trên người nam nhân, đại khái là mấy chén rượu còn sót lại trên bàn vừa rồi.

Tân Ninh giật mình, tỉnh táo lại, đỏ mặt thu hồi ánh mắt có chút càn rỡ của mình: "Tỷ phu...!hơi say rồi à? Tiểu viện của tỷ tỷ không ở đây."

"Đúng là có chút men say."

"Người dẫn đường đâu, sao lại dẫn tỷ phu tới đây?"


Tề Nghiêm nói: "Lúc đi ngang qua, cảm thấy gió nơi này thổi rất thoải mái, bảo hắn lui ra trước, để ta một mình ngắm cảnh."

"Thì ra là thế."

"Ninh muội muội."

Trước khi cuộc trò chuyện trở nên im ắng, Tề Nghiêm thỉnh cầu: "Ta cũng nên trở về nghỉ ngơi, có thể giúp đỡ dẫn đường không?"

Tân Ninh đồng ý.

Hai người ra khỏi hành lang gấp khúc, đi bộ dọc theo một con đường khác.

Tân Ninh cắm đầu đi về phía trước, nam nhân thì chậm rãi đi theo phía sau.

Mãi tới khi Tân Ninh nhìn thấy khoảng sân cách đó không xa, nàng mới thở phào nhẹ nhõm: "Phía trước là sân của tỷ tỷ, đoạn sau tỷ phu cứ tự về đi."

"Đa tạ Ninh muội muội."

Tân Ninh xoay người muốn đi, nhưng lại bị gọi lại, chỉ thấy Tề Nghiêm từ trong tay áo lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa cho nàng.

"Đây là?"


"Lễ gặp mặt."

"Vốn nên cho ngươi ở tiền sảnh, hiện tại cũng không tính quá muộn.

Mở ra nhìn xem đi."

Tân Ninh mở hộp ra, bên trong là vòng tay do mấy viên ngọc châu xâu thành, hiện ra màu xanh nhạt trong suốt.

Hôm nay nàng mặc một chiếc váy thanh lịch, rất hợp với chiếc váy này, đeo trên cổ tay nàng, làm nổi bật làn da trắng nõn.

"Cảm ơn tỷ phu.

Ninh nhi...!rất thích."

"Ninh muội muội thích là được rồi."
  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận