Mượn Căn Làm Việc


"Xin chào, xin hỏi có chuyện gì sao." Diệp Ngôn Tích làm ra vẻ cung cung kính kính, trong lòng lại rất chi là rối rắm, sẽ không phải Cố Thừa Vọng nói gì đó không nên nói với nàng chứ......!
" Bạn học Diệp, có thể xin chút thời gian của cậu được không?"
"Được, cậu nói đi."
"Nơi này không tiện cho lắm, có thể đi chỗ khác hay không."
Còn muốn đi chỗ khác, Diệp Ngôn Tích cảm thấy bất an càng mạnh, nhưng dù gì cũng là nam nhân, cũng không thể dong dong dài dài, nếu Ôn Từ đã nói vậy, Diệp Ngôn Tích cũng đành đi theo nàng.

Hơn nữa ở cửa phòng học đúng là không tiện lắm.

" Bạn học Diệp, cậu......!Lần trước tỏ tình là thật phải không?"
Tỏ tình? Cái quỷ gì vậy? Cách mở cửa của mình không đúng ư? Nhìn thấy vẻ mặt Diệp Ngôn Tích khó hiểu, Ôn Từ dường như có chút khẩn trương, "Là lần trước cậu đưa ipad cho tôi......"
Lúc trước Diệp Ngôn Tích tìm người tặng đồ cho nàng, nàng vốn dĩ không cần là bởi vì tên Diệp Ngôn Tích này mọi người trong khoa ai cũng đều biết.

công ty nhà hắn là một trong những công ty lớn đứng hàng đầu trong toàn cầu mà bọn họ sau này tốt nghiệp đều muốn chen vào (chém chém chém), nhưng dù là như thế, cũng biết Diệp Ngôn Tích căn bản sẽ không quen bạn gái, cho dù tặng đồ cho mình, cuối cùng cũng sẽ không ở bên nhau, lúc ấy đang ở bên Cố Thừa Vọng Ôn Từ đương nhiên lập tức từ chối.


.

Truyện Kiếm Hiệp
Nhưng sau nàng lại suy nghĩ thật lâu, không thể phủ nhận, nàng có chút hối hận.

Tuy rằng nàng thích Cố Thừa Vọng, nhưng Diệp Ngôn Tích thật sự là có rất nhiều tiền, ở bên hắn cả đời cũng không phải chịu khổ, cần gì lo lắng sau tốt nghiệp nên làm việc gì, không nhịn được bắt đầu ảo tưởng nếu hắn nghiêm túc với mình......!
Thế cho nên sau này ở bên Cố Thừa Vọng không có chú tâm, hơn nữa cuối tuần Cố Thừa Vọng quá mức thờ ơ với mình, hai người liền chia tay.

Ôn Từ suy nghĩ một đêm, vẫn quyết định lấy hết can đảm đến tìm Diệp Ngôn Tích hỏi một chút, kết quả chính là Diệp đại thiếu đã quên hết chuyện này.

Chỉ cần nhìn một chút biểu tình Ôn Từ đã biết bản thân bị chơi, chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã, xoay người lập tức rời đi.

Diệp Ngôn Tích đứng ở đó có chút mông lung, người này lúc trước không phải còn một bộ muốn cùng Cố Thừa Vọng tình so kim kiên (kiểu tình yêu kiên cố vững bền ai đó gợi ý dịch nó thuần việt hộ cái) thế nào mà đảo mắt một cái lại muốn ở bên cậu? Diệp Ngôn Tích không biết tại sao, lại có loại cảm giác cậu đang cạy góc tường Cố Thừa Vọng ( kiểu anh em giúp nhau đội sừng ý).


Nhưng mà cũng vừa hay, chọc tức người kia vài lần, có khi hắn lại tự mình cút khỏi ký túc xá.

Thuốc Ngày hôm qua bị Cố Thừa Vọng ném, Diệp Ngôn Tích không cần nghĩ ngợi lại đi mua thêm một gói, vốn dĩ muốn trực tiếp uống, đột nhiên nhớ đến lời người kia nói, nếu mà vừa mới ăn xong trở về lại bị cái gì đó.......Nghĩ đến cảm giác bị Cố Thừa Vọng cắm vào, Diệp Ngôn Tích vậy mà toàn thân nóng lên, thầm mắng mình còn ngại chưa bị *** đủ ư, vậy mà còn nghĩ đến loại chuyện này, nhưng mà nếu thật sự lại bị bắn vào trong, cũng không thể mỗi ngày uống một lần đi......!
Tính toán, dù sao buổi tối ngày thứ ba uống luôn là vừa, không vượt qua 72 tiếng hẳn là không có vấn đề gì, vì thế Diệp Ngôn Tích lại cất đi.

Đương nhiên, chờ đến buổi sáng ngày thứ tư lúc mở mắt ra, Diệp Ngôn Tích cứ cảm thấy đã quên việc gì đó.

Cầm bàn chải đánh răng chạy bằng điện một bên không chút để ý mà đánh răng, đột nhiên dừng lại động tác, cùng nhau đánh răng bên cạnh La Tống kỳ quái nhìn cậu, "Sao vậy?"
Wtf?! Câu quên uống thuốc rồi!! Diệp Ngôn Tích lung tung phun bọt biển trong miệng, chạy về chỗ ngồi kéo ngăn kéo ra, lại không nhìn thấy thuốc của mình đâu.

Cậu còn chưa kịp dùng đến, vậy mà đã không còn?
Phản ứng đầu tiên trong đầu Diệp Ngôn Tích chính là Cố Thừa Vọng, muốn hỏi hắn lại nhớ đến những người khác trong ký túc xá đều ở đây, Diệp Ngôn Tích chỉ có thể nuốt hết lời nói trở về, rửa cái mặt xong quay lại Cố Thừa Vọng đã đi học, Diệp Ngôn Tích vội vàng chạy đi.

Trên bàn vang một trận, Cố Thừa Vọng ngẩng đầu, liền nhìn thấy Diệp Ngôn Tích từ trên đi xuống nhìn mình, một quyển 《 quản lý xí nghiệp quốc tế》để ở trên bàn, sau đó Diệp Ngôn Tích ngồi xuống.


Không đợi Cố Thừa Vọng mở miệng, đã nghe được đối phương nói một câu, "Cố Thừa Vọng, là cậu lấy thuốc của tôi sao?!"
Cố Thừa Vọng cười cười, giờ mới phát hiện a, phải nói người này vẫn là rất ngu ngốc.

"Không phải đã nói với cậu rồi à."
Cố Thừa Vọng nhìn Diệp Ngôn Tích bên cạnh, đột nhiên ở bên tai cậu thấp giọng nói, "Ăn bao nhiêu lần bắn bên trong cậu bấy nhiêu lần, đã gấp không chờ nổi muốn bị tôi lập tức bắn vào bên trong như vậy?"
"Fuck cậu *!" Bởi vì đang ở phòng học, Diệp Ngôn Tích không dám nói to lời thô tục, một chữ cuối cùng còn chỉ dùng khẩu hình nói ra, đôi mắt thẳng tắp trừng Cố Thừa Vọng.

"Cậu cứ nhìn tôi như vậy, tôi chỉ muốn *** cậu." Cố Thừa Vọng thổi ra nhiệt khí phun ở tai Diệp Ngôn Tích, như có một dòng điện lưu tê tê dại dại chạy qua nơi đó, thân thể Diệp Ngôn Tích giật mình một cái.

"Cậu đừng dựa gần tôi như vậy."
Một phen ghét bỏ đẩy người ra, chuông vào học vừa vặn vang lên.

Diệp Ngôn Tích từ trước đến nay không ngồi cùng Cố Thừa Vọng, lúc đi học tuy rằng hai người đều có thói quen ngồi hàng phía trước, vì càng dễ nhớ bút ký, nhưng thường là mỗi người ở một tổ, hôm nay Diệp Ngôn Tích lại đây chỉ là muốn hỏi hắn sự việc thuốc một chút, nhưng đã đến lúc thầy giáo bắt đầu giảng bài.

Lại ngượng ngùng đổi vị trí
Lúc cầm bút lên viết, khuỷu tay hai người luôn vô ý thức đụng vào nhau, làn da Diệp Ngôn Tích mềm đến ra nước, đụng phải khuỷu tay hơi thô ráp của Cố Thừa Vọng, chỉ cảm thấy đâm vào tâm ngứa, đành phải mỗi lần đều giống như đụng phải virus lập tức tránh ra, rõ ràng vẫn đang ở trên lớp học, không khí lại trở nên càng thêm nóng rực, như có như không nhìn thấy điện quang chạy qua, trong lòng hai người đều bắt đầu nổi lên gợn sóng.


Diệp Ngôn Tích thậm chí còn cảm giác được sau lưng mình đã chảy ra mồ hôi, quả nhiên độ ấm hôm nay lại lên cao.

Sau khi Qua rất nhiều lần Cố Thừa Vọng rốt cuộc mất kiên nhẫn, bắt lấy tay cậu, ấn đến hạ bộ đã hơi cương của mình
"Cậu còn nhích tới nhích lui, tôi lập tức ở lớp học *** chết cậu."
Vốn dĩ là xử nam mới khai trai, mấy ngày nay bởi vì bạn cùng phòng, hai người không còn tiếp xúc tứ chi nhiều nữa, Cố Thừa Vọng nghẹn mấy ngày, rất dễ dàng đã bị Diệp Ngôn Tích khơi mào đến dục trùng trong thân thể.
Nghe thấy mình vậy mà lại bị người này uy hiếp, còn bị đối phương chơi lưu manh đặt ở cái chỗ ghê tởm của hắn, ở trên lớp học Diệp Ngôn Tích dám giận lại không dám nói, tự nhiên sẽ phải cam chịu.

Như là dùng hết sức lực vốn có chuẩn bị bóp nơi riêng tư Cố Thừa Vọng, lại bị Cố Thừa Vọng kịp thời cầm lấy, Diệp Ngôn Tích chỉ nắm phải không khí, trong lòng tức giận bất bình.

"Còn muốn bóp tôi? Bóp hỏng rồi Diệp thiếu gia làm sao sướng được nữa." Cố Thừa Vọng ở bên tai Diệp Ngôn Tích cười lạnh một tiếng, đột nhiên kéo quần của mình ra cầm bàn tay Diệp Ngôn Tích cho vào, xúc cảm chân thật cực nóng khiến tay Diệp Ngôn Tích run lên.

Hai người ngồi ở vị trí gần tường, hàng thứ hai không có người, mà phía trước bàn học cũng có bản chắn, cách tầm mắt thầy giáo, nhưng cái tên ngu ngốc Cố Thừa Vọng này vậy mà làm ra việc không biết xấu hổ như vậy, Diệp Ngôn Tích nháy mắt mặt căng đến đỏ bừng, muốn rút về tay, lại nghe thấy âm thanh khàn khàn của Cố ThừaVọng, " Sờ cho tốt về ký túc xá sẽ làm cho cậu sướng."
..........!
Nhớ nhắc lỗi cho tui nha~~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận