Tác giả: Dục Hiểu
Editor: Trẫm chứ ai!!
Beta: Ba con mèo
Cảm ơn bạn @conchymnhonho đã cung cấp raw cho tui
Không ngờ người này đến bây giờ còn không quên chuyện này, Diệp Ngôn Tích đang ở ngưỡng cửa cao trào, lúc này mà lại bị cứng rắn chặt đứt, đương nhiên là rất khó chịu.
Tay đánh Cố Thừa Vọng trực tiếp chuyển thành cấu rồi nhéo.
Qua một hồi, trên lưng Cố Thừa Vọng tất cả đều là dấu vết xanh tím, nhìn qua hắn mới là người bị hành hạ.
" Ngoan, cậu trả lời tôi sẽ tiếp tục làm cậu.
"
" Không......!Không muốn......" Sắc mặt Diệp Ngôn Tích cứng nhắc, bên tai cũng đã hồng thấu.
" Rõ ràng bị hai cây của tôi *** rất thoải mái, so với trước có khả năng chạm đến nhiều nơi nữa nha.
Có muốn hai cây của tôi cùng nhau cắm vào tử cung của cậu thử xem không!"
" Không!! Không được! " Một cái đâm vào cậu chưa nhập viện đã may rồi.
Nếu hai cái chọc vào, cậu nhất định sẽ chết.
Cố Thừa Vọng thật ra cũng chỉ là đùa với cậu một chút, dù sao hai cây đúng là quá lớn.
Quy đầu chọc miệng tử cung của cậu để cho cậu sướng là được rồi, nếu làm quá đáng, nhất định sau này sẽ không cho mình đụng.
" Vậy cậu trả lời vấn đề của tôi, tôi sẽ không đi vào.
"
" A......" Thấy Cố Thừa Vọng thật sự bắt đầu chuyển động làm bộ muốn *** tử cung của mình.
Trong lòng Diệp Ngôn Tích còn không được tự nhiên nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng, " Cậu......!Đừng *** vào bên trong nữa......!Ô ô ô......!Tôi đồng ý......!Chỉ cho một mình cậu làm......." Diệp Ngôn Tích nói xong cảm thấy thẹn khóc lên.
" Lúc này mới nghe lời.
" Cố Thừa Vọng phi thường hài lòng, động tác cũng ôn nhu không ít.
Hai cây cùng tiến cùng lui, không bao lâu làm cho Diệp Ngôn Tích cao trào lần nữa.
Hai cây của mình cũng cùng một lúc bắn ra, cùng nhau số lượng lớn hơn bao giờ hết bắn đến Diệp Ngôn Tích cảm thấy mình sắp nôn ra, bụng to như cái trống.
Đương nhiên, mọi việc đều đến ban đêm mới bắt đầu.
Ngày hôm sau, chủ nhật Cố Thừa Vọng lại trực tiếp từ trên giường của cậu tỉnh lại.
Hai người ngay cả cơm cũng không ăn, lại bắt đầu tiếp tục làm.
Bụng Diệp Ngôn Tích vẫn luôn trướng không chịu xẹp xuống, làm đến khi đem ga giường tiết đến ướt đẫm.
Thời điểm thứ hai đi học tí nữa thì không đứng lên được.
X
Hai người dường như bất tri bất giác đã quen với loại quan hệ kỳ quái này.
Ở chung một ký túc xá, ngoại trừ cãi nhau với làm tình, cũng không có nhiều trao đổi gì khác.
Đôi bên đều biết bí của đối phương, cho nên ai cũng không dám thật sự phanh phui.
Diệp Ngôn Tích mặc dù có đôi khi khó chịu, nhưng thời điểm cuối tuần, Cố Thừa Vọng đều nấu cơm cho cậu, còn nói cậu ra ngoài ăn đồ đắt tiền, đúng là bại gia.
Diệp Ngôn Tích đương nhiên lại đấu võ mồm với hắn một trận, nhưng ăn đồ ăn hắn làm lại nếm được mùi ngon.
Ai bảo có đôi khi hai người làm quá điên, chính mình chân mềm, căn bản không muốn đi ra ngoài ăn cơm cơ chứ.
Cố Thừa Vọng cũng không biết mình đối với Diệp Ngôn Tích đến cùng là cảm giác gì.
Rõ ràng cảm thấy người này thiếu *** không được gì.
Thế nhưng ở chung lâu rồi, có đôi khi lại cảm thấy có chút đáng yêu.
Đều là người trưởng thành, loại người thân thể đặc thù như bọn hắn lại không có cách nào tìm người ngoài giải quyết nhu cầu sinh lý.
Cho nên hai người hỗ trợ lẫn nhau, nhiều nhất cũng được coi là pháo hữu (bạn chịch).
Thân thể phù hợp là được, dù sao cũng không phải làm tình với tính cách của cậu ta.
Nhưng mà nghĩ đến Diệp Ngôn Tích thích thằng kia, Cố Thừa Vọng vẫn cảm thấy trong lòng như có kim đâm, sẽ rất khó chịu, nhưng lại không biết khó chịu cái gì.
Vì vậy hai người cứ như vậy đã qua hai tuần.
Coi như là bình an vô sự, ngoại trừ có một lần dưới tình huống bạn cùng phòng còn trong phòng nửa đêm bò lên trên giường Diệp Ngôn Tích.
Hai người đều không thể phát ra âm thanh, vừa nguy hiểm lại kích thích.
Diệp Ngôn Tích thật ra cũng cảm thấy Cố Thừa Vọng thích thân thể của cậu hơn bản thân cậu.
Nhưng cậu mới không phải người sẽ cam nguyện chịu làm dụng cụ phát tiết cho người khác.
Nếu như Cố Thừa Vọng xem cậu là công cụ tình dục, cậu cũng xem Cố Thừa Vọng là một cây gậy mát xa lớn.
Hơn nữa còn được hai cây cực phẩm, mua một tặng một nha! Trên hết, trên giường cậu quả thật rất thoải mái.
Nhất là sau lần trước chơi trò song long nhập động, Diệp Ngôn Tích đã cảm thấy thân thể của mình càng thêm khát vọng loại hưởng thụ như vậy.
Cuối tuần này Diệp Ngôn Tích vốn phải về nhà, nhưng hiếm khi Dư Thả không về, liền hẹn mọi người cùng nhau đi leo núi.
Mấy đại nam sinh, bình thường cũng không có hoạt động gì ở ký túc xá, Dư Thả đảm nhiệm chức vụ xá trưởng tự nhiên là muốn tích cực một chút.
Ở chung ký túc xá hai năm, đại học năm 4 đều phải thực tập.
Tối đa chỉ còn có một năm mọi người ở ký túc xá có thời gian chung.
Ở trong đại học khó có được tri kỷ, Diệp Ngôn Tích tuy trong nhà có tiền, nhưng không có cái kiểu tính nết của đại thiếu gia.
Đương nhiên, ngoại trừ thời điểm đối mặt với Cố Thừa Vọng.
Mà Cố Thừa Vọng người này, lần đầu thấy tên hắn cũng cảm thấy nam sinh này nhất định sẽ nổi tiếng lắm đây.
Nhưng thật ra là người rất khiêm tốn, hơn nữa thành tích ưu tú.
Dư Thả thấy gần đây sắc mặt Diệp Ngôn Tích không được tốt.
Cảm thấy giống như bị bệnh, càng muốn cho hắn ra ngoài hoạt động một chút.
Thuyết phục La Tống cùng ở lại, vì vậy thứ bảy chính là Diệp Ngôn Tích lái xe mang mọi người đi leo núi.
Bước vào tháng sáu, thời tiết rất nóng, Diệp Ngôn Tích thật ra không muốn leo núi.
Nhưng cậu cũng biết mình gần đây giống như có vẻ có bệnh, luôn không có tinh thần.
Trong lòng nghĩ đi ra ngoài hoạt động một chút cũng tốt.
Núi rất cao, tuy nhiên cũng đã làm bậc thang với đường lối, nhưng Diệp Ngôn Tích đi chưa được bao lâu đã thở hổn hển.
Thở phì phò, đã lui xuống phía cuối.
Nhìn thấy ngay cả La Tống bình thường so với cậu nhược hơn sức lực nhưng giờ so với cậu vẫn tốt hơn.
" Yếu thành như vậy, ai bảo cậu không chịu rèn luyện.
" Thấy Diệp Ngôn Tích đi một mình ở phía sau cùng, Cố Thừa Vọng dừng bước, ý bảo Dư Thả cùng La Tống không cần chờ bọn hắn.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Diệp Ngôn Tích không biết là tư vị gì, mở miệng rồi lại thành quở trách.
" Liên quan gì đến cậu.
" Có thể do lúc trước đi quá nhanh, Diệp Ngôn Tích cảm thấy tim đập có chút nhanh, mình trước kia rõ ràng không có cái bệnh này.
Trong khoảng thời gian này rốt cuộc là tại sao.
" Được rồi, hai người bọn họ cũng đã đi xa.
" Cố Thừa Vọng chỉ chỉ bóng lưng hai người kia, bước xuống vài bậc thang muốn kéo Diệp Ngôn Tích.
" Cậu có thể đi cùng bọn họ, không cần chờ tôi ".
Diệp Ngôn Tích tránh tay của người kia, tiếp tục lên bậc thang.
" Có phải tối hôm qua tôi làm quá độc ác hay không, hôm nay cậu mới không còn khí lực.
"
" Cút! "
Hai người ở đây một bên cãi nhau một bên leo núi, mắt thấy cũng sắp đến đỉnh núi.
Diệp Ngôn Tích chỉ cảm thấy mình nóng đến sắp bốc hơi, mồ hôi đầm đìa, trước mắt cũng biến thành màu đen.
" Tại sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy.
" Cố Thừa Vọng thấy cậu dường như thật sự không thoải mái, đang muốn cầm khăn lai cho cậu.
Ai ngờ Diệp Ngôn Tích đột nhiên đẩy hắn ra chạy đến thùng rác nôn ra.
Cố Thừa Vọng bị dọa sợ nhảy dựng, thấy Diệp Ngôn Tích càng nôn càng hung.
Ngay cả nước mắt cũng chảy ra, không khỏi vuốt lưng cho cậu.
" Cậu sao vậy? Không sao chứ? "
" Không sao......!Ọe......" Diệp Ngôn Tích vừa nói ra một chữ lại nôn ra.
Đến lúc trong bụng không còn thứ gì nhưng vẫn có chút mê man.
" Quá mệt mỏi sẽ không chịu nổi, cậu uống nước đi.
" Cố Thừa Vọng vặn mở chai nước của mình đưa cho cậu, ai bảo Diệp thiếu gia ngại nặng không chịu mang nước lên núi.
Bây giờ cho dù là nước Cố Thừa Vọng đã uống, Diệp Ngôn Tích cũng nhận lấy bắt đầu súc miệng, súc miệng sạch sẽ rồi uống vài ngụm.
" Chúng ta cùng nhau xuống núi thôi.
"
" Ừ.
".