Tác giả: Dục Hiểu
Editor: Trẫm chứ ai!!
Beta: Ba con mèo
Cảm ơn bạn @conchymnhonho đã cung cấp raw cho tui
Một tuần lễ đi qua, bởi vì Diệp Ngôn Tích không chịu thoa thuốc, tổn thương trên chân chậm chạp không khỏi.
Cố Thừa Vọng cũng không biết vì sao cậu lại không chịu bôi thuốc, chỉ có thể mua băng côn chườm lạnh cho cậu, chuyện thương cân động cốt không thể nhất thời nửa khắc mà lành được.
" Cuối tuần này tôi phải về nhà, cậu đừng có mà chạy loạn khắp nơi, ở yên ký túc xá đợi a.
Ăn cơm cậu có thể gọi mua bên ngoài.
"
" Được.
" Diệp Ngôn Tích biết Cố Thừa Vọng người này rất ít về nhà, hiếm khi nghe hắn nói phải đi về.
Nhưng mà Cố Thừa Vọng không ở đây cậu cũng hành động không tiện, chắc cũng chẳng đi được đâu.
Thứ bảy Diệp Ngôn Tích một mình ở ký túc xá tìm phim điện ảnh xem, không bao lâu lại nhận được điện thoại của Lê Ngự Hành, bảo cậu đến chỗ Hạ Hàm kiểm tra một chút.
Nghe nói cậu bị trật chân, Lê Ngự Hành lập tức kêu Hạ Hàm cùng đến kí túc xá xem cậu.
Thấy chân cậu phù thành như vậy, Hạ Hàm bị dọa sợ không nhẹ, " Đi đến chỗ anh làm kiểm tra cho em.
Tiếp tục như vậy sao mà khỏi được.
"
Vì vậy hai người dìu Diệp Ngôn Tích từ đây đi xuống lầu, ở chỗ Hạ Hàm làm kiểm tra rồi băng bó chân cho cậu, sau đó mang người bệnh đi ăn cơm.
Ba người ăn uống no đủ từ nhà hàng đi ra, cả người Diệp Ngôn Tích lười biếng nằm ở trong xe vuốt bụng của mình.
Bữa trưa hôm nay đồ ăn bên ngoài thật là khó ăn, rõ ràng trước kia không cảm thấy như vậy.
Hôm nay lại sinh ra ý nghĩ còn không ngon bằng cơm Cố Thừa Vọng nấu trong đầu, khiến cho Diệp Ngôn Tích cũng không có khẩu vị ăn nữa.
Sắc trời dần dần muộn, Diệp Ngôn Tích nhìn người đi lại trên đường phố, đột nhiên xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
" Lê ca dừng xe một chút! "
Lê Ngự Hành không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn dừng xe ven đường.
Diệp Ngôn Tích vội vàng trực tiếp mở cửa đi ra ngoài, cũng không để bọn họ đỡ, chân cậu bây giờ còn bất tiện, đi đường vẫn khập khiễng.
" Cố Thừa Vọng!! "
Vì vậy Cố Thừa Vọng liền chứng kiến đối diện một người như " Nhân sĩ tàn tật " từng chút từng chút một nhảy đến chỗ mình, mà cùng với đó hắn cũng nhìn thấy chiếc Rolls-Royce quen thuộc đằng sau, cùng với người quen thuộc ngồi ở ghế lái, tuy ghế phụ còn có một nam sinh hắn không biết nhưng khuôn mặt Cố Thừa Vọng vẫn đen lại.
Khó trách bị thương còn chạy đi, hóa ra lại là người trong lòng của cậu ta rước đi a.
Mà lúc này sắc mặt Diệp Ngôn Tích cũng vô cùng không tốt.
Cậu không chỉ vì nhìn thấy Cố Thừa Vọng mà từ trên xe chạy xuống.
Mà nguyên nhân khiến cho cậu không khống chế được cảm xúc, thậm chí bản thân cậu cũng không biết mình đi tới là muốn làm cái gì là do bên cạnh hắn còn có một nữ sinh vô cùng xinh đẹp, đang kéo tay của hắn.
Đó không phải bạn gái trước kia của hắn, mà là người cậu chưa từng gặp qua!
Không phải nói phải về nhà ư? Kết quả lại ở sau lưng mình đi ra ngoài hẹn hò với con khác?! Nhưng cho đến bây giờ cũng chưa từng nghe hắn nói qua, là cố ý không muốn cho mình biết, sợ mình lại phá hỏng chuyện tốt của hắn ư?! Diệp thiếu gia cậu còn chưa từng bị đùa giỡn như vậy bao giờ, nghĩ tới đây, Diệp Ngôn Tích lửa giận càng ngày càng lớn, như phải chịu ủy khuất vô cùng lớn, trong lòng vừa chua xót vừa chát.
Cho nên " **Thân tàn chí kiên" Từng chút một nhảy tới trước mặt Cố Thừa Vọng.
**bệnh tật nhưng ý trí vẫn kiên cường ???? (Edit đến đoạn này thấy bạn Diệp đáng yêu phết)
" Tiểu Vọng, người này là? " Nữ sinh bên cạnh cũng nghe thấy Diệp Ngôn Tích gọi tên Cố Thừa Vọng, còn nhìn cậu từng chút một nhảy đến.
Diệp Ngôn Tích lúc này đã đến trước mặt hai người, nghe thấy nữ sinh kia gọi Cố Thừa Vọng là " Tiểu Vọng", nhịn không được liếc mắt, em gái vẻ mặt không hiểu nổi.
(⌣_⌣")
" Bạn cùng phòng.
"
Cố Thừa Vọng ngữ khí bình thản, giống như chỉ là trên đường gặp được một bạn học bình thường ở trường học không thân thiết.
" Ồ? Tại sao chưa từng thấy em nhắc đến bạn cùng phòng này? " Nữ sinh nhìn thoáng qua chiếc xe phía sau Diệp Ngôn Tích, tuy cô đối với xe chưa từng nghiên cứu, nhưng vẫn biết là chiếc xe sang trọng, bạn của nam sinh này có tiền như vậy, khẳng định cậu cũng không quá kém.
Nhưng mà nàng cũng không rõ Cố Thừa Vọng lại có bạn cùng phòng giàu có như vậy.
" Không có gì, không quan trọng.
"
Không! Quan! Trọng?! Lời Cố Thừa Vọng nói khiến cho toàn thân Diệp Ngôn Tích chấn động.
Nếu như bây giờ cậu là một con mèo nhỏ thì nhất định lông toàn thân sẽ xù lên, Cố Thừa Vọng tên ngốc này vậy mà lại nói mình không quan trọng?! Giống như chẳng có việc gì nhưng lại khiến cho cậu tức cái lồng ngực á! Từ trước đến nay chỉ có cậu cảm thấy người khác không quan trọng, chứ chưa có người nào dám nói cậu không quan trọng! Vốn thấy hắn vào tuần trước mỗi ngày đưa đón mình đi học, còn cảm thấy có một chút xíu cảm động, hiện tại toàn bộ đều tan thành mây khói!
" Cậu đối với tôi cũng chả quan trọng.
" Thời điểm Diệp Ngôn Tích nói những lời này gần như nghiến răng nghiến lợi.
Nữ sinh không hiểu ra sao nhìn hai người bọn họ, tại sao cảm giác......!Có chút giống học sinh tiểu học cãi nhau??
Lời Diệp Ngôn Tích nói lại khiến cho Cố Thừa Vọng mặt càng âm trầm, quay đầu nói với nữ sinh đang nhìn hai hai người bọn họ, " Chúng ta đi thôi.
"
" Ah, như vậy có được không......" Nữ sinh thấy sắc mặt Diệp Ngôn Tích càng ngày càng kém, Cố Thừa Vọng lại lôi kéo mình đi, thấy mắt cá nhân chân hình như bị thương, không khỏi có chút bận tâm.
" Không có việc gì.
" Cố Thừa Vọng không quay đầu lại nhìn Diệp Ngôn Tích, chỉ lôi kéo nữ sinh bên cạnh đi về phía trước.
Diệp Ngôn Tích cảm thấy chỗ tay hai người kia kéo nhau dị thường chướng mắt.
Khó chịu khẽ cắn môi, vẻ mặt nhìn qua không quá tức giận, nắm chặt nắm đấm móng tay lại đâm vào trong da thịt, quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy Lê Ngự Hành cùng Hạ Hàm đang đợi mình, " Lê ca ca, anh có thể gọi điện thoại bảo tài xế đón hai người không, em muốn mượn xe anh.
"
" Được, nhưng mà Ngôn Tích, cần bọn anh đi cùng em không? "
" Không cần.
" Diệp Ngôn Tích nhận chìa khóa từ tay Lê Ngự Hành, may mắn chân cậu bị thương không phải chân giẫm ga.
Thời điểm nhìn Diệp Ngôn Tích lái xe rời đi sắc mặt Hạ Hàm có chút lo lắng, " Nam sinh vừa nãy, sẽ không phải chính là người tiểu Ngôn thích chứ? "
Lê Ngự Hành nhún nhún vai, ôm lấy lão bà của mình, " Chuyện của hai người bọn họ, vẫn nên xem tạo hóa a.
" (thấy chưa, chờ tạo hóa đi mấy cưng ????)
X
Hai người Cố Thừa Vọng thật ra cũng đi chưa xa, chiếc Rolls-Royce vừa nãy lại đột nhiên dừng lại phía trước bọn hắn, Diệp Ngôn Tích nắm tay lái nhìn cũng không nhìn hắn, chỉ nói một câu " Cố Thừa Vọng, lăn lên đây! "
Cố Thừa Vọng vốn không muốn để ý đến cậu, nữ sinh kia lại mẫn cảm nhận ra hai người không đúng, vì vậy đẩy Cố Thừa Vọng một cái, " Tiểu Vọng em đi đi, không có việc gì, chị về trước đây.
"
Vì vậy Cố Thừa Vọng đành phải lên xe, còn chưa kịp nói câu nào với nữ sinh, Diệp Ngôn Tích đạp chân ga một phát xe phóng đi như bay.
" ** Má, cậu đây là muốn cùng tôi đồng quy vu tận ư.
"
" Câm miệng! "
Cố Thừa Vọng cũng không biết Diệp Ngôn Tích muốn dẫn mình đi đâu.
Chỉ thấy bảy lần quặt tám lần rẽ, chậm rãi ra khỏi nội thành, càng về sau càng đi càng xa, cuối cùng dừng lại ở bên ngoài một tòa biệt thự.
" Đây là đâu? "
" Nhà của tôi.
" Diệp Ngôn Tích tắt máy từ trên xe bước xuống, căn nhà này thật ra là sau khi cậu thi đậu đại học danh tiếng ông già đưa cho cậu làm quà sinh nhật.
Nhưng bởi vì cách xa trường học, Diệp Ngôn Tích không chịu đến ở.
Tuy chân cậu bây giờ không tiện, nhưng vẫn một tay tóm lấy Cố Thừa Vọng kéo xuống xe lôi vào biệt thự.
Sau đó cửa phịch một cái đóng lại, không đợi Cố Thừa Vọng kịp phản ứng Diệp Ngôn Tích muốn làm cái gì, đối phương đã đè lên, sau đó hôn lên môi hắn.
- ------------------------------------
Hứa hẹn là tập sau sẽ có một nụ hôn hết sức nồng nàn (~ ̄³ ̄)~.