Mượn Căn Làm Việc


(chương này để chúc mừng nhà tui đạt 1k người follow ???????????? tui làm xong từ hôm qua rồi nhưng mất mạng nên giờ mới up lên đây được ????)
Chương 37: Tôi thích cậu nhiều năm như vậy, vì sao cậu chưa bao giờ để mắt đến tôi( canh hai! ~)
Tác giả: Dục Hiểu
Editor: Trẫm chứ ai!!
Beta: Ba con mèo
Cuối tuần đổ mưa to, Diệp Ngôn Tích vốn muốn đi ra ngoài, nhưng bởi vì không mang ô nên quay trở lại ký túc xá.

Phát hiện bên trong kí túc không có ai, trong lòng cậu cảm thấy kì quái.

Cậu nhớ là hôm nay Cố Thừa Vọng với La Tống đều ở đây, cầm ô chuẩn bị đi, lại mơ hồ nghe thấy phòng tắm có âm thanh truyền đến, cũng không biết xuất phát từ tâm tư gì, Diệp Ngôn Tích lại thả chậm bước chân của mình đi đến gần phòng tắm.

" Cậu rõ ràng vẫn luôn biết tôi đối với cậu có tình cảm.

"
" Ừ.

"
" Thừa Vọng vì sao, cậu vì sao lại không thể chấp nhận tôi! " Thanh âm La Tống có chút nghẹn ngào, thoáng nhìn khuôn mặt thanh tú kia trong đôi mắt to đã bắt đầu lấp lánh lệ quang.

Đây là lần đầu tiên Diệp Ngôn Tích nhìn thấy dáng vẻ này của La Tống, cậu cứng nhắc dựa vào trên tường.

Trong đầu hiện lên đủ loại suy nghĩ, nhưng cuối cùng cũng không nghĩ được cái gì.

Diệp Ngôn Tích rất muốn rời đi, nhưng chân lại như đóng đinh ở đó không thể động đậy.


" Thật xin lỗi.

" thanh âm trầm thấp của Cố Thừa Vọng truyền đến, Diệp Ngôn Tích thấy hắn quay người, sợ bọn họ đi ra phát hiện mình, không quan tâm bước chân nặng nề, vẫn nên tranh thủ thời gian rời đi.

" Cậu chờ đã.

" La Tống đột nhiên kéo góc áo Cố Thừa Vọng, trong giọng nói mang theo thỉnh cầu, " Cậu biết tôi thích cậu nhiều năm như vậy, vì sao cho đến bây giờ cũng không chịu để mắt đến tôi.

"
" Tôi vốn không phải đồng tính luyến ái.

"
Đây là câu nói cuối cùng Diệp Ngôn Tích mơ hồ nghe được trước khi đi, cậu đã chẳng thể suy đoán gì nữa.

Thầm nghĩ nhanh chóng chạy đi, may mắn âm thanh mưa to như trút nước che dấu âm thanh cậu đóng cửa.

" Vậy bây giờ thì sao, chắc là, người cậu thích cũng không là tôi đúng không.

"
Cố Thừa Vọng giật mình, rốt cục hiểu tại sao tự dưng hôm nay La Tống lại nói với mình những lời này.

" Cậu biết? "
" Kỳ thật ngày đó, nghe thấy âm thanh trong phòng tắm tôi không hề ngủ.

Cũng nhìn thấy tiểu Ngôn với cậu trước sau từ trong phòng tắm đi ra.

" Tay La Tống chậm rãi buông lỏng vạt áo Cố Thừa Vọng, " Tôi cho rằng cho dù cậu là đồng tính luyến ái, đã tiếp nhận người khác thì cũng có thể là tôi.

"
" La Tống, loại chuyện tình cảm này, không phải lý trí của tôi có thể khống chế.

"
" Tôi biết.

" La Tống lung tung lau nước mắt, " Hôm nay cậu coi như tôi đang nói mê sảng đi, nếu cậu thật sự thích tiểu Ngôn, tôi sẽ chúc phúc cho hai ngươi.

"
Cố Thừa Vọng vốn muốn nói hắn cùng Diệp Ngôn Tích căn bản không ở cùng một chỗ, chỉ là hắn đơn phương thích thôi, nhưng lại không biết phải giải thích như thế nào, cuối cùng lựa chọn trầm mặc.

Thời điểm quay trở lại chỗ ngồi, cảm thấy không đúng chỗ nào, mắt nhìn cái bàn Diệp Ngôn Tích mới phát hiện không thấy cái ô trên đó.

Cậu đã trở về? đầu óc Cố Thừa Vọng oanh một tiếng, không nói hai lời từ ký túc xá liền xông ra ngoài, xuống dưới lầu không thấy ai cả xe cũng không thấy, Diệp Ngôn Tích có lẽ đã rời đi từ lâu.

Cả người ướt đẫm ngồi ở trong xe, rõ ràng cầm cái ô, cuối cùng lại quên không mở ra.


Ở trong mưa chẳng có mục đích đi lung tung một đường, không biết tên lừa đảo nào nói lúc tâm trạng không tốt tắm mưa sẽ cảm thấy thoải hơn, cậu hiện tại chỉ cảm thấy vừa lạnh vừa khó chịu, trong nội tâm giống như bị mưa che kín, tìm không thấy lối ra.

Cậu cho rằng bọn họ cùng ký túc xá hai năm, cuối cùng lại phát hiện thật ra ai cũng không hiểu ai.

Cố Thừa Vọng cho tới bây giờ chưa từng nhắc đến chuyện La Tống thích hắn.

Đương nhiên, Diệp Ngôn Tích cũng lần đầu tiên từ trong miệng Cố Thừa Vọng nghe được câu " Ta không phải đồng tính luyến ái" kia, mất mặt, ủy khuất, phẫn nộ, thậm chí còn có thứ tình cảm Diệp Ngôn Tích không muốn thừa nhận nhất, cứ liên tục nổi lên trong lòng.

" Cố Thừa Vọng cậu cái tên khốn kiếp này! " Diệp Ngôn Tích đạp một cước vào xe của mình, không biết từ khi nào trên mặt đã ướt một mảnh, không biết có phải nước mưa trên tóc chảy xuống hay không.

Diệp Ngôn Tích chỉ cảm thấy trái tim mình như bị nhéo vài cái co rút đau đớn, cậu thậm chí không biết cuối cùng mình làm thế nào mà lái được xe về đến nhà.

Đương nhiên, về đến nhà không bao lâu Diệp Ngôn Tích liền ngã bệnh, nhưng làm mẹ Diệp nhức đầu nhất chính là cậu không chịu tiêm thuốc, rõ ràng đã sốt không nhẹ, cả người cũng mê man, còn nhất định bắt bà đi gọi Hạ Hàm tới.

Hạ Hàm mỗi lần thời điểm nhìn thấy Diệp Ngôn Tích đều bị dọa sợ nhảy dựng, lúc này đây so với lần trước bị trật chân còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Ngày hôm sau thiếu chút nữa sinh non, Hạ Hàm sợ tới mức trực tiếp ở lại Diệp gia, mỗi ngày đều tự mình chăm sóc cậu, hơn nữa không thể bị người trong nhà Diệp Ngôn Tích phát hiện việc cậu mang thai.

Ngay cả đun thuốc cũng do Hạ Hàm tự mình làm, lúc này mới chậm rãi đem thai nhi ổn định lại.

Đứa nho tuy được bảo toàn, nhưng Diệp Ngôn Tích vẫn một bộ bệnh tật ủ rũ, đồ ăn không đút tới miệng cậu sẽ không há miệng ăn, cũng không lên tiếng.

Mẹ Diệp gấp không chịu nổi, lần đầu tiên trông thấy con mình thành cái dạng này.

X
Cố Thừa Vọng nhìn thoáng qua chỗ ngồi Diệp Ngôn Tích, cậu đã một tuần lễ chưa trở về trường học, hỏi giáo viên mới biết cậu xin nghỉ bệnh.

Tìm được địa chỉ nhà Diệp Ngôn Tích, lại phát hiện chỗ đó mặc dù là Diệp gia, nhưng căn bản không có người ở, ngay cả biệt thự của Diệp Ngôn Tích Cố Thừa Vọng cũng đi qua, cũng không tìm được người.

Lúc này Cố Thừa Vọng mới phát hiện nhà người này rất có tiền, thậm chí ngay cả nhà ở cũng nhiều như quần áo vậy.


Trải qua bao cuộc tìm kiếm cuối cùng cũng tìm được nơi cậu bây giờ đang ở, đã là rất nhiều ngày sau.

" Tiểu Diệp, bên ngoài có một nam sinh nói là bạn học của cậu, nghe nói cậu bị ốm nên tới thăm cậu.

"
Thanh âm Bảo mẫu ở ngoài cửa vang lên, Diệp Ngôn Tích hơi sững sờ.

" Tên gì.

"
" Cậu ta nói mình họ Cố.

"
" Nói tôi không thoải mái, bảo hắn trở về đi.

" Nghe thấy là Cố Thừa Vọng đến, trong lòng Diệp Ngôn Tích run lên, lập tức kéo chăn lên, che kín đầu, rầu rĩ mở miệng.

" Tiểu Ngôn, em......" Lần trước sau khi gặp ở trên đường, Hạ Hàm đối với Cố Thừa Vọng có ấn tượng.

" Em không muốn gặp hắn.

"
- ----------------------------------
Ngược chỉ vỏn vẹn ở chương 38 nên đừng ai bỏ lỡ ???? hihi~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận