" Đúng vậy a! Cậu không biết à? Tôi cũng là mấy hôm trước nghe La Tống nói, tôi nghĩ cậu phải biết rồi chứ.
"
Nghe Dư Thả nói xong, lúc này Diệp Ngôn Tích thật sự ngồi không yên.
Mẹ kiếp! Bổn thiếu gia còn chưa nói muốn chuyển đi, hắn vậy mà dám chuyển đi trước!!! Cố Thừa Vọng rốt cuộc có ý gì.
Hơn nữa hai người trong ký túc xá đều biết, chỉ một mình cậu chả biết gì.
Diệp Ngôn Tích nghĩ, trong lòng cũng không tránh được hoảng loạn.
" Bởi vì thấy hai người gần đây giống như lại cãi nhau, cho nên phỏng đoán có thể liên quan đến chuyện này hay không.
Cậu xem cùng ký túc xá hai năm, đã coi nhau như anh em, tôi thật ra biết tiểu Ngôn cậu cũng không phải rất chán ghét Cố Thừa Vọng, nếu có hiểu lầm gì nhất định phải nói rõ ràng mới đúng.
"
Ý tứ của Dư Thả Diệp Ngôn Tích cũng hiểu được, nhưng mà muốn để mình đi khuyên nhủ Cố Thừa Vọng, hai người đang chiến tranh lạnh ai tìm người kia nói chuyện trước đều cảm thấy xấu hổ, đã có bậc thang này, Diệp thiếu gia liền hiên ngang lẫm liệt một chút.
Cũng không biết có phải cố ý hay không, không bao lâu Dư Thả liền lôi kéo La Tống đi thư viện ôn tập.
Lưu lại hai người cậu với Cố Thừa Vọng, làm công tác tư tưởng thật lâu, Diệp Ngôn Tích mới không được tự nhiên chọc chọc lưng Cố Thừa Vọng.
" Làm sao? "
" Dư Thả bảo tôi hỏi cậu, có phải muốn đổi ký túc xá hay không.
"
" Ừ.
"
" Nguyên nhân.
"
" Không có gì, ký túc xá bọn Lưu Vi Phong thừa giường ngủ, tôi muốn sang ký túc xá bọn họ."
" Đây không phải lý do.
"
Thấy dáng vẻ không chịu thuận theo của Diệp Ngôn Tích, Cố Thừa Vọng đứng dậy đẩy người lên tủ, ỷ vào chiều cao ưu thế từ trên cao nhìn xuống cậu, " Vậy cậu vì sao lại quản tôi? Tôi cũng không phải cái gì của cậu."
"Cậu đã muốn nghe lý do, vậy nghe cho kỹ.
Cậu không phải vẫn luôn muốn cho tôi cút khỏi ký túc xá ư, vừa hay như cậu mong muốn, cậu không muốn nhìn thấy tôi, tôi sẽ biến đi cho khuất mắt cậu.
Diệp Ngôn Tích, cậu có lẽ rất vui vẻ ha.
"
Cố Thừa Vọng nói xong, tự động buông tay, cầm lấy sách ra khỏi ký túc xá.
WTF! Hắn vậy mà vứt một câu không hiểu nổi đã......!Rời đi?! Diệp Ngôn Tích tức giận cầm sách của hắn lên ném loạn một trận.
" Cái gì gọi là tôi không muốn nhìn thấy cậu, cậu sẽ biến đi cho khuất mắt tôi, cái gì gọi là tôi có lẽ rất vui vẻ!! Cố Thừa Vọng cậu đồ đần! Ngu xuẩn! A a a! " Diệp Ngôn Tích một bên ném một bên phẫn nộ quát, trong giọng nói đã có vài phần nghẹn ngào.
Trong lòng cậu vừa đau vừa chát, cho dù muốn rời đi, thì cũng chỉ có thể là bổn thiếu gia tôi cho phép cậu đi! Tôi chưa đồng ý cậu đi cái gì! (chà~ bá đạo he)
Nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của người kia, trong lòng Diệp Ngôn Tích liền khó chịu đến muốn nổ tung.
Chờ sau khi tỉnh táo hơn một chút, nhìn sách bị mình ném đi đầy đất, lại vô cùng khó chịu nhặt lên cho hắn.
Mà càng khiến cho Diệp Ngôn Tích tức giận chính là, sắp thi học kỳ, Cố Thừa Vọng trực tiếp cầm lấy ga giường chăn, màn đi sang ký túc xá khác, Dư Thả có chút kỳ quái gãi gãi đầu, " Tiểu Ngôn, không phải bảo cậu đi khuyên hắn một chút ư, tại sao biến thành khích lệ đến người ta đi ký túc xá khác.
"
" Hắn thích làm thế nào thì làm thế đó.
"
Diệp Ngôn Tích cố gắng khắc chế tâm tình của mình, thế nhưng Dư Thả nghe cậu nói xong liền biết cậu tức giận.
Ngay cả La Tống cũng có chút lo lắng, lúc trước thấy bọn họ tuy cãi nhau, nhưng cảm tình có lẽ cũng không tệ lắm, lần này hình như thật sự có chút nghiêm trọng......
Nhưng Cố Thừa Vọng lại không chịu nói cho mình biết tại sao, từ lần trước thẳng thắn xong, kỳ thật La Tống đã suy nghĩ rõ ràng, cậu cũng hy vọng hai người kia có thể ở bên nhau.
" Tiểu Ngôn, tôi với Dư Thả đi theo hắn đã từng khuyên qua, nhưng hắn căn bản không nghe chúng tôi, cũng chỉ có cậu......"
" Hắn cũng sẽ không nghe tôi.
" Có lẽ vì chuyện lần trước, bây giờ Diệp Ngôn Tích nói chuyện với La Tống không tự giác liền mang theo địch ý, nhưng cũng biết đầu óc mình bây giờ có chút loạn, nói xong Diệp Ngôn Tích liền hối hận, quả nhiên biểu cảm của La Tống cũng biến đổi theo, " Thật xin lỗi.
"
" Không sao.
" La Tống cũng biết tâm tình của cậu không tốt, chỉ vỗ vai cậu một chút, " Tiểu Ngôn, có chuyện gì nhất định phải nói ra, tôi biết cậu có đôi khi sẽ cảm thấy sĩ diện không muốn nói, nhưng nhất định không thể khiến cho mình hối hận.
"
" Ừ.
Cảm ơn.
"
Dư Thả đầu đầy?? nhìn hai người kia, vì sao lại cảm thấy, cảm thấy lời hai người nói có chỗ nào đó không đúng, như mình lại không biết không đúng chỗ nào.
Kỳ thi cuối kỳ nháy mắt đã xong, La Tống với Dư Thả tự nhiên xế chiều hôm đó liền trở về về nhà.
Diệp Ngôn Tích bởi vì nghĩ đến về nhà bụng của mình có lẽ không giấu được, nghĩ xem nên xử lý ngày nghỉ này thế nào, cho nên ở trường học có thể kéo dài một ngày thì hay một ngày.
Hơn nữa, bây giờ còn có chuyện quan trọng nhất chưa giải quyết...!Đó chính là Cố Thừa Vọng.
Lời La Tống nói cậu suy nghĩ rất lâu, thật vất vả mới hạ được quyết tâm.
Diệp Ngôn Tích vỗ vỗ mặt mình, dù sao bằng bất cứ giá nào, không thể đến trận lại bỏ chạy. (chuẩn bị tỏ tình đây rồi chị em ạ ~~~~ hú hú)
Thi xong môn cuối cùng, vốn tưởng rằng ký túc xá có lẽ không còn ai, Cố Thừa Vọng chuẩn bị trở về tới thu dọn đồ đạc chuyển đến ký túc xá khác, bên phía giáo viên đã đồng ý, học kỳ sau hắn có thể trực tiếp chuyển vào ở.
Thời điểm mở cửa túc xá, lại nhìn thấy người mình không muốn nhìn thấy nhất, Cố Thừa Vọng không biết hắn vì sao cậu còn chưa về nhà, vô cùng khách khí lên tiếng chào, vào ký túc xá bắt đầu thu dọn đồ đạc.
" Cậu muốn mang đi ư.
"
" Ừ.
" Cố Thừa Vọng không nhìn cậu, tiếp tục thu dọn mặt bàn của mình.
Trong lòng Diệp Ngôn Tích càng ngày càng khó chịu, " Cố Thừa Vọng tên ngu ngốc này, xấu xa, khốn kiếp.
"
Không hiểu tại sao lại bị mắng, lần này Cố Thừa Vọng lại không biết là vì cái gì.
Cậu không muốn gặp mình, mình đã chuẩn bị chuyển đi, vì sao vẫn còn phải chán ghét hắn như vậy.
" Mắng xong là tôi có thể đi rồi chứ.
" đồ trên bàn Cố Thừa Vọng vốn không nhiều lắm, toàn bộ đều ném vào rương hành lý, quần áo trong tủ cũng nhét loạn một đống.
Thấy hắn thật sự muốn đi, Diệp Ngôn Tích nóng nảy, một tay tóm lấy người giữ chặt, bởi vì dùng sức quá lớn thiếu chút nữa tự mình ngã sấp xuống, Cố Thừa Vọng theo quán tính ôm người vào trong ngực.
Vốn muốn buông cậu ra, lại phát hiện bụng Diệp Ngôn Tích có chút kỳ quái, trong quần áo như là bọc từng lớp gì đó, tuy người Diệp Ngôn Tích nhìn qua vẫn gầy như cũ, eo lại cảm giác thô hơn một chút.
Cho nên Cố Thừa Vọng cũng không hề để ý đến cậu phản kháng, mà bắt đầu trực tiếp cởi quần áo.
Khi nhìn thấy trên bụng Diệp Ngôn Tích quấn chặt từng vòng băng gạc, trong lòng Cố Thừa Vọng lộp bộp một cái, " Cậu đây là sao?! "
" Tôi...Cậu buông ra...Đừng cởi! " Diệp Ngôn Tích dùng sức liều mạng bảo vệ quần áo của mình, nhưng đánh không lại sức lực Cố Thừa Vọng.
Đối phương không để ý đến lời của mình, gỡ từng lớp băng gạc trên người cậu ra, lộ ra cái bụng căn bản giấu không được của cậu.
Nhìn nơi Diệp Ngôn Tích che giấu, Cố Thừa Vọng khiếp sợ nói không nên lời, " Cậu vì sao không nói cho tôi biết?! "
" Tôi...Tôi vì sao phải nói cho cậu biết! " Bị phát hiện Diệp Ngôn Tích khó chịu đem người đẩy ra, còn chưa kịp sửa sang lại quần áo cho tốt, đã bị Cố Thừa Vọng kéo vào trong ngực.
" Chẳng lẽ trong bụng cậu không phải con của lão tử.
"
" Cậu sao mà biết nó là của cậu, ít tự mình đa tình! ".