Tác giả: Dục Hiểu
Editor: Trẫm chứ ai!!
Beta: Ba con mèo.
Cố Thừa Vọng thấy cậu được bóp đến thoải mái.
Vì vậy ngồi dậy, dùng cánh tay nâng một chân Diệp Ngôn Tích lên, để ngừa cậu ngồi đến quá sâu, sau đó cúi đầu ngậm lấy đầu v* cậu.
" Aha......!Đừng hút......!Căng quá ô ô ô ô......"
Biết rõ hiện tại không phải thời điểm trướng sữa, nhưng hai người vẫn cảm thấy rất vi diệu.
Cố Thừa Vọng chỉ là khẽ liếm vài cái, Diệp Ngôn Tích liền sắp cao trào.
Hết lần này tới lần khác người nọ còn vuốt cái bụng kẹp ở giữa hai người.
" A a! Đừng có sờ! Muốn bắn a a a......" Diệp Ngôn Tích một tay tự chơi âm đế của mình, thi thoảng ở trên hạt châu nhỏ sưng lên bên kia bóp vài cái.
Vốn âm đế đạt đến cao trào, ngay sau khi Cố Thừa Vọng buông đầu v* của cậu ra, ôm eo Diệp Ngôn Tích chuyển động rất nhanh, hoa huy*t cũng bị *** đến co rút một hồi.
" Sắp bắn ư? Có muốn anh bắn vào cho em hay không.
"
" Muốn......!Ừ a......!Nhanh lên toàn bộ bắn vào cho tôi......"
" Được.
"
Cố Thừa Vọng ôm Diệp Ngôn Tích động tác chạy nước rút cuối cùng, gậy th*t trong cơ thể không ngừng phình to, cái cây đằng sau cũng ma sát mông Diệp Ngôn Tích đến đỏ lên, như là muốn *** nát.
Ngay khi hoa huy*t Diệp Ngôn Tích bắn ra nước dâm, đồng thời Cố Thừa Vọng cũng đem tinh dịch của mình tưới vào.
Mà cái cây phía sau cũng phun ở trên mông Diệp Ngôn Tích, khiến cho mông cậu ướt át không chịu nổi.
" A a a cao triều......!nóng quá a a! " Thật lâu không được tinh dịch Cố Thừa Vọng lấp đầy.
Diệp Ngôn Tích kích động hô, đầu óc trống rỗng, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ cảm thấy khoái cảm cao trào.
Mà đúng lúc này, người phía trên đột nhiên ôm chặt cậu, một bên ngậm lấy lỗ tai của cậu, liếm láp vài cái, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng phun ra năm chữ, " Ngôn Tích, anh yêu em.
"
" Cậu......!Nói cái gì......!A a a! "
Đang lúc cao trào lúc nói lời như vậy, đối với Diệp Ngôn Tích, không thể nghi ngờ chính là một đòn trí mạng.
Cố Thừa Vọng rất am hiểu làm thế nào để từng bước hạ gục vị thiếu gia này.
Vốn trong lúc cao triều đầu óc cũng có chút mơ màng, bây giờ nghe câu nói kia, càng cảm thấy có chút không chân thực, nhưng thân thể lại bắt đầu ngăn không được hưng phấn cùng run rẩy, cũng vào ngay lúc đó, ngực trướng đau nhức một trận.
Diệp Ngôn Tích một bên ở trong dư âm cao trào run rẩy một bên vô ý thức hướng trên người Cố Thừa Vọng cọ, trong nháy mắt cảm giác giống như có nước chảy ra.
" Anh yêu em.
" Cố Thừa Vọng lặp lại một lần nữa, thâm tình hôn lên môi Diệp Ngôn Tích, ai cũng không chú ý tới bộ ngực khác thường, nghe thấy Cố Thừa Vọng thổ lộ với mình, đại não Diệp Ngôn Tích lần nữa mất đi năng lực suy nghĩ, thì ra thời điểm quá hưng phấn quá kích động một câu cũng không nói ra được.
Triền miên hôn hồi lâu, Diệp Ngôn Tích mới đứt quãng phun ra một câu, " Cậu......!Ừ A......!Cậu mà......!Dám lừa gạt bổn thiếu gia......!Tôi sẽ chặt cậu! "
" Anh không lừa em.
" Cố Thừa Vọng cười buông Diệp Ngôn Tích ra, chống lại ánh mắt của cậu, đáy mắt một mảnh thâm tình.
Ánh mắt này Diệp Ngôn Tích cho tới bây giờ chưa từng thấy qua.
Giật mình, nhìn chưa đến một giây, Diệp thiếu gia liền ôm lấy cổ Cố Thừa Vọng lần nữa dùng môi của hắn in lên môi của mình.
Hai người hôn đến khí thế ngất trời, ngực lại càng vừa nóng vừa ngứa, thẳng đến Diệp Ngôn Tích bắt đầu chịu không nổi sờ soạng đầu v* của mình một cái, mới phát hiện chỗ đó đã ướt đến không nhìn nổi.
" Aha......!Thật kỳ quái......!Giống như có cái gì chảy ra......"
" Sao vậy? " Nghe thấy Diệp Ngôn Tích nói vậy, Cố Thừa Vọng lập tức buông cậu ra, lúc này mới chú ý tới trước ngực Diệp Ngôn Tích tất cả đều là chất lỏng màu ngà, mà rên đầu v* sữa còn đang không ngừng chảy ra.
Cố Thừa Vọng ngẩn người, sau đó kích động ôm chặt Diệp Ngôn Tích, " Bảo bối, em sản nhũ.
" Không ngờ bởi vì mình thổ lộ, Diệp Ngôn Tích sẽ hưng phấn đến sản nhũ, không có sự đáp lại nào làm cho Cố Thừa Vọng kích động hơn so với điều này.
Cho nên tự nhiên, Cố Thừa Vọng liền ôm lấy cậu đứng lên, vừa *** còn không quên mút lấy một chút sữa tươi Diệp Ngôn Tích chảy ra vào trong miệng.
Nhưng lần này Diệp Ngôn Tích phun sữa cũng không phải rất nhiều, Cố Thừa Vọng hút không bao lâu, đã không còn chảy ra.
Mà phía dưới Diệp Ngôn Tích đã bị hai cây thay phiên yêu thương mấy lần, nếu như không phải Cố Thừa Vọng nói bây giờ không thể làm quá mức, có lẽ còn phải *** thêm mấy lần mới bỏ qua.
Cố Thừa Vọng đem cái cây phía sau của mình từ trong hậu huyệt Diệp Ngôn Tích đi ra, nằm bên cạnh Diệp Ngôn Tích bên xoa bụng của cậu.
" Lúc trước vì sao lại muốn quấn băng.
" Nhìn trên mặt còn có một vài vết dây hằn, Cố Thừa Vọng bắt đầu đau lòng.
" Nếu không thì cứ như vậy để cho người ta nhìn ư? " Diệp Ngôn Tích khó chịu trả lời.
" Em không phải thật sự không muốn đứa bé này đi.
" Cố Thừa Vọng trực tiếp chọc thủng Diệp Ngôn Tích, " Sau này không cho phép tiếp tục quấn thứ kia, bây giờ cục cưng còn nhỏ, em buộc cái kia chặt như vậy, nếu tắc thở thì phải làm sao.
"
Lời Cố Thừa Vọng nói khiến cho trong lòng Diệp Ngôn Tích nảy một cái, cậu thật sự không nghĩ quá nhiều, chỉ là muốn không bị người nhìn ra là được.
" Biết rồi.
"
" Hơn nữa bây giờ trời nóng thế này, bên trong em quấn cái cái đó nhiều lớp như vậy, rất dễ bị cảm nắng.
"
Cố Thừa Vọng thân mật hôn hai má Diệp Ngôn Tích một cái, " Lúc trước đưa em quạt vì sao lại không muốn.
"
" Anh đưa cho em thứ của nợ gì vậy! "
" Hử? Có gì không đúng sao? " Cố Thừa Vọng vẻ mặt vô tội.
" Hai cái tai phía trên là cái gì quỷ! "
" Em không cảm thấy rất đáng yêu ư? Giống em đều đáng yêu.
"
" Anh......!Nói ai đáng yêu đấy! Bổn thiếu gia mới không thích loại đồ vật ngây thơ này! "
Cố Thừa Vọng đưa cho Diệp Ngôn Tích chính là cái quạt điện nhỏ màu nâu, phía trên còn có hai cái tai gấu nhỏ, nhìn qua đúng là vô cùng đáng yêu, " Nếu em không thích cái này, trong tiệm còn có con thỏ nhỏ, anh có thể đi đổi "
" Cút! "
Hai người ồn ào một trận, bầu không khí cứ như vậy nhẹ nhõm hơn.
Rõ ràng vừa mới cùng nhau thổ lộ, nhưng lại giống như trước đây thích cãi nhau.
Thời điểm Ngôn Tích giả bộ tức giận quay đầu sang bên kia, khóe miệng lại không kiềm chế nổi cong lên, đột nhiên cảm thấy, kỳ thật như vậy, cũng rất tốt.
X
Hai người ở bên nhau, Diệp Ngôn Tích dĩ nhiên là muốn giải thích chút chuyện về Lê Ngự Hành.
" Em biết thừa anh đang ghen, còn muốn cố ý cùng Lê Ngự Hành thân mật như vậy.
Chậc, xấu xa như vậy, là muốn bị chịch đi."
" Đi chết đi! "
Cố Thừa Vọng cười xoa đầu Diệp Ngôn Tích một cái, " Thật ra anh khi đó thật sự rất tức giận, nhưng là tức mình.
"
" Hử? Vì sao? "
" Tức bản thân không có năng lực.
Dù sao......!Người ta đi siêu xe, anh chỉ đi cái xe đạp.
"
" Ha ha ha ha.
" Diệp Ngôn Tích cười đến chảy cả nước mắt, cậu chưa bao giờ nghĩ đến Cố Thừa Vọng sẽ có tâm tư như vậy, quả nhiên ở trong tình yêu ai cũng ngu đi, " Không sao, em mua cho anh siêu xe! "
Cố Thừa Vọng đương nhiên là lắc đầu, " Em có biết thời điểm anh nghe thấy em nói em thích anh có bao nhiêu kích động không, anh quan tâm cho tới bây giờ đều không phải mấy thứ đó, chỉ có em.
"
Cố Thừa Vọng cho tới bây giờ cũng chẳng ham hố cái Rolls-Royce gì hết.
Diệp Ngôn Tích thì càng không hiếm lạ, tuy ghét bỏ xe đạp Cố Thừa Vọng.
Nhưng khi hắn đưa đón mình đi học trong đoạn thời gian đó, cậu phát hiện, thì ra ngồi xe đạp lại là một chuyện hạnh phúc đến như vậy.
______________________________
Thức ăn cho chó còn rất nhiều, mọi người từ từ thưởng thức ????.