Tác giả: Dục Hiểu
Edit + beta: Trẫm chứ ai!!
Làm xong một tập đề, Diệp Ngôn Tích lặng lẽ ngẩng đầu lên, kết quả vừa vặn đối diện với ánh mắt Cố Thừa Vọng, đối phương rút đề thi trong tay cậu nhìn thoáng qua, thấy làm cũng không tệ lắm, lại trả lại cho cậu.
" Ngoan, tiếp tục làm.
"
Tại sao ngày đẹp trời thế này mà lão tử lại phải ở đây làm bài a! Diệp Ngôn Tích tuy quạo vãi cả lìn, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm bài.
" Ê, nghiêm túc giải đề.
"
" Em không phải đang nghiêm túc làm ư? " Diệp Ngôn Tích cười một tiếng, hạ thân Cố Thừa Vọng lại xiết chặt.
Thật sự gợi đòn quá mà, phía dưới Cố Thừa Vọng đã cứng rắn đến căng cả quần, nhưng cái chân quấy rối dưới bàn kia không có ý định dừng lại, may mà hôm nay mặc quần rất rộng, mới có thể che dấu bộ phận đang cương cứng, ai mà đè ở đây Tiểu yêu tinh này cũng không chịu yên phận một chút.
Cố Thừa Vọng đột nhiên đứng dậy, Diệp Ngôn Tích sợ hết hồn, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương từ đối diện ngồi xuống bên cạnh mình.
" Anh trông em làm bài.
" Diệp Ngôn Tích còn muốn động tay động chân, nhưng bị Cố Thừa Vọng đè xuống, bĩu môi, chả thú vị gì hết, ai ngờ thật sự nghiêm túc giải đề, trong lúc nhất thời không khí xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, tuy ban đầu không muốn, nhưng một khi đã nhập tâm, Diệp Ngôn Tích sẽ rất chuyên tâm, Cố Thừa Vọng vẫn luôn lẳng lặng nhìn cậu, hai người thi thoảng còn trao đổi vài đáp án chưa rõ, chớp mắt một cái cả buổi sáng đã trôi qua ở đây.
" Đói bụng không? Đi ăn cái gì nhé.
"
Cố Thừa Vọng đang chuẩn bị bỏ một quyển sách giáo khoa vào trong túi xách, Diệp Ngôn Tích lại cầm lấy đề thi không buông.
" Chờ em làm xong cái đề này! "
" Được.
" khuỷu tay Cố Thừa Vọng đặt lên trên mặt bàn trống má, khóe miệng mang theo ý cười nhìn Diệp Ngôn Tích, nhớ lại lúc đi học thi thoảng mình cũng vụng trộm nhìn cậu vài lần, dáng vẻ Diệp Ngôn Tích khi chuyên tâm so với bình thường rất khác biệt, khi suy nghĩ gì đó rất hay nhíu mày, khóe miệng khẽ nhếch, dáng vẻ hết sức chăm chú đó khiến người tâm động, Cố Thừa Vọng có đôi khi nhìn một cái liền nhìn đến mất hồn.
" Em làm xong rồi.
" Diệp Ngôn Tích làm xong đề cuối cùng, mới gập đề thi lại, quay đầu vừa vặn đối diện với ánh mắt Cố Thừa Vọng, hai người nhìn nhau cười cười.
" Đi thôi.
" Ôm lấy Diệp Ngôn Tích, còn ở nơi người khác không nhìn thấy sờ bụng của cậu, ngữ khí càng trở nên ôn nhu, " Mệt không? "
" Vẫn ổn.
"
Hai người đi ra, mặt trời giữa trưa nắng gắt, Diệp Ngôn Tích vừa ra khỏi cửa liền cảm thấy một cỗ khí nóng đập thẳng vào mặt mình.
" Muốn ăn cái gì? "
" Không muốn ăn bên ngoài, muốn ăn đồ anh làm.
"
" Vậy chúng ta trở về, anh làm cho em ăn.
" Hai người đang chuẩn bị lấy xe về nhà, điện thoại Cố Thừa Vọng đột nhiên vang lên, " Em chờ một chút.
"
"Chị anh? "
" Ừ.
" Cố Thừa Vọng cúp điện thoại, biểu cảm hơi trầm xuống, " Chị của anh bảo chiều hôm nay về nhà một chuyến.
"
" Sao vậy? "
" Ngôn Tích.
" Đối phương đột nhiên nghiêm túc, Diệp Ngôn Tích không hiểu sao có chút khẩn trương, " Sao thế......"
" Về nhà với anh đi.
"
Phản ứng đầu tiên của Diệp Ngôn Tích đương nhiên là từ chối, cậu còn chưa có chuẩn bị tâm lý để gặp phụ huynh đâu, hơn nữa bụng của mình thì phải giải thích thế nào.
Thấy cậu khó xử, Cố Thừa Vọng cũng không miễn cưỡng, " Anh biết là quá đột ngột, không sao.
Vậy sau này rồi tính.
"
" Ừ.
"
" Đi, trở về làm đồ ăn ngon cho em.
" Hai người trở lại trong biệt thự, Cố Thừa Vọng còn đặc biệt làm cho Diệp Ngôn Tích một bữa cơm trưa thật là phong phú.
Mặc dù mình không đi quá lâu, nhưng vẫn không yên tâm về Diệp Ngôn Tích được, dù sao cái người này vẫn luôn thích tìm đường chết, không chịu chăm sóc tốt cho mình.
" Anh sẽ nhanh chóng trở về, em phải chú ý thân thể một chút, trở về thấy gầy sẽ đánh mông em, chăm sóc tốt cho mình cùng bé con trong bụng biết không.
"
Diệp Ngôn Tích lần đầu tiên ăn đồ ăn Cố Thừa Vọng làm mà không thấy ngon nổi, một lát sau mới ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, " Em với anh cùng nhau về nhà, em không muốn một mình ở đây.
"
Đũa trong tay Cố Thừa Vọng tí nữa thì rơi xuống, trên mặt không che dấu nổi mừng rỡ, " Thật ư?! "
" Đương nhiên, không có ai nấu cơm cho bổn thiếu gia, sao mà sống tốt được.
"
" Được, anh mang em về nhà, mỗi ngày đều nấu cơm cho em.
" Cố Thừa Vọng kích động ôm lấy cậu.
Hai người về phòng thu thập một chút quần áo, tâm trạng Diệp Ngôn Tích lại khẩn trương không chịu nổi, " Ba mẹ anh......!có thể tiếp nhận em không......"
" Mẹ anh không còn.
" Cố Thừa Vọng ôm Diệp Ngôn Tích, hôn hôn lỗ tai của cậu, " Vẫn chưa từng nói với em, mẹ anh từ khi anh còn rất nhỏ đã chết bệnh, anh có một chị, còn có một anh trai, đều do cha anh nuôi lớn.
"
" Thực xin lỗi.
"
" Không sao, bọn họ sẽ tiếp nhận em.
Chị của anh lần trước dường như rất thích em.
"
" Thật ư? " Nghe thấy Cố Thừa Vọng nói như vậy, Diệp Ngôn Tích mới an tâm hơn một chút, " Cũng không thể tay không mà đến nhà anh, đợi tí nữa cùng em đi mua một chút đồ.
"
Cố Thừa Vọng không lay chuyển được cậu, đành phải trơ mắt nhìn Diệp Ngôn Tích đi siêu thị mua một đống thuốc bổ quý giá, rượu đỏ các loại, hai người bốn tay cầm bao lớn bao nhỏ, Diệp Ngôn Tích còn cảm thấy chưa đủ, Cố Thừa Vọng vội vàng ngăn cản cậu.
" Thôi em, người nhà anh không ăn những thứ này, không cần tốn tiền như vậy.
"
" Sao thế được, lần đầu tiên đến nhà, đương nhiên phải tạo cho bác trai ấn tượng tốt nhất.
"
Tuy Cố Thừa Vọng nói người nhà hắn có thể tiếp nhận mình, nhưng Diệp Ngôn Tích vẫn rất lo lắng, một người không tim không phổi như cậu không ngờ lại có ngày phải đối mặt với cha Cố Thừa Vọng, cảm giác so với gặp mặt cha mẹ mình khẩn trương hơn rất nhiều, nếu bọn họ không thích mình thì phải làm sao, Diệp Ngôn Tích không biết làm thế nào để bắt được tâm của người khác, chỉ biết là bỏ nhiều tiền ra nhất định sẽ không sai.
(Đúng là nó không sai với em đâu anh ạ ????)
- ----------------------------------
Thông báo cho mọi người một tin vui đó là đã có người nhận làm giúp tui bộ này rồi nha~
Từ chương sau sẽ là bạn ấy edit còn tui beta
Nếu tui mải chơi game không có thời gian beta tui sẽ up tạm lên cái blog của tui ó
Một lần nữa cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ tui ❤ ❤ ❤.