Tác giả: Dục Hiểu
Editor: bevitlangthang
Beta: Trẫm chứ ai!!
Buổi tối cả nhà cơm nước xong xuôi, Cố Thừa Vọng muốn mang Diệp Ngôn Tích đi ra ngoài một chút, lại đột nhiên bị Cố Thừa Nguyệt gọi lại, "Tiểu Vọng, tới phòng chị trước đi, chị có chuyện muốn nói với em."
Thấy Cố Thừa Vọng có chút chần chờ, Diệp Ngôn Tích đẩy đẩy hắn, "Đi đi."
"Vậy Ngôn Tích, em chờ anh một chút."
"Ừ." Diệp Ngôn Tích ngồi lại trên sô pha, nhìn Cố Thừa Vọng đi theo Cố Thừa Nguyệt vào phòng.
※
"Em thật sự bên nhau với Tiểu Diệp?" Cố Thừa Nguyệt không chút vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Vâng." Đối với Cố Thừa Vọng mà nói, từ nhỏ hắn đã không có mẹ, chị ở trong lòng hắn có đôi khi giống như mẹ, tuy rằng sau khi lớn lên hai người bọn họ ít khi tâm sự với nhau, nhưng Cố Thừa Vọng vẫn luôn rất tôn trọng cô.
"Kỳ thật lần trước chị đã cảm thấy hai ngươi có gì đó không thích hợp rồi.
Có phải bạn học Tiểu Diệp cho rằng chị là bạn gái của em nên ghen tị hay không?" Cố Thừa Nguyệt đột nhiên cười xấu xa, bộ dạng rất vui vẻ.
Cố Thừa Vọng vốn còn đang cho rằng chị sẽ không tiếp thu được, lại không ngờ rằng phản ứng của cô là như thế này.
"Bởi vì lần trước em ấy không cẩn thận mà lườm mắt xem thường chị, cũng tự trách vài ngày."
"Ha ha ha, quả nhiên bạn học Tiểu Diệp giống như suy nghĩ của chị thật đáng yêu."
"Cho nên chị, chị không ngại sao?"
Cố Thừa Nguyệt ngừng cười, biểu tình khó có được mà đứng đắn lên, "Kỳ thật, em cũng biết tình huống nhà mình, bây giờ cũng không có nhiều nữ sinh nguyện ý đi theo chịu khổ với người đàn ông, trước kia em cũng mang bạn gái về nhà, kết quả, ngày đầu tiên còn chưa tiếp đãi xong đã nói phải về, chị biết gia đình bạn học Diệp cũng không đơn giản, xem cách em ấy ăn mặc và xe của em ấy liền biết Ủa mân bù yì giang (chúng ta không giống nhau ????), nhưng mấy ngày nay ở nhà mình, em ấy đối với trưởng bối rất tôn kính, còn giúp ba ba làm việc, cho dù có một số việc nhìn đã biết em ấy chưa bao giờ làm, đôi khi còn làm trở ngại chứ không giúp được gì, nhưng chị, ba ba và anh hai thật sự rất thích em ấy."
Cố Thừa Vọng biết Diệp Ngôn Tích vì mình mà để người nhà tiếp thu cậu, nỗ lực rất nhiều, mọi chuyện hắn đều ghi tạc trong lòng, "Cho nên hy vọng em giải thích cho chị biết vì sao lại thích em ấy như vậy."
"Ừ, Tiểu Vọng, chị hoàn toàn không phản đối các em ở bên nhau, nhưng nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được mưu tính từ người khác để đạt được mục đích của mình.
Như vậy sẽ chỉ làm người khác khinh thường thêm thôi."
"Chị, em và em ấy ở bên nhau căn bản không phải vì tiền, chỉ là bởi vì em thích em ấy."
"Chị biết, chị chỉ nhắc nhở em, nhưng chị cũng tin tưởng em của chị." Hai nhà chênh lệch quá lớn, Cố Thừa Nguyệt đương nhiên sẽ lo lắng, nhưng cô cũng biết em mình nếu quyết định chuyện gì thì rất khó bảo, sẽ không dễ dàng quay đầu lại, thay vì ngăn cản nó, thì không bằng ủng hộ nó đi cho tốt con đường đó, cho dù điều đó là sai đi chăng nữa, thì cũng là con đường mà bản thân nó đã chọn, quan trọng nhất, chính là em trai mình rất vất vả mới gặp được một người làm nó động tâm.
※
Đây có lẽ là khoảng thời gian đặc biệt nhất trong cuộc đời của Diệp Ngôn Tích, không có Wifi, không có máy lạnh, chương trình TV chỉ có mấy kênh, mỗi buổi tối gia đình đều quây quần cùng nhau xem Bản Tin Thời Sự.
Ở Diệp gia, tuy rằng cái gì cũng có, nhưng đã rất lâu rồi người một nhà không cùng nhau xem TV, mặc dù cha mẹ mình cũng coi như tình cảm nồng thắm với nhau, nhưng họ quá bận rộn, thời gian Diệp Ngôn Tích ở chung với đám người làm là chủ yếu, bỗng dưng, có chút nhớ nhà.
"Sao thế, thất thần?"
"Không sao."
"Nếu mệt thì chúng ta vào phòng đi."
"Không cần." Diệp Ngôn Tích lắc đầu, một bên ăn trái cây mà Cố Thừa Vọng đút cho, lúc này đột nhiên có người gõ cửa.
"Không còn sớm nữa, ai đến thế?" Cố Thừa Nguyệt có chút kỳ quái, trước kia nhà bọn họ cũng không có ai tới cửa, tuy rằng Cố Thừa Tân cũng có chút nghi hoặc, nhưng cũng không để trong lòng, chờ Cố Thừa Nguyệt mở cửa mới phát hiện bên ngoài là một người phụ nữ không quen biết, mặc một bộ sườn xám thời Dân quốc, dáng người chỗ lồi nên lồi chỗ lõm nên lõm vô cùng quyến rũ, tóc dài đen nhánh được búi lên, khí chất này không hợp với lối đi nhỏ này, "Dì à, xin hỏi dì là?"
"Diệp Ngôn Tích có phải ở đây không?!"
Nghe được âm thanh của người phụ nữ này, Diệp Ngôn Tích đang dựa vào trong lòng ngực của Cố Thừa Vọng cả người cứng đờ, không đợi cậu đứng lên, người phụ nữ ngoài cửa cũng đã phá cửa đi vào, lúc này Cố Thừa Nguyệt mới phát hiện đằng sau còn có rất nhiều bảo vệ đi theo.
"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?" Không ngờ bà vậy mà tìm được chỗ này, Diệp Ngôn Tích chỉ cảm thấy đầu ong một tiếng, trống rỗng.
Mà nghe thấy tiếng xưng hô này, người Cố gia cũng ngây ngẩn cả người, trẻ tuổi như vậy, thế mà lại là mẹ của Tiểu Diệp, hơn nữa khí tràng trên người quá mạnh khiến cho người ta có cảm gíac áp bách.
Bởi vì bình thường đối với con trai thập phần cưng chiều, ngay cả Diệp Ngôn Tích cũng chưa từng thấy mẹ mình như thế này.
Mẹ Diệp nhìn lướt qua phòng ở đơn sơ của Cố gia, nhìn tới con trai mình đang ngồi trong lòng ngực của một thằng đàn ông lửa giận liền bùng lên, "Không phải nói muốn ở trường học để ôn tập sao? Mẹ tìm đến trường học của mấy đứa phát hiện ký túc xá căn bản không có người, tìm thầy giáo thì cũng nói không biết, rồi mẹ lại đến biệt thự tìm con cũng không thấy người, có biết mẹ lo lắng đến mức nào không? Cuối cùng phải theo dõi xe con mới tìm được chỗ này!"
Sớm biết vậy thì đã không lái xe mình rồi, Diệp Ngôn Tích yên lặng bĩu môi, "Con chỉ đến nhà bạn học chơi mấy ngày."
"Cái chỗ này là nơi con tới chơi được sao? Bây giờ, lập tức, theo mẹ về nhà!" Mẹ Diệp kêu một tiếng, một đám bảo vệ ở đằng sau liền vọt lên.
"Chào dì, con là bạn cùng phòng của cậu ấy, Tiểu Diệp chỉ là......"
"Đến lượt cậu nói chuyện sao?" Hình ảnh trong đầu của mẹ Diệp vừa mới xoay chuyển, bà quả thực không thể tin được, con trai ngoan ngoãn của mình vậy mà ngồi trong lòng ngực của một tên nam sinh? Hơn nữa còn là cái thằng mà khoảng thời gian trước con trai mình bị bệnh đã tới nhà rất nhiều lần?!
"Mẹ, anh ấy là bạn trai con, sao không thể nói chuyện."
Lời Diệp Ngôn Tích vừa thốt ra, mẹ Diệp hoá đá, đám bảo vệ cũng đều sửng sốt nửa ngày, may mà nhờ đạo đức nghề nghiệp thường ngày nên không lộ ra biểu tình khiếp sợ gì.
"Con trai, mê sảng nói bậy bạ cái gì đó, theo mẹ về nhà!"
"Con không có nói mê sảng gì cả, anh ấy là bạn trai con, con đang chuẩn bị về nhà nói cho mẹ với ba biết."
Hiển nhiên mẹ Diệp bị đả kích không nhẹ, "Mấy người còn thất thần cái gì?! Lập tức mang thiếu gia về!"
"Con không về!"
"Lần này không phải con quyết định, trói cũng phải trói nó về!"
"Vâng." Bảo vệ mặc bộ đồng phục màu đen nghe xong, vội vàng khống chế Diệp Ngôn Tích, hơi cúi mình, "Xin lỗi thiếu gia."
"Mấy người buông tôi ra, nếu phải về con muốn cùng Cố Thừa Vọng trở về."
"Sao con lại không nghe lời như vậy?!" Mẹ Diệp đã bắt đầu tức giận đến phát run, "Mang nó về cho ta!"
Mẹ Diệp nói xong liền xoay người rời đi, bảo vệ ở đằng sau cũng không dám trái lệnh, chỉ có thể mang Diệp Ngôn Tích rời đi.
Diệp Ngôn Tích giãy giụa không được, hơn nữa lại sợ đụng tới đứa bé trong bụng, chỉ có thể mặc cho bọn họ đem mình đi, Cố Thừa Vọng vừa định xông lên đã bị một đám bảo vệ ngăn cản, dưới cơn tức giận mà đánh nhau, mặc dù hình thể của mình với bọn họ cũng không khác biệt lắm, nhưng đối phương có tới bốn năm người, rõ ràng Cố Thừa Vọng yếu thế hơn, thấy em trai mình bị đánh, Cố Thừa Tân đương nhiên sẽ không mặc kệ mà ngồi nhìn, cũng xông lên đánh nhau với bọn họ.
- --------------------------------
Cảnh vương mẫu nương nương chia rẽ đôi uyên ương híc~~
Hôm nay được nghỉ á, trước khi chơi game tranh thủ beta xíu, vì bạn editor nhà tui đã làm rất tốt rồi tui chỉ cần sửa xíu thôi ????.