Edit: Maushi
Beta: Tự Trầm Tuyết
95.
Đêm tối mịt mù.
Sau khi kết thúc đoạn hội thoại tiếng Anh dành cho học sinh tiểu học này, Dạ Trục Tước cứ vùi mặt vào cổ tôi, bất động một lúc lâu.
Tình cảnh này.
Tôi hơi nghi ngờ rằng anh ta không phải bị đập đến nhớ lại.
Mà bị đập đến choáng váng.
96.
Wait a minute.
Tôi đã từng thấy tình cảnh này.
Theo kịch bản phim truyền hình, lúc này Dạ Trục Tước hẳn sẽ phun ra một búng máu, nhắm hờ đôi mắt chưa từng lộ vẻ yếu đuối trước mặt người khác, theo thân thể tôi dần trượt xuống, sau đó nắm tay tôi, miệng mở ra khép lại mấy lần, cuối cùng cũng gọi tên tôi, nói được nửa câu, biết là không thể nói hết nhưng vẫn dùng sức lực cuối cùng nói "tôi yêu em", kết quả nói xong một chữ liền tắt thở.
Rất xấu hổ.
Tôi có nên phối hợp với anh ta ngửa mặt lên trời hét lên: "Không..." không.
97.
Dạ Trục Tước mở miệng cắt đứt dòng tưởng tượng của tôi: "... Tô Mã Lệ".
Tôi sẵn sàng rồi.
Tôi: "Ừ!".
Dạ Trục Tước: "Tôi nhớ lại rồi".
Tôi: "Ừ!".
Dạ Trục Tước: "Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ chết khi vụ tai nạn xe xảy ra".
Tôi: "Ừ!".
Dạ Trục Tước: "Giờ nhớ lại khoảng thời gian đó... Tôi nghĩ thà chết vào lúc đó còn hơn".
Tôi: "...".
Tôi: "Hả?".
Anh là Dạ Trục Tước giả phải không!!!
Đừng từ bỏ cuộc sống sớm như vậy!!
Dạ Trục Tước ríu rít không được hoan nghênh sao!!!
98.
Tôi hoàn toàn có thể hình dung ra được cơn thịnh nộ của Dạ Trục Tước khi anh ta xem các bản tin gần đây.
《Sốc! Quá khứ của chủ tịch Dạ thị được bật mí! Anh ta máu lạnh vô tình mà còn có một mặt như vậy...》
《Không thể tin được!! Người trước người sau đều cùng một khuôn mặt! Tổng tài bá đạo lại là một người ngọt ngào dễ thương!》
《Tin tức độc quyền! Chủ tịch của Dạ thị làm nũng với một người phụ nữ bí ẩn vào đêm khuya! Nghi ngờ đã bỏ xuống tình cũ và có một mùa xuân thứ hai?》
Dừng.
Dường như có gì đó kỳ quái trà trộn vào.
99.
Dạ Trục Tước bị mắc kẹt trong thanh tiến trình ký ức đau buồn được tải trong nửa phút, trong lúc đó tôi cho anh ta mượn dùng như giá đỡ hình người. Ở đầu kia con ngõ, bản song ca gào thét do Tô Ninh và nhóm phản diện trình bày cho chúng tôi vang vọng tận trời, còn lẫn vào đó tiếng nói như pháo ran của quản gia.
Tiếng hét vang trời, miệng pháo tề vang.
Tề tựu sum vầy, đêm này khó quên.
Khung cảnh rất náo nhiệt.
Khiến người ta muốn đón Tết sớm.
100.
Quản gia mắng một lúc, nghỉ ngơi một hồi, từ dưới đất lảo đảo đứng lên.
Trông gã có vẻ rất có gánh nặng thần tượng, việc đầu tiên gã làm khi đứng dậy không phải là chế giễu hay thọc dao mà là sửa sang lại trang phục, sau khi đảm bảo bản thân đã khôi phục khí chất quý tộc mới nhếch khóe miệng lên, lấy từ trong túi ra một chiếc điều khiển từ xa nhỏ.
Gã nói, "không được cử động".
Gã nói, "tôi giấu chất nổ trong xe".
101.
Giọng gã không lớn, nhưng vừa nói xong, cái ngõ đang đón Tết vừa rồi trở nên vô cùng yên tĩnh.
Có lẽ người một nhà cũng không nghĩ tới.
Gã không chiếm được sẽ hủy diệt toàn bộ.
...
Đủ rồi, vào thời điểm quan trọng này đừng có rap.
102.
Quản gia dựa vào siêu xe bên cạnh, vắt chân tạo dáng, nhất thời không giống nhân vật phản diện.
Mà giống nhân viên bán hàng của cửa hàng 4S.
Người bán hàng nói một cách điên cuồng và lạnh lùng: "Trời lạnh rồi, để Dạ thị...".
Tôi: "Ấy...".
Quản gia: "Có thể để các người chôn cùng với tôi, vẫn có thể xem là một kiện...".
Tôi: "Quấy rầy một chút...".
Trăm phần trăm không ai nghe lời gã nói khiến quản gia tức đỏ mặt: "Cô có chuyện gì nói nhanh lên!".
Tôi: "Anh đã nghe nói về thịnh vượng, hùng mạnh, dân chủ, văn hóa tiên tiến và hòa hợp chưa? Đã được hun đúc bởi chủ nghĩa xã hội chưa?".
Quản gia: "?".
Trong ngõ nhỏ yên tĩnh truyền ra âm thanh vun vặt, cảnh sát vũ trang xuất hiện dày đặc trong đêm, một khẩu súng chạm vào cái đầu nhỏ thông minh của gã.
Tôi nghiêm túc và trang trọng: "Remember, 110 is watching you".
103.
Tôi xứng đáng là rường cột của chủ nghĩa xã hội.
Dạ Trục Tước lay tôi một lúc lâu.
Ở khoảnh khắc sinh tử, bầu không khí thật mơ hồ.
Tôi quên đi chuyện tình cảm.
Nghiêm túc phổ biến pháp luật.
——— 20/11 ———