Muốn Cùng Anh Già Đi

Kỳ Thiệu Xuyên dẫn Hổ Tình dến trước một lồng sắt mới dừng lại, Hổ Tình nhìn lại xung quanh, chỉ có một ngọn đèn đang chiếu sáng, xung quanh đen tối u ám.

Người đang bị nhốt ở trong lồng sắt nhìn có vẻ quen quen, nhưng nhất thời Hổ Tình không nhớ được là ai.

“Tiểu Tình, anh đặc biệt giữ tính mạng của ả đàn bà này một năm nay, chính là muốn em tự tay xử lý cô ta.” Kỳ Thiệu Xuyên nhàn nhạt nói.

Giọng điệu đó như là người mà đang chở Hổ Tình xử lý không phải là người, chỉ là một súc vật.

“Á à.” An Nhiễm ngẩng đầu, cười lạnh một tiếng, một bộ mặt chỉ còn lại da bọc xương, đôi mắt lõm xuống, nhìn đáng sợ vô cùng.

“Hổ Tình, cuối cùng cậu cũng đến đây rồi.” An Nhiễm nói với một giọng điệu quái dị, khóe môi hằn lên nét cười, trông rất quỷ dị.

Hổ Tình chỉ cảm thấy toàn thân đang nổi hết da gà: “ Cô, cô là An Nhiễm?”

Hổ Tình không dám tưởng tượng, người đàn bà đang nhốt ở lồng sắt trước mắt này lại là An Nhiễm.

“Hổ Tình, bây giờ cậu nhìn thấy bộ dáng thế này của tôi, chắc cậu thấy buồn cười lắm đúng không, có phải bây giờ cậu đang sung sướng sảng khoái đúng không?” An Nhiễm vừa nói vừa cười một cách điên cuồng.

Hổ Tình nheo mày.

“Tiểu Tình, tôi có một số việc muốn nói chuyện riêng với cậu.” Sau khi cười trận điên cuồng xong, An Nhiễm đã bình phục lại, giọng điệu cũng trở nên bình thường.

Hổ Tình do dự một lúc, nói với Kỳ Thiệu Xuyên: “ Anh ra ngoài một lúc đi, tôi muốn nói chuyện với An Nhiễm.”

An Nhiễm nhìn Hổ Tình thật lâu, cô ta vẫn đáng ghét như vậy.


“ Hổ Tình, cậu còn nhớ chuyện 5 năm trước tôi từng làm cho cậu không?”

An Nhiễm nói thẳng, bây giờ, cô muốn ra ngoài chỉ có thể trông cậy Hổ Tình.

Nghe thấy câu nhắc của An Nhiễm, tâm trí của cô liền quay về thời 5 năm trước. Lúc đó, cô từng bị thương nặng do ngoài ý muốn, suýt chút nữa là chết đi do mất máu quá nhiều, cuối cùng là vì An Nhiễm hiến máu cho mình, cô mới được tiếp tục sống.

“Cậu muốn gì?” Hổ Tình không phải là kẻ ngu, rất dễ là đoán được An Nhiễm nói thế này chắc chắn có việc gì cần dùng đến mình.

“ Cho tôi đi khỏi chỗ này, đây là yêu cầu duy nhất của tôi, 5 năm trước cậu nợ tôi một mạng, bây giờ chúng ta sẽ được xóa sổ.” Đôi mắt lõm xuống của An nhiễm đang chằm chằm nhìn vào Hổ Tình.

Hổ Tình bĩu môi, nhìn lại bộ dạng thê thảm bây giờ của bạn tốt trước đây của mình, trong lòng lóe lên một tia đồng tình.

“ Được rồi, tớ đồng ý cậu.” Cuối cùng Hổ Tình chậm rãi mở miệng trả lời.

Điều mà Hổ Tình không để ý đến, là nụ cười độc ác vừa hiện lên của An Nhiễm.

Dưới lời khuyên nhủ của Hổ Tình, Kỳ Thiệu Xuyên mới đồng ý yêu cầu của Hổ Tình, thả An Nhiễm ra ngoài.

Trước khi An Nhiễm đi, Hổ Tình lại để lại hai trăm ngàn tệ cho An Nhiễm.

Vì An Nhiễm khốn khổ năn nỉ, bảo với Hổ Tình bây giờ cô ta trên người không có một xu nào, Hổ Tình một lần nữa mềm lòng, nghĩ là nếu mai sau An Nhiễm có thể cải tà quy chính cũng là một chuyện công đức.

Hổ Tình không ngờ là, chính số tiền này, suýt nữa đã cướp đi tính mạng của mình.


An Nhiễm cầm qua thẻ của Hổ Tình, trong đó tròn hai trăm ngàn tệ, khóe môi toát lên một nụ cười, có chút âm hiểm.

Hổ Tình ới là Hổ Tình, cô vẫn ngu như hồi xưa, hai năm trước đã bị tôi chơi trong bàn tay, giờ cô lại giao tính mạng của cô lên trên tay tôi.

An Nhiễm sau khi ra khỏi biệt thự đó, đã đi ra hội chợ thuê xe, cô thuê một chiếc xe đại chúng, lại đi tìm một thám tử, thăm dò một số thông tin của Hổ Tình bây giờ, giờ đã biết được Hổ Tình đang sống ở đâu.

Trong lòng An Nhiễm dần hiện lên một kế hoạch, lần này, cô nhất định phải để Hổ Tình và Kỳ Thiệu Xuyên chết cùng với cô.

Liên tiếp hai ngày, An Nhiễm đều lang thang bên ngoài FUSHIDA, mỗi lần cô đều nhìn thấy Kỳ Thiệu Xuyên ở xung quanh chỗ đó.

Qua việc quan sát hai ngày, An Nhiễm phát hiện Kỳ Thiệu Xuyên buổi trưa và thời gian cơm tối hàng ngày đều sẽ đứng ở trước cửa khách sạn đợi Hổ Tình.

Bây giờ, cô đã nắm được quy luật này, bây giờ chỉ thiếu một cơ hội tốt để thả lưới mà thôi.

Hôm nay, An Nhiễm vẫn như thường lệ đi xung quanh ngoài khách sạn FUSHIDA. Cuối cùng, cô tìm thấy được một cơ hội tốt.

Kỳ Thiệu Xuyên nghe nói Hổ Tình ngày mai sẽ đi cùng Đoan Mộc Thụy về nước Anh, cho nên hôm nay anh đã đặc biệt đứng chở ở cửa khách sạn rất sớm.

“Kỳ Thiệu Xuyên, anh còn việc gì nữa đây?” Hổ Tình rời ánh mắt, không muốn đi nhìn người đàn ông trước mắt này, ngày mai, cô sẽ được rời khỏi chỗ này, cô không muốn có việc gì khác ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.

Hổ Tình im lặng rất lâu, vẫn không chịu mở miệng, Kỳ Thiệu Xuyên thở dài trong lòng, tay chỉ sang chỗ công viên cách hai người không xa nói: “ Chúng ra đi sang chỗ đó ngồi một tí đi.”

Hổ Tình hạ ý thức gật đầu, hai người sát bước đi đến công viên. Rõ ràng hai người đi rất sát vai, nhưng tâm trạng của họ lại mỗi người một nẻo.


An Nhiễm đang lén lút lái xe đuổi theo ở đằng sau, vì sợ bị phát hiện, nên cô lái rất chậm.

Đợi đến khi hai người kia đang gần chỗ cửa công viên, An Nhiễm nhìn lại xung quanh, không có người nào đang đi lại trên đường này.

Đôi mắt bỗng dưng đỏ au, hằn lên một tia hàn quang độc ác, khóe môi vẽ lên một nụ cười gian tà.

“Kỳ Thiệu Xuyên, Hổ Tình, hai chúng mày chết đi.”

An Nhiễm nói xong câu này liền chân đạp lên ga, bánh xe tăng tốc cực nhanh xông lên phía trước.

Cách hai người chỉ còn lại vài mét, Kỳ Thiệu Xuyên nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn lại, hạ ý thức anh đẩy Hổ Tình sang một bên, người anh lại bị xe đâm bay xa hơn một mét.

Khoảng khắc lúc Hổ Tình bị đẩy ra cô rất giật mình, loại kịch tính thường xuyên xảy ra trong phim này, bây giờ lại thực tế phát sinh với mình.

Kỳ Thiệu Xuyên vì muốn cứu cô, sẵn lòng hy sinh tính mạng của mình.

Khóe mắt Hổ Tình lan trào khí mù, cuối cùng nước mắt không ngừng rơi xuống.

An Nhiễm đâm người xong, giờ đã lập tức chạy mất.

Hổ Tình chạy sang, ôm Kỳ Thiệu Xuyên vào lồng ngực. “Tại sao anh ngốc vậy, tại sao phải đẩy em ra? Đồ ngốc.”

Kỳ Thiệu Xuyên cố giữ phần tỉnh táo còn lại, anh muốn nói với cô ta câu này, lần này không nói, anh sợ mai sau không còn cơ hội nữa.

“ Vì anh... anh yêu... em mà, người mà anh yêu, luôn... luôn... là em.”

Nói xong, tay Kỳ Thiệu Xuyên rớt xuống.

Rất nhanh, xe cứu thương đẫ đến. Thời gian cấp cứu rất lâu, trái tim Hổ Tình vô cùng hồi hộp.


Bây giờ cô cảm thấy, những nỗi khổ mà trước đây cô gánh chịu, giờ không còn ý nghĩa gì nữa.

Năm tiếng đồng hồ sau, Kỳ Thiệu Xuyên cuối cùng cũng đã cấp cứu lại. Tuy vẫn còn suy yếu, nhưng trái tim hồi hộp của Hổ Tình cuối cùng cũng được thả lỏng.

Mấy ngày nay, Hổ Tình đều ở bệnh viện chăm sóc Kỳ Thiệu Xuyên, cô đã từ chối lời mời của Đoan Mộc Thụy, cô không muốn đi nước Anh, bây giờ cô đã nhận thấy trong sâu thẳm nội tâm của mình mong muốn điều gì.

Tại khoảnh khắc Kỳ Thiệu Xuyên bị xe đâm vào, cô đã biết, đời này cô sẽ không thể nào bỏ anh lại một mình được.

Đoan Mộc Thụy đi rồi, mang theo những tình cảm anh dành cho Hổ Tình, anh về nước Anh.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Kỳ Thiệu Xuyên đã điều dưỡng ở bệnh viện hơn một tháng, Hổ Tình luôn ở bên cạnh chăm sóc anh ta, tình cảm hai người bắt đầu nồng đậm.

Từ vụ Kỳ Thiệu Xuyên bị đâm ba ngày sau, cảnh sát đã nói với Hổ Tình, đã tìm được An Nhiễm, nhưng khi cảnh sát ập đến, cô ta đã uống thuốc ngủ, cấp cứu không kịp đã tử vong.

Hổ Tình không có phản ứng xúc động gì, đối với An Nhiễm, cô chỉ có thể nói là lòng tham không đáy.

Dưới sự chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ của Hổ Tình, sức khỏe Kỳ Thiệu Xuyên đã gần khỏe.

Ánh hoàng hôn nhanh chóng chiếm đoạt một góc chân trời, mặt trời lặn xuống, ánh hoàng hôn rực rỡ nhuộm hồng cả khoảng không. “Tiểu Tình, chúng ta kết hôn nhé.”

Kỳ Thiệu Xuyên ôm eo Hổ Tình, giọng điệu dịu dàng, bờ môi mát lạnh cọ sát nhẹ nhẹ bên tai Hổ Tình, làm Hổ Tình rùng mình.

Hổ Tình ngẩn người, cuối cùng, cô cười.

“Được thôi.” Khóe môi vẽ lên thành một nụ cười khuyến rũ, mắt mày uốn cong, dưới ánh hoàng hôn, khuôn mặt trắng mịn xinh đẹp đó càng thêm hấp dẫn.

Kỳ Thiệu Xuyên nhìn vào đôi môi mọng đỏ của Hổ Tình, có tầng lớp ánh quang đang phản chiếu lại, yết hẩu rung động, tay túm vào sau gáy Hổ Tình, nụ hôn rơi xuống, cho đến khi mọi thứ chìm vào hư không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận