Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh

- Chúng ta đi kết hôn thôi. Đến quê nhà thứ hai của chị. Em sẽ theo chị chứ?

- Không những theo, em còn muốn dẫn chị đi đến góc nhỏ của em, muốn nói chị nghe thật nhiều điều...

Trong lòng cả hai đều rạo rực như có hàng trăm cánh bướm đồng loạt tung cánh.

Những trải nghiệm của ngày hôm nay, Nguyệt Minh đều ghi tạc vào lòng, cô có nàng bên cạnh, cùng nhau vẽ nên một buổi hẹn hò hoàn hảo.

Rồi sau này, cô ước mong sẽ mãi được cùng nàng trải qua những tháng ngày hạnh phúc như vậy.

Nguyệt Minh nhìn người con gái mình yêu, cõi lòng chưa bao giờ thôi rung động vì nàng.

Sau ngần ấy năm, câu hỏi về tình yêu của Nhật Minh dành cho cô đã có lời giải đáp, thì ra yêu và được yêu lại thiêng liêng và đẹp đẽ đến như vậy. Có thể tìm được một người sẵn sàng chấp nhận ở bên cạnh dù mình còn thật nhiều khuyết điểm, hẳn là điều may mắn nhất cuộc đời này của cô.

Nguyệt Minh không biết rằng mình đã trải qua bao nhiêu kiếp sống, hoặc thậm chí đây có lẽ chỉ là kiếp sống đầu tiên và duy nhất, nhưng cô dám tự tin hất mặt lên trời khẳng định chắc chắn một điều, yêu được Gia An là thành công lớn nhất trong mọi kiếp sống của cô.

Nghĩ đến đây, đôi mắt cay cay nãy giờ lại chực rơi một giọt lệ, cô ôm nàng vào lòng, khẽ thì thầm bên tai.

- An, cảm ơn chị... Vì đã yêu em, yêu những lúc em yếu đuối nhất, yêu những lúc em bồng bột, không hoàn hảo nhất... Chấp nhận vị tha cho em, không rời bỏ em, mà còn nắm chặt lấy tay em.

Gia An không đáp ngay, nàng mỉm cười, khẽ thu vào lồng ngực làn hương nhẹ nhàng có một không hai của người yêu.

- Chị yêu em vì chị thích thế, không cần cảm ơn ngốc ạ.

Gia An vỗ nhè nhẹ vào lưng Nguyệt Minh.

- Hơn nữa... không có ai sinh ra hoàn hảo, quan trọng là phải biết cố gắng, ngay cả chị cũng cần cố gắng hơn từng ngày. Sẽ thật tuyệt nếu chúng ta cùng nắm tay nhau cố gắng, vì tình yêu của chúng ta, vì Joy, vì gia đình nhỏ này, nhé?

- Em yêu chị.

Rời khỏi thuỷ cung với niềm hạnh phúc không nói nên lời, Nguyệt Minh cứ như vậy mà nắm chặt tay Gia An đi dạo trên đường mòn nhỏ xinh, tách biệt hoàn toàn với cung đường chính ngập bóng người ở S World.

- Giờ làm gì nữa nhỉ?- Nguyệt Minh lẩm bẩm.

- Ừm, cũng muộn rồi, mình về nha, Joy cục cưng chắc giận lắm.- Gia An dịu dàng đáp.

Bé Nguyệt nghe được liền ánh mắt lấp lánh như muốn khóc.

- Sao đây, bây giờ không muốn về hửm?

Nguyệt Minh không nói gì, chỉ dừng chân lại, sau đó ôm Gia An vào lòng, nói luyến tiếc thì cũng có chút, nhưng xúc động thì đúng hơn. Với tất cả những gì Gia An đã làm, dù có nói đi nói lại hàng nghìn lần, Nguyệt Minh vẫn không thấy chán.

Trước khi gặp nàng, đôi lúc, cô cảm thấy một ngày 24 tiếng là quá nhiều, một đời 60 năm dài đằng đẵng. Nhờ có nàng bước vào đời cô, viết lên định nghĩa về tình yêu, một ngày 24 giờ lại quá ngắn, yêu thương trao bao nhiêu mới đủ?

Ước gì thời gian dừng lại, dừng ở mãi phút giây hạnh phúc này.

Cô lại nghĩ về cuộc đời mình, 29 năm trên đời, quá nhiều mất mát và đau thương, vì cơ nghiệp mà ba mẹ bị hãm hại, chị gái lại ra đi không kịp nhìn mặt nhau lần cuối, cô không dám tưởng tượng... rằng...

- Nếu không có chị, không biết cuộc đời em sẽ đi về đâu nữa.- Nguyệt Minh nói có chút khó khăn.

Gia An bị ôm nên không thể nhìn được mặt Nguyệt Minh, dựa vào vài động tác nho nhỏ, nàng cũng biết người yêu lại xúc động nghĩ vẩn vơ nữa rồi.

- Được rồi, được rồi, chị biết rồi. Đừng có khóc ở đây, xấu hổ lắm.- Gia An dùng giọng bình thường khi dỗ Joy cục cưng.

Nàng vỗ vỗ lưng Nguyệt Minh, liền cảm thấy ươn ướt trên mu bàn tay, khóc vi diệu như vậy sao?

- Em... không có...

Ào—

Mưa bất chợt, đặc sản giao mùa của Thành phố X, thêm địa lý nơi đây ngay cửa sông, thời tiết nhạy cảm.

Cơn mưa đột ngột khiến cả hai người không kịp trở tay, xung quanh lại "thức thời" thế nào mà không có chỗ trú, phải chạy một đoạn nữa mới đến được mái che gần nhất.

Gia An cũng không có thời gian nghĩ nhiều, ngay lúc cơn mưa ào tới, nàng cởi phăng chiếc áo khoác ngoài của mình mà quấn vào tay phải của Nguyệt Minh.

- Nép sát vào chị.- Nàng kéo tay Nguyệt Minh ra sau lưng mình.

Gia An như hóa thành đầu tàu hoả, trong tích tắc kéo Nguyệt Minh chạy về mái hiên gần nhất.

Mưa to ập đến, bất kì ai đang di chuyển đều gặp khó khăn, Gia An dùng hết sức kéo và dùng lưng che cho Nguyệt Minh lại càng khó khăn gấp bội.

Thành công chạy đến mái hiên, tình trạng tuy không quá tốt nhưng may mắn phần trước của Nguyệt Minh không ướt nhiều, nếu chậm thêm chút nữa e rằng cánh tay sẽ thấm nước, không tốt.

Trời mưa to, dưới hiên cũng chật kín, thấy Nguyệt Minh bị thương, mọi người cố gắng để nhường chỗ cho cô. Gia An nhét Nguyệt Minh vào chỗ trống, bản thân nàng cũng đứng ngoài mép mái hiên. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất

Đi được đến đây thì bác sĩ An đã ướt như chuột lột rồi, bây giờ vừa bị gió thổi vào, mưa lại còn rơi vào đầu khiến nàng lạnh run.

- Vào chỗ em đi.- Nguyệt Minh đau lòng nhìn người yêu run bần bật, cô cắn chặt đến nỗi môi ứa máu, trong lòng thầm trách bản thân đủ điều.

Vì sao lại để bị thương thế này, đáng lẽ đã có thể che chở cho nàng, bình thường cô luôn mặc áo khoác ngoài, hôm nay lại không có mặc, thật đáng trách!

- Chị không sao.- Bác sĩ An vẫn còn nở được nụ cười, nhưng khuôn mặt trắng bệch vì lạnh đã bán đứng nàng.

Nguyệt Minh kéo nàng lại, mở áo khoác to ra, ôm vào lòng mình, mặc cho xung quanh không ít người kín đáo dò xét. Tuy cô biết mình cũng đang bị ướt, ôm nàng vào cũng không có hiệu quả là bao, nhưng cô mong thân nhiệt nhỏ nhoi này có thể giúp nàng được phần nào hay phần đó.

- Còn nói không sao cái gì? Che cho em làm gì?- Nguyệt Minh có chút tức giận mà hơi lớn tiếng.

Gia An vì sợ bản thân bị ướt dây vào tay Nguyệt Minh nên cố tách ra, chỉ là khí lực của người-tức-giận này quá lớn, nàng đành bó tay.

- Chị không muốn em bị ướt.- Gia An ngước mặt nhìn Nguyệt Minh bằng đôi mắt đáng thương.

- Vậy em muốn chị bị ướt sao?- Nguyệt-đang giận dỗi-Minh cục súc.

Nói thật, Gia An có chút bất ngờ, vừa nãy là bé mèo nũng nịu, bây giờ lại là chú sư tử hung hãn.

- Được rồi, chị xin lỗi, đừng giận.- Gia An làm mặt ủ rũ.

Nguyệt Minh nhanh chóng xìu xuống.

Làm sao mà không mủi lòng cho được?

Bác sĩ An đáng yêu như vậy...

Hai người chị chị em em, tình tình tứ tứ, em trách chị, chị trách em, quả thật không xem các đồng chí xung quanh ra gì, ai cũng như hoá thành cún và bị nhét cơm chó vào mồm, có người chịu không được còn nhích ra xa.

- Hai người đẹp, đứng sát vào đây, để kẻ cô đơn như tôi ướt là được rồi!- Anh bạn vừa nói xong thì thẳng thắng bước vào màn mưa. Thà bị ướt còn hơn bị mù.

- Hai người có cần áo khoác không? Lấy của tôi nè.- Lại thêm vài người tốt bụng hỏi han.

Làm sao Nguyệt Minh sao có thể để người yêu khoác áo của người khác được?

Thay vào đó, cô nắm lấy tay nàng, đặt lên gần miệng mà thổi hơi ấm.

Các đồng chí xung quanh:...

... Họ có nên nối chân đồng chí kia tắm mưa không nhỉ, ganh tị chết đi được

- Hai chị gái, em có cây dù, hai chị cần không?- Một cô gái trẻ thức thời lên tiếng, sau đó chen trong đám đông.

- A... đưa tôi rồi còn cô thì sao?- Nguyệt Minh nhìn cô gái nhiệt tình, tuy rằng nói lời lịch sự như vậy, nhưng trong mắt hết sức "thèm thuồng" nhìn cây dù.

Thể trạng Gia An dù có tốt đi nữa, mặc đồ ướt dưới gió lạnh thế này không cả mới là lạ.

- Em không cần, em có thể dùng dù đi nhưng thấy mọi người đứng đông vui quá nên mới chen vô đây.

Nguyệt Minh:...

Gia An:...

Các đồng chí chen chúc nhau đến nghẹt thở:...

... Mấy người này có bệnh mà...

Tất cả đều không biết nói gì nữa, có chút bất lực với cái tính ham vui đầy lạ lẫm này, hảo hán, quả là tuổi trẻ!

- Cảm ơn nha, đây là danh thiếp của tôi, về sau cứ liên lạc, tôi sẽ hậu tạ.- Nguyệt Minh buông eo Gia An ra, sau đó đưa tay vào túi tìm ra một chiếc card.

Là dân kinh doanh, trong túi không có card visit là không được, dù là ngày nghỉ, nhưng còn chưa kịp đưa tới, em gái đã cười rạng rỡ.

- Em biết, chị là Chủ tịch của T Group, Hoàng Nguyệt Minh. Em có trong fanclub của chị mà, em có cả bộ sưu tập bo góc unoff của chị luôn á!

- Tôi? Fanclub? Bo góc?- Nguyệt Minh bất ngờ.- Tôi có phải nghệ sĩ đâu mà có mấy cái đó?- Cũng may cô nghe rõ chữ unoff, nếu mà bạn nhỏ này nói hàng official cô chắc chắn sẽ đánh gãy chân cô bạn tên Băng nào đó. Mấy cái trò này chỉ có nhỏ đó làm được chứ ai.

- Wow.- Gia An bồi vào một tiếng.- Em gái, có thể cho chị xin tên fanclub được không?

- Dạ được, tên fanclub là Trăng sáng đêm tuyết rơi. Em siêu siêu thích chị Nguyệt Minh, nhất là lúc chị ở trên X Project.

- Ồ, tôi cũng thích Nguyệt Minh ở chương trình đó, siêu siêu nghiêm túc nha.- Gia An nở một nụ cười đầy hàm ý mà nhìn sang Nguyệt Minh.

- ...

Nguyệt Minh tự hỏi có phải nước mưa thấm vào khiến cô thấy lạnh lưng hay không, kể từ lúc em gái "tốt bụng" nói ra cái tên Fanclub thì cô liền có chút cảm thấy không lành... À ừm, cái gì mà Trăng sáng đêm tuyết rơi!?

Nó cứ sai sai thế nào ấy, tên cô là ánh trăng thì đúng rồi, nhưng liên quan gì đến tuyết trời?

- Trăng sáng đêm tuyết rơi, nghe hay quá nhỉ?- Gia An vẫn đang còn cùng em gái hàn huyên.- Hẳn phải có ý nghĩa gì sâu sắc và nhân văn lắm?

- Dạ đúng rồi đó chị, chị quả là nhanh trí, đây là Fanclub của chị Nguyệt Minh và chị Fuyu ạ. Trăng trong Nguyệt, Tuyết của ngày Băng giá ạ.

Khóe miệng Nguyệt Minh giật giật, cô có chút nhức đầu rồi nha.

- Ồ, ra vậy. Được, rất hay.- Gia An vẫn duy trì nụ cười, thậm chí còn thể hiện vẻ hào hứng hơn lúc ban đầu.

Nguyệt Minh thấy không ổn, hết sức không ổn, liền mở bung cây dù lên, một mạch kéo nàng đi vào màn mưa.

- Ơ kìa...- Em gái có chút bất ngờ.

- Bye bye nha, hẹn em trong group.- Gia An quay đầu lại nhìn em gái nhiệt huyết, không quên bật ngón cái.

Gia An bị Nguyệt Minh kéo đi khuất tầm mắt của những người trong mái hiên.

- Ủa... mà chị gái đó là ai ta...

Lúc này, em gái nhiệt huyết mới chợt nhận ra vì quá cao hứng khi gặp idol mà lỡ quên mất một câu hỏi to đùng, không lẽ mấy lời đồn đại trên mạng là thật à!? Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất

- Cái gì mà trăng mà tuyết, chị cũng quá tuỳ hứng rồi.- Nguyệt Minh vừa đi vừa càu nhàu.

- Hừm, chị thấy hay mà.

- Hay gì mà hay, Mặt trăng thanh bình mới hay! Mấy người đó không có mắt nhìn!- Nguyệt Minh định bụng, ngày mai nhất định phải chạy promo mua 1 tặng 1 cho món kem La Luna Sereine mới được!

Gia An thấy vai trái Nguyệt Minh ướt đẫm vì chiếc ô quá nhỏ, nàng muốn kéo cô sát vào, nhưng cô đã nhanh chóng né đi.

- Chỉ cần cái tay này và chị không ướt là được.- Cô lại quay về trạng thái cục súc.

- Được rồi nha, ánh trăng đêm tuyết gì gì đó...- Gia An có chút muốn trêu người yêu.

Nguyệt Minh hừ một tiếng.

- Đợi đó em xử chị sau.

- Em dám xử chị à?

- Ừm, phạt chị hôn em.

- Khôn hết phần thiên hạ.

- Như vậy mới có thể làm người yêu chị.

- Khéo miệng.

Gia An cứ tưởng cả hai sẽ ra xe trở về nhà, nhưng cuối cùng lại dừng chân ở khách sạn của S World.

- Sao không về nhà luôn?- Gia An tiễn xong nhân viên khách sạn, liền hỏi Nguyệt Minh

- Không được, chị ướt như vậy, sẽ bị cảm.- Nguyệt Minh đang loay hoay lấy ra hai chiếc áo choàng tắm, nhét vào người Gia An một chiếc.

Không phải Nguyệt Minh chưa tính đến chuyện này, S World dù nằm trong thành phố X, nhưng ở tận ngoại ô, về nhà cũng phải một tiếng rưỡi hơn, chưa kể, còn có thể kẹt xe vì trời mưa to. Nếu gọi nhờ vệ sĩ mang quần áo đến cũng sẽ rất lâu, còn công viên chỉ bán toàn áo thun và quần short lưu niệm... Suy tính một hồi, vẫn nên vào khách sạn ở chờ giặt ủi rồi về nhà sẽ tốt hơn.

- Chị không sao thật mà.- Gia An nhận lấy áo choàng.

- Em nói là có sao.- Nguyệt Minh đẩy đẩy bác sĩ An vào phòng tắm lớn, đóng cửa nhốt nàng vào bên trong.- Tắm đi, em tắm ở phòng bên cạnh.

Cả hai book phòng President có đầy đủ mọi tiện nghi, có đến hai phòng tắm, chẳng phải đau đầu với bài toán thứ tự tắm, bây giờ việc hai người cần làm là tắm rửa cho sạch sẽ ấm áp, còn lại giao cho phòng giặt ủi là xong chuyện.

Chỉ là, suy nghĩ so với thực tế là hai chuyện khác nhau hoàn toàn. Trong suy nghĩ con người, mọi việc hết thảy đều trơn tru theo ý chủ nhân muốn, còn ngoài đời thật sẽ bị tác động bởi khá nhiều yếu tố khách quan.

Tỉ như, lúc này Nguyệt Minh đã hiểu rõ nỗi khổ nóng đến muốn chảy máu mũi là như thế nào, trong lòng có chút cảm thông với bác sĩ Hà mà trước giờ cô luôn khinh bỉ.

Nguyệt Minh tắm rửa sạch sẽ xong thì ngoan ngoãn khoác áo choàng trắng tinh tươm của khách sạn lên người, ngồi xuống ghế sofa to oạch, nhã nhã nhặn nhặn cầm điện thoại lướt mail xử lý công việc.

Cạch— Sau hồi lâu, cánh cửa phòng tắm của Gia An bật mở, không hiểu là nhà thầu vô tình hay kiến trúc sư cố ý mà âm thanh có chút lớn hơn bình thường.

Nguyệt Minh dừng làm việc, quay đầu định nở nụ cười chào người yêu thì lại thấy một làn khói nhè nhẹ lượn lờ giữa không trung, tiếp đến là Gia An với mái tóc còn ướt đi ra. Hẳn là do nhiệt độ nước ấm áp dễ chịu khiến đôi má của nàng trở nên ửng hồng, điểm tô thêm phần xinh đẹp trên gương mặt vốn kiều diễm kia.

Gia An chầm chậm đi về phía cô, làn khói sau lưng như tăng cho nàng thêm phần hư ảo, đậm đà thêm nét thoát tục vốn có.

Áo choàng tắm khá rộng so với thân người của Gia An, nên cổ áo cũng sâu hơn bình thường.

- Đang làm gì đó?- Đầu nàng hơi nghiêng sang một bên, hai tay cầm khăn lông lau tóc.

Nguyệt Minh không biết bản thân bị làm sao, trái tim bỗng nhiên đập nhanh hơn hẳn.

- Sao... sao... không sấy tóc đi? Vào đây để... chị sấy tóc mà!

Nguyệt Minh ấp úng, còn chưa kịp đợi Gia An đáp, đã bật người đứng dậy, kéo nàng ngồi xuống ghế, còn bản thân mình thì chạy ào vào phòng tắm lấy máy sấy tóc.

Lúc định chạy ra ngoài, cô lại lùi vài bước, nhìn mình trong gương, mặt mũi sao lại đỏ thế này?????

Cô mở vòi, tạt nước lạnh vào mặt, tự chấn chỉnh cảm xúc một chút, hít một hơi thật sâu rồi mới đi ra khỏi phòng tắm.

- Chị quên mất, lúc trước thợ làm tóc có nói nên để tóc khô tự nhiên sẽ tốt hơn với kiểu tóc gợn sóng nhẹ này.- Gia An xoa xoa tóc rồi nói với nụ cười tươi.- Còn phải bóp bóp thế này nè.

Bác sĩ An thực hiện động tác gom tóc từ dưới lên rồi bóp rồi buông, vài giọt nước cứ thể nhỏ xuống.

Nguyệt Minh đứng hình:!!!

Nguyệt Minh lại tưởng tượng ra cảnh bậy bạ, cũng không thể trách cô được, Gia An mặc pijama gấu ở nhà so với Gia An trong chiếc áo choàng tắm này quả là khác xa nhau hoàn toàn...!

Cộng thêm nụ cười kia của bác sĩ An đã tạo thành một combo tác động mạnh, làm rung chuyển bức tường tinh thần mà đồng chí Nguyệt Minh vừa dựng lên cách đây vài giây...

- Nhưng hôm nay tối muộn rồi, vẫn nên sấy một chút đi, hơn nữa tóc chị có thế nào cũng xinh mà.- Đồng chí Nguyệt Minh cắn răng cố gồng, sau đó ngoan ngoan ngoan ngoãn mà cắm điện máy sấy.

Vì tay còn lại của Nguyệt Minh không tiện, nên cần phải có sự trợ giúp của Gia An, hay nói đúng hơn là cô cầm máy sấy di chuyển theo chỉ đạo của nàng.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì lắm đến vấn đề rất nghiêm trọng tiếp theo sau đây, đó chính là Nguyệt Minh không ngờ rằng tí liêm sỉ cùng nội công mình khó khăn vận đạo đức tạo thành ấy vậy mà lại bị một giọt nước nhỏ xíu đá văng đi mất!?

Máy sấy tóc với hơi gió và nhiệt độ vừa phải rất chăm chỉ thổi, ánh mắt Nguyệt Minh vô tình rơi vào một giọt nước kiên cường vẫn bám trụ nơi xương quai xanh của Gia An, sau đó lại dưới tác động của khí nóng mà trượt dài xuống dưới nơi phập phập phồng phồng ẩn nấp bên trong áo choàng tắm.

Nguyệt Minh mở to hai mắt, cả người nín thở theo chuyển động của giọt nước, đồng tử cô dần dần phóng to ra. Không biết do thế lực nào xui khiến, Nguyệt Minh vẫn đang chờ xem bước đi tiếp theo của giọt nước, có chút giống như mong chờ bi cuối trên bàn billiards vào lỗ vậy.

Nguyệt Minh nín thở: o.o

Xẹt một đường... giọt nước đã rơi xuống sâu hơn, chỉ để lại một đường nước lấp lánh nhè nhẹ dưới ánh đèn vàng.

Nguyệt Minh: O.O!!!

- Sao vậy em?- Gia An thấy máy sấy rất lâu chỉ dừng ở một chỗ, liền quay ra sau hỏi Nguyệt Minh.

Đúng lúc này, trên mũi Nguyệt Minh có một đường máu đỏ tươi khiến bác sĩ An hoảng loạn bật người dậy, quay phắt lại, lấy tay áo lau lau mũi cho mũi.

- Sao lại chảy máu rồi? Cảm thấy trong người khó chịu không? Dạo này em nóng trong người quá hả?

Nguyệt Minh nhìn Gia An, ánh mắt lại vô tình trượt xuống theo vệt nước đang dần biến mất kia. Gia An trước mặt quá nóng bỏng, quá mê người, lại thêm những đụng chạm nhẹ nhàng này khiến Nguyệt Minh cảm thấy hoa mắt, cả người nóng rực, đại não như nổ tung lên, cô giữ lấy cổ tay đang lau mũi cho mình kéo sang một bên, sau đó nhanh chóng chiếm lấy đôi môi hồng nhuận mềm mại kia.

Gia An có hơi bất ngờ, nàng muốn tách ra vì còn lo lắng Nguyệt Minh bị chảy máu mũi, nhưng không biết cô lấy sức lực từ đâu mà lại càng giữ chặt eo nàng, hôn sâu đến khó chia ly. Nàng có thể cảm nhận được từng chút từng chút dưỡng khí bị người trước mặt rút sạch.

Nụ hôn bắt đầu bằng vị tanh nhẹ của máu mũi, nhưng sau đó lại nhanh chóng bị hương vị ngọt ngào thay thế, chiếm lĩnh cả khoang miệng, khiến cả hai không ai muốn tách ra.

Không biết bao nhiêu nụ hôn đã diễn ra, mỗi nụ hôn đều mang những dư vị đặc biệt của riêng nàng cùng sự ngọt ngào và ôn nhu của Nguyệt Mig.

Gia An không biết nên nói kỹ năng của cả hai tốt lên từng ngày, hay là càng ngày càng trao nhiều đam mê mới khiến nụ hôn khó dứt như thế này, phải đến lúc không còn hô hấp được, hai người mới có thể tách nhau ra.

Gia An còn chưa kịp thở được mấy hơi, Nguyệt Minh đã chống tay trái lên thành sofa, một bước nhảy lên, lại ngay sau đó vài giây mà đè nàng xuống, tiếp tục hôn nàng lần thứ hai. Bàn tay mềm mại của cô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp tự lúc nào phủ một tầng phấn hồng của nàng, sau đó lại tham luyến mà trượt xuống vùng xương quai xanh sắc bén nhạy cảm mà vuốt ve.

Nhịp thở của Gia An ngày càng hỗn loạn theo từng động tác của Nguyệt Minh, vô tình làm khiến chỗ phập phồng chạm vào thân thể cô.

Nguyệt Minh như phát điên, cảm giác như có một trận pháo hoa bắn tung toé trong đại não cô, sáng rực và nóng bỏng như thiêu đốt từng nơron thần kinh.

Người bên dưới quá đỗi hấp dẫn, quá đỗi mị hoặc, khiến cô lần đầu cảm nhận được thế nào là ích kỷ, thế nào là muốn chiếm hữu một người cho riêng mình.

Bàn tay cô hơi run rẩy trượt xuống phía eo nàng, nhẹ nhàng tháo phăng đi nút thắt nơ khiến cả thân người nàng gần như lộ ra hoàn toàn.

Đang ấm áp lại bị hơi lạnh vây vào, khiến Gia An hơi sững sờ, nàng mở to mắt chỉ vài giây cũng đủ khiến thành phần nhà đạo đức học còn sót lại trong Nguyệt Minh bừng tĩnh.

- Em... em xin lỗi...- Nguyệt Minh vội vội vàng vàng nắm vạt áo choàng tắm che lại cho Gia An, lúng túng nói.- Em... em kiềm chế không được...

Đây rõ ràng không phải lần đầu tiên mà cô tưởng tượng.

Chí ít, cô cũng phải chuẩn bị thêm điều gì đó đặc biệt lãng mạn dành cho nàng, chứ không phải cứ như vậy mà đưa nàng vào khách sạn, lại còn trong tình trạng tay bị băng bó này.

Dùng tay trái, nếu lần đầu không tốt chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của Gia An hay sao!?

Đấy là những điều mà toàn thân Nguyệt Minh đang gào thét, sự xung đột xảy ra bởi tư duy cầu toàn đã khiến cô đứng hình thật lâu.

Trong lúc đó, Gia An thở hổn hển bên dưới Nguyệt Minh đang dần bình phục, nàng cũng đoán ra được là người yêu lại định chơi trò đốt củi giữa chừng rồi bỏ chạy như mấy lần trước!?

Nàng bác sĩ nghiến răng, lợi dụng lúc người trên còn đang không phòng bị mà nắm lấy hai cánh tay cô, lật một cái.

Vị trí thay đổi.

- Không chịu được thì đừng chịu!- Nàng vuốt ve má của Nguyệt Minh, sau đó đặt nhẹ một nụ hôn.

Gia An cúi đầu xuống, đôi môi mỏng khẽ mút một cái trên cổ Nguyệt Minh, rất nhanh sau đó lưu lại một ấn ký đỏ nổi bật. Nguyệt Minh mặt mày đỏ ứng, lấp ba lắp bắp nói một tiếng cũng không xong.

- Được không? Cho chị nhé?- Bác sĩ An ôn nhu nói, lại khẽ hôn lên mi mắt của người yêu.

Người xưa có câu, mật ngọt chết ruồi.

Ngay lúc này...

Tại nơi đây...

Nguyệt Minh nhà ta đã hoá thành bé ruồi nho nhỏ trong hũ mật của bác sĩ An.

*****

Góc tự kỷ của tác giả:

Tác giả: Rõ ràng mẹ định hình mày stop mà con?

Nguyệt Minh: Thì tui stop lại cho chỉ letsgo đó muốn gì nữa má?

Tác giả:...

Nguyệt Minh: Cái gì mà trăng sáng đêm tuyết, tên xàm vãi.

Hạ Băng: Hông thích thì thôi mắc gì chửi? Bộ tui thích bị dính với bà lắm hả? Tuyết rơi mùa hè mới đẹp.

Hạ Băng: Đọc tới đoạn con Nguyệt nói không muốn về là tui đã biết nó muốn đi khách sạn:)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui