Kim đồng hồ điểm sáu giờ sáng, một tràng âm thanh báo thức quen thuộc vang lên.
Uyên Hà chớp chớp mắt, sau đó dùng tay dụi vài cái.
Đôi mắt có phần mệt mỏi nhìn trần nhà một lúc lâu, sau đó mới bật người dậy vươn vai.
Uyên Hà ngáp một cái, uể oải đứng dậy, lắc lắc thân người, vài tiếng xương khớp va vào nhau kêu răng rắc.
Bác sĩ Hà cảm thấy lạnh, nhận ra mình tiếp xúc chân trần với sàn nhà, vội vàng nhìn chung quanh, tìm dép mang vào.
Nữ bác sĩ lại tiếp tục vừa đi vừa ngáp, tay xoa xoa cái bụng đói meo, miệng lẩm bẩm vài câu không đầu không đuôi mà ngay cả chính chủ chưa chắc đã hiểu, chỉ là thói quen khó bỏ.
Trạng thái không ổn lúc này xuất phát từ việc tối hôm qua tác giả ưa thích của Uyên Hà vừa end bộ truyện, cô chờ giây phút này đã lâu, quyết định cày cả đêm, quên giờ quên giấc...!rõ ràng chỉ định bụng đọc nốt chương này thôi nhưng nó lạ lắm...
Uyên Hà nhìn mình trong gương, khẽ bĩu môi, xem ra hôm nay phải trang điểm đậm một chút, mong là không làm mấy đứa nhỏ sợ.
Cái nghề của cô nó nhạy cảm như vậy đấy, lúc nào mà lỡ tay tô môi đỏ một chút là y rằng biến thành yêu quái ăn thịt trẻ con.
Bác sĩ Hà kéo rèm, ánh nắng chói chang khiến cô nhăn mặt.
Thật tình, không biết mấy nữ chính trong truyện bách hợp vì sao sáng nào cũng đều có thể năng lượng tràn trề, tươi mới được hay thế nhở?
À, chắc người ta là vai chính nên mới vậy!
Cứ thế, Uyên Hà chuẩn bị rời nhà đến bệnh viện, vừa mở cửa, liền có chút bất ngờ.
- Né ra, né ra.- Xuất hiện trước mắt cô là một người đàn ông vạm vỡ đang khiêng thùng hàng khá to đi ra từ hướng thang máy.
Uyên Hà thấy thế liền nép vào cửa nhà mình.
Cô nhìn theo hướng đi của người đàn ông, lại thấy thêm vài người tương tự cũng đang tất bật không kém.
À, cô nhớ rồi, hình như căn hộ đối diện có người chuyển đến, mấy hôm trước còn gặp nhân viên thiết kế nội thất ra ra vào vào.
Uyên Hà đi về phía thang máy, vì sợ bản thân ngủ gật trên đường lái xe, bác sĩ Hà đã chu đáo pha sẵn cà phê bỏ vào chiếc cốc giữ nhiệt hot hit đến từ nhà SB mà cô tốn không ít tiền để đú trend.
Uyên Hà vừa đi vừa mở nắp, nhưng vừa đưa ly lên miệng uống thì liền va phải người/vật gì đó.
Ào—
- Aaa...
Uyên Hà hốt hoảng, chỉ thấy chiếc áo sơ mi hồng của người trước mặt mình thấm đẫm một mảng màu nâu kèm theo đó là tiếng hét thất thanh của người nọ.
- Xin...!xin lỗi.- Uyên Hà lắp bắp, tay run run vội vàng mở túi xách tìm khăn giấy.- Tôi lau giúp cô.
Sở dĩ cô biết được giới tính người này bởi vì cà phê dính vào ngực người ta khiến áo sơ mi bó sát vào cơ thể.
Hưm...!ngực cũng không tồi...
Khoan đã, sao cô lại biến thái như vậy!?
Này, phép lịch sự tối giản nhất là nhìn mặt nói chuyện...
- Không sao.- Giọng điệu của người kia không có chút gì tức giận.
- ?
Uyên Hà cảm thấy giọng nói kia rất quen thuộc, hình như nghe qua ở đâu rồi.
Cô ngẩng mặt lên nhìn.
- Là...!cô?
Là cô gái hay đi chung với Tổng giám đốc, hình như là thư ký tươi như hoa...!Khả Hân?
- Ừm, là tôi.- Khả Hân mỉm cười.
Nàng lấy khăn tay của mình ra tự lau vết cà phê, nhưng quả thật có chút vô ích, càng lau chỉ càng làm cà phê lem ra xung quanh thôi.
- A..- Uyên Hà thấy thế mới hơi ngẩn cả người.- Ngại quá, để tôi đền cho cô áo mới.
- Không sao, tôi vào nhà thay áo là được.
Tôi lo cho cô hơn, bây giờ mới bắt đầu đi đến bệnh viện chẳng phải trễ làm rồi sao?- Khả Hân xem đồng hồ.
Uyên Hà cũng xem đồng hồ.
- Ấy chết...!nhưng mà...!nhưng mà...
Bác sĩ Hà lúng túng nhìn Khả Hân thấy nàng vẫn luôn duy trì nụ cười trên môi, cô cảm thấy chột dạ...
Uyên Hà vừa muốn chạy đi, lại vừa muốn ở lại, nội tâm đấu tranh dữ dội, giữa tiền lương với nhân phẩm cái nào cũng quan trọng cả!
- Không sao, đi đi.
Nhà tôi ở ngay đây, muốn bồi thường khi về cứ qua nhà tôi.- Khả Hân lại cười, nàng nhìn dáng vẻ bối rối của Uyên Hà không khỏi cảm thấy dễ thương, nàng gặp qua bao nhiêu lần, vẫn không thể tin người hậu đậu như vậy lại có thể làm bác sĩ.
- À...!ừ...- Uyên Hà tỉnh luôn cả ngủ, nói xong liền lao đầu chạy vào thang máy cho kịp giờ làm.
Dạo này bệnh viện đại cải tổ, cô không dám đắc tội với cấp trên, tìm đâu ra môi trường tốt như HOPE, bao nhiêu bác sĩ ao ước đậu vào!?
Chi bằng bây giờ cô cứ đi kiếm tiền, tối về mua áo xin lỗi người ta, hợp lý!
- Mà khoan đã.- Khả Hân chủ động nắm tay kéo Uyên Hà lại.-Cà phê của cô...
Uyên Hà vẫn còn ngơ ngác.
- Hay thế đi.- Khả Hân liền nhét vào tay Uyên Hà một viên kẹo, sau đó thấy cửa thang máy mở ra, nàng khẽ đẩy cô vào trong.- Bye bye.
Bác sĩ Hà ngáo ngơ tự hỏi, chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Cô mở bàn tay mình ra, bao bì nâu bắt mắt, khoé miệng liền hiện lên một nụ cười.
- Lấy một viên kẹo cà phê thay cho ly cà phê sao?
Truyện được post tại wattpad.com/user/nonsugarfreshmilk
- Làm cái gì mà vui vẻ dữ vậy?
Gia An bước vòng phòng nghỉ, định lấy một ít nước ấm liền thấy Uyên Hà đang đứng trước quầy cà phê mà ngâm nga hát hò gì đó.
- Mới trúng số hả?
- Làm gì có, chỉ là tự nhiên thấy yêu đời.- Uyên Hà cười tít mắt.
Gia An lại nhìn nữ đồng nghiệp này đầy nghi ngờ.
Uyên Hà vào sáng sớm thường không hay cười lắm đâu, bộ dạng sẽ trông như xác sống, thiếu ngủ.
Hôm nay sao lại tươi như bình hoa đang cắm trên bàn tiếp tân khoa sản vậy?
- À, bác Nhân lại định hẹn chị?- Uyên Hà tò mò đổi chủ đề.
- Ừm.- Gia An đậy kín nắp ly lại, sau đó hơi tựa vào bàn, tiếp chuyện với Uyên Hà.
- Cẩn thận củi lửa, nhìn sao cũng thấy ổng muốn ăn chị.- Uyên Hà lại gần Gia An, nghiến răng nói như thể đang cảnh báo một vấn đề kinh khủng.
Mà cái bệnh viện này ai chả muốn ăn bác sĩ An?
Đôi lúc bản thân Uyên Hà còn muốn mà...
Gia An chớp mắt, ngạc nhiên nhìn Uyên Hà, sau đó bật cười.
- Ừ, chị tự có chừng mực.
Chỉ là đồng nghiệp đi ăn tối thôi.
Chị cũng không thích làm bữa tối của ai hết.
- Ai biết được, lỡ ổng gài chị, bỏ thuốc vào đồ ăn, hay là đùng cái tỏ tình cầu hôn, không cần yêu trực tiếp cưới.
Uyên Hà lại cho trí tưởng tượng của mình mình bay cao bay xa, liền ngay lập tức nhảy ra vài kịch bản cưới trước yêu sau...!Tất cả loại này chẳng phải đều lên giường nói chuyện rồi tính tiếp hay sao?
- Em bớt xem phim và đọc ba cái truyện tào lao lại đi.- Gia An cốc nhẹ đầu nữ đồng nghiệp.
- Người ta lo cho chị.- Uyên Hà bĩu môi.
- Nghe gì chưa? Hình như hôm nay có danh sách cắt giảm biên chế rồi, nhưng không công khai, mà gửi mail đó.
Hai người đang nói chuyện thì có một vài bác sĩ khác đi đến, họ đang bàn với nhau chuyện cắt giảm biên chế.
Uyên Hà nghe được, liền ngay lập tức lấy điện thoại ra check.
- Tạ ơn trời phật, tạ ơn trời phật!- Uyên Hà chắp tay khấn vái, đôi mắt rơm rớm nước.
Gia An chỉ nhìn rồi suy ngẫm một chút.
- Tính ra họ làm cũng nhanh, mới họp đó đã có danh sách.- Bác sĩ An có chút ngạc nhiên với tốc độ này, không cần quan sát hay sao?
- Phải nhanh thôi, lệnh từ tổng công ty mà, ai dám chậm trễ.
Tính ra Tổng giám đốc oai ghê, nói một tiếng là cấp dưới chạy như vịt.
- ...- Mặc cho Uyên Hà tâng bốc Nguyệt Minh lên tận mây xanh, Gia An lại rơi vào suy nghĩ riêng của mình.
Vấn đề cắt giảm biên chế vốn là chuyện nhạy cảm, lần này bệnh viện làm một đợt đại thanh trừ hẳn sẽ gây ra không ít lời ra tiếng vào xa gần.
Người ở lại thì không nói, người ra đi mới đáng để bàn cãi, ai bị đuổi việc mà không tức giận?
Có khi còn cắn ngược lại bệnh viện cũng nên!
Lúc đó báo đài, các bộ bảo hộ quyền của người lao động sẽ nhúng tay vào, chuyện này sẽ ảnh hưởng danh tiếng của HOPE không ít.
Chính sách nhân đạo cũng là một vấn đề đáng quan ngại của tập đoàn lớn như T Group.
Gia An tự hỏi liệu người kia sẽ xử lý khủng hoảng thế nào đây, đưa ra được yêu cầu, hẳn sẽ chuẩn bị sẵn giải pháp?
- Chị không check mail sao?- Uyên Hà thúc vào tay Gia An.- Mà quên, chị bị đuổi mới là chuyện lạ.
Gia An không đáp, chỉ cười cười.
- Thôi em về làm việc, hôm nay em làm ở phòng khám.
Chị có ca sinh nào không?- Uyên Hà cầm ly cà phê lên chuẩn bị rời đi.
- À, không, hôm nay chị cũng làm ở phòng khám.- Gia An cũng cầm lấy ly nước ấm của mình rồi bước về phía trước.
- Mà hôm nay hình như cháu của Tổng giám đốc đến hẹn thăm khám và tiêm phòng thì phải...
- Hôm nay hả?- Gia An nhíu mày, cũng đã mấy hôm rồi không có gặp người kia với Joy, không biết dạo này thế nào.- Có gì nhắn chị, nếu được thì chị sang.
- Ok chị.
Truyện được post tại wattpad.com/user/nonsugarfreshmilk
- Rồi giờ cậu tính sao? Về thật?- Nguyệt Minh vẫn giữ tư thế tiêu chuẩn ngồi thẳng, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình.
Đầu dây bên kia chính là Hạ Băng, nàng cũng đang tựa lưng vào ghế sofa, trên người mặc áo choàng tắm nửa kín nửa hở, phong thái thảnh thơi vô cùng.
- Ừ, dám dùng bạn thân uy hiếp, hẳn bà ấy nhớ tớ lắm rồi.- Hạ Băng vuốt tóc, nở một nụ cười đầy quyến rũ.
Tất nhiên là Nguyệt Minh miễn dịch rồi, cô nhìn riết thành quen.
- Haha, vậy cậu cũng nhớ bà ấy nên về hả?- Nguyệt Minh liền trêu Hạ Băng.
- Xì...- Hạ Băng bấm bấm tay làm như thể đang bói toán.
- Vũ trụ gửi tín hiệu rằng đạ đến lúc tớ phải về lật đổ giang sơn.
- Hả?- Nguyệt Minh nhíu mày.
- Nói xạo thôi.
Thật ra nhớ bác sĩ Gia An!
Nguyệt Minh liếc Hạ Băng một cái.
- Định làm gì? Báo trước cho cậu là cậu không có cửa đâu.
Hạ Băng bị thái độ của Nguyệt Minh làm cho thích thú, đột nhiên lại phản ứng như vậy, lại còn trả lời giúp người ta nữa.
Bình thường khi Hạ Băng nói đến mấy chuyện này thì Nguyệt Minh có thèm quan tâm đâu?
- Sao cậu biết không có cửa? Vậy ai mới có cửa? Cậu hả?
Nguyệt Minh giật thót người, cả gương mặt chợt nóng lên.
- Cái...!cái...!cái gì liên...!quan tới tớ...
- Không liên quan thì cà lăm làm gì? Có tật giật mình sao?
Hạ Băng nhếch mép, tiếng sát gần camera, dùng ánh mắt như thể nhìn thấu hết thảy mọi chuyện dù ở cách xa tận mấy múi giờ.
Nguyệt Minh bên này bị nhìn đến chột dạ, tự dưng cảm thấy ánh mắt phán xét kia như bắn thẳng vào tim cô.
- Không nói chuyện với cậu nữa! Muốn làm gì làm đi.
Tớ đi họp.- Tổng giám đốc không để Hạ Băng có thời gian soi mói mình, đáp xong liền nhấp chuột kết thúc cuộc gọi.
Cái gì mà có cửa hay không có cửa? Cô có phải cái nhà đâu mà có cửa:.