Ngày hôm sau, Lâm Gia Thanh thật sự nhận được váy ngủ.
Không phải một cái mà là một đống, tất cả đều là váy ngủ: vải lụa, vải ren; cổ chữ V, cổ tròn; đen, hường phấn…
Đủ loại kiểu dáng đựng trong các túi hàng hiệu khác nhau mà ngày thường cô đã quen mặc.
Trong đó có một cái đóng gói khá hoành tráng: được xếp trong một hộp quà, đặt trên một lớp giấy mỏng vụn như cánh hoa hồng, rất là tinh xảo.
Lâm Gia Thanh cẩn thận lấy chiếc váy ra.
Là một chiếc váy ngủ màu trắng, chất liệu sợi, nhẹ nhàng, mềm mại.
Phần thân trên khá ôm khít và bèo nhún khiến cô không khỏi liên tưởng đến váy múa ba lê.
Nhưng chiếc váy này không có làn váy tròn như thế, thân trên cũng chỉ tương đối vừa người, mặc vào vẫn có không gian hoạt động rất lớn. Kết hợp với lớp vải bồng bềnh trước cổ chữ V và dây thắt nơ trước ngực, tổng thể trông khá gợi cảm, còn pha chút tươi tắn hoạt bát.
Lâm Gia Thanh thử váy, không kìm được lòng đứng trước gương làm mấy tư thế.
Chiếc váy này rất phù hợp với dáng người của cô, cách xử lý phần ngực và eo của váy giúp cô phát huy tối đa ưu điểm và tránh được khuyết điểm.
Lần đầu tiên, cô tán thưởng thẩm mỹ của Tưởng Thừa Vũ.
Nhưng buổi tối tắm rửa xong đi ra, cô cũng không thay váy, một cái cũng không.
“Chưa nhận được váy sao?” Nhìn cô thay sang áo ngủ quần ngủ, Tưởng Thừa Vũ không nhịn được hỏi.
Lâm Gia Thanh không nói gì, chỉ dẫn anh đến phòng thay đồ, đứng trước tủ đựng cà vạt thường ngày của anh. Tưởng Thừa Vũ khó hiểu mở ra, chỉ thấy bên trong có thêm một loạt cà vạt đủ mọi màu sắc.
Tổng cộng bảy cái, rực rỡ sắc màu, gần như gom đủ toàn bộ màu sắc cầu vồng.
“Ý em là sao?” Tưởng Thừa Vũ nhướng mày.
“Tôi tặng cho anh đó.” Lâm Gia Thanh dí dỏm trừng mắt nhìn anh, “Có qua có lại, anh tặng váy cho tôi, tôi tặng cà vạt cho anh. Ban ngày anh đeo cà vạt tôi tặng anh, buổi tối tôi mặc váy anh tặng tôi.”
Giỏi lắm.
Cà vạt màu đỏ anh tạm thời có thể đeo lúc lên tòa, nhưng những chiếc cà vạt khác phải xử lý thế nào đây?
Nhất là màu vàng chói mắt kia, còn có màu xanh lá cây mà đàn ông kiêng kị nữa.
Huyệt thái dương Tưởng Thừa Vũ không ngừng nhảy dựng: “Không thích những chiếc váy kia à?”
“…” Cũng không phải.
Bản thân Lâm Gia Thanh cũng cảm thấy mâu thuẫn.
Trong những chiếc váy Tưởng Thừa Vũ chọn, tuy rằng phần lớn không phù hợp với thẩm mỹ của cô, nhưng đều tôn lên màu da và dáng người cô, cô cũng thích, đặc biệt là chiếc váy màu trắng kia.
Nhưng cô chỉ cảm thấy như thế hơi hời cho anh: Dựa vào cái gì anh mua cô phải mặc?
Sau đêm qua, cô đã phát hiện ra bộ đồ ngủ gợi cảm này không có ích lợi gì cho cuộc chiến của cô, mà chỉ làm thỏa mãn sở thích của anh.
Mắc gì cô phải lấy lòng anh? Giống như hoàn toàn bị bắt chẹt vậy.
Lâm Gia Thanh bĩu môi.
Tưởng Thừa Vũ nhìn vẻ mặt thay đổi của cô, đại khái cũng đoán được nguyên do, bèn rút ra một chiếc cà vạt màu xanh bên cạnh: “Em thật sự muốn thấy tôi đeo màu sắc sặc sỡ như này sao?”
“Ừ.” Lâm Gia Thanh gật đầu.
“Được.” Tưởng Thừa Vũ.
“…” Dễ dàng đáp ứng thế sao? Lâm Gia Thanh bán tín bán nghi quay đầu.
Tưởng Thừa Vũ đưa cho cô: “Em thắt giúp tôi đi, tôi đeo.”
Quả nhiên là có điều kiện, nhưng…
“Tôi không biết thắt.”
“Ờ, vậy bỏ đi.”
Tướng lĩnh Tưởng Thừa Vũ rút lại chiếc cà vạt từ tay Lâm Gia Thanh, lại treo vào tủ quần áo.
Toàn bộ quá trình anh đều mang theo vẻ mặt “Tôi biết em không biết thắt mà”.
Lòng hiếu thắng của Lâm Gia Thanh lại bị kích thích, cô giật lại chiếc cà vạt, nói: “Tôi có thể học.”
Lâm Gia Thanh nằm sấp trên giường, tìm video bắt đầu học tập.
Cách thắt cà vạt nhìn qua cũng không khó, nhưng khi cô tự tay khoa tay múa chân trên người thì đó rõ ràng lại là một chuyện khác.
Cô không ngừng thắt siết cà vạt.
Cho đến khi cà vạt trong tay nhăn nhúm đến biến dạng, cuối cùng cô mới mò ra được.
“Tôi học được rồi, anh lại đây đi.” Lâm Gia Thanh quỳ ngồi trên giường, vẫy tay với Tưởng Thừa Vũ.
Cô cười như một đứa trẻ được ăn kẹo, chờ Tưởng Thừa Vũ đến gần lại vui vẻ vòng cà vạt qua gáy anh, bắt đầu thắt nút.
Trong suốt quá trình, Tưởng Thừa Vũ đút hai tay vào túi quần tây, thả lỏng hai vai yên tĩnh phối hợp, trong con ngươi đen kịt chỉ có động tác tay linh hoạt của Lâm Gia Thanh.
Lâm Gia Thanh nhanh chóng hoàn thành nút thắt kiểu Windsor.
Cô hài lòng nhìn tác phẩm của mình, cẩn thận gập cổ áo sơ mi của Tưởng Thừa Vũ xuống, cuối cùng còn tri kỷ giúp anh sửa sang lại túi áo trước ngực.
Qua lớp quần áo mỏng manh, sức nóng không thể tránh khỏi truyền từ cơ thể anh đến tay cô.
Chẳng biết tại sao, trong đầu Lâm Gia Thanh lại tràn đầy hình ảnh người vợ giúp chồng thắt cà vạt.
Cô thu tay về như phải bỏng, cảm giác có thứ gì đó đang tuôn trào. Thứ đó không thể diễn tả thành lời, nó chộn rộn, dao động, dập dờn.
Rõ ràng không phải là dục vọng.