Khi môi Tưởng Thừa Vũ dán lên, ban đầu Lâm Gia Thanh còn kháng cự.
Hôm nay Tưởng Thừa Vũ “chuyện bé xé ra to” khác thường quả thực khiến cô tức giận, nhưng khi đầu lưỡi ấm áp của anh chạm vào kẽ môi cô, tựa như vô số lần bọn họ thân mật triền miên ——
Cơ thể cô vẫn mềm nhũn ra một cách vô dụng.
Cô không khỏi nhớ tới lời Dư Mẫn nói, người nào động lòng trước sẽ thua cuộc.
Cô đã thua, cô nghĩ.
Bất kể lúc trước cô chủ động hẹn Tưởng Thừa Vũ xem phim hay bất cứ hứa hẹn gì anh cũng đáp ứng, chủ động yêu cầu anh gọi video lúc đi công tác anh cũng chịu —— tuy rằng anh đều đáp lại, nhưng chưa từng nói qua các chữ “thích”, “yêu”.
Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn bị anh bắt thóp.
Tựa như vừa rồi rõ ràng cô còn đang cãi nhau với anh, bây giờ bị anh hôn đã động tình.
Cô đúng là không có tiền đồ.
Nghĩ vậy, chóp mũi Lâm Gia Thanh cay cay, hốc mắt không nhịn được đỏ lên.
Tưởng Thừa Vũ ngẩng đầu, đột nhiên cứng đờ: “Em… sao em lại khóc?”
“Em không khóc!”
Lâm Gia Thanh cảm thấy mất mặt, vội vàng dùng hai tay che mắt lại.
Nhưng từ góc độ của Tưởng Thừa Vũ vẫn có thể nhìn thấy khóe miệng và mũi cô đang thút thít.
Rõ ràng có chất lỏng trong suốt tràn ra từ kẽ ngón tay cô.
Tưởng Thừa Vũ thoáng sửng sốt, từ từ buông lỏng cơ thể cô ra, nhất thời có chút luống cuống với phản ứng của cô.
Anh thử mở miệng: “Sao vậy…”
Không hỏi còn đỡ, vừa hỏi Lâm Gia Thanh càng khóc dữ dội hơn.
Bả vai run rẩy tựa như một đứa trẻ bất lực, bộ dạng đáng thương đó khiến trái tim Tưởng Thừa Vũ cũng phát run theo.
Anh lúng túng, vội vàng bẻ tay cô ra: “Rốt cuộc là làm sao?”
Lâm Gia Thanh giãy khỏi tay anh, che hai mắt đỏ bừng của mình lại, một chữ cũng không chịu nói. Thậm chí còn nghiêng người rụt mình lại, ôm đầu không cho Tưởng Thừa Vũ nhìn thấy mặt cô.
“…” Tưởng Thừa Vũ tay chân luống cuống nhìn chằm chằm cô, “Anh… không phải không cho em uống rượu, sau này em muốn uống, chỉ cần anh ở bên cạnh thì em cứ uống thoải mái.”
Lâm Gia Thanh không lên tiếng.
“Là anh sai rồi…” Tưởng Thừa Vũ lại nói, dùng một ngữ điệu vô cùng dịu dàng cũng vô cùng gượng gạo, “Vừa rồi là anh quá hung dữ, anh để em hung dữ lại được không?”
Đây là lần đầu tiên anh chiếm lý nhưng lại hạ mình xin lỗi, tuy hơi cứng nhắc nhưng thái độ rất thành khẩn.
Lâm Gia Thanh khóc thút thít, cuối cùng cũng để ý đến anh: “Anh sai chỗ nào, là em vô dụng, để anh nắm được thóp.”
Cô vừa ngẩng đầu mắt đã đỏ hoe, tiếng khóc mềm mại khiến Tưởng Thừa Vũ chỉ muốn ôm chặt người vào lòng, hôn sạch những giọt nước mắt trên gò má cô.
Anh nắm thóp cô? Rõ ràng là cô nắm thóp anh mới đúng chứ.
Tưởng Thừa Vũ trong lòng kêu oan, lại bất lực trước dáng vẻ này của cô, chỉ có thể cố gắng nhẹ nhàng nói: “Anh nắm thóp em thế nào?”
“Hừ.” Lâm Gia Thanh dời cánh tay mình đi, trong mắt vẫn còn tia nước, trừng anh nói, “Chuyện của anh, anh còn không rõ sao?”
“Trong lòng giấu ánh trăng sáng mà còn muốn diễn vai vợ chồng mặn nồng gì đó với em? Không phải anh chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ khó xử này của em sao? Bây giờ nhìn thấy rồi đó, anh vừa lòng chưa?”
Nói xong, nỗi ấm ức trong lòng lại dâng lên.
Lâm Gia Thanh cảm thấy mình quá mức vô dụng, nên mới có thể bộc lộ sự yếu đuối trắng trợn như thế, nhưng cũng không biết là do rượu hay do thiếu kinh nghiệm —— cô cứ thế không khống chế được mình.
Cảm thấy tức giận với những lời thổ lộ của mình, cô lần nữa quay đầu đi.
Trong một sự im lặng kỳ lạ, cô đột nhiên nghe thấy Tưởng Thừa Vũ không đầu không đuôi lặp lại lần nữa: “Ánh trăng sáng?”
Lâm Gia Thanh nghĩ bụng, tên khốn khiếp Tưởng Thừa Vũ này còn rất biết giả vờ, lại nghe anh nói tiếp: “Buổi tối em hỏi anh ‘Minh Minh Như Nguyệt’ là gì, là cho rằng anh có người khác?”
Lâm Gia Thanh bĩu môi, “Đừng tưởng em không biết, Lộ Tầm đã nói với em rồi, anh vì nữ thần của anh mới thi luật sư.”
Sắc mặt Tưởng Thừa Vũ có chút vi diệu: “Em vì chuyện này mà tức giận?”
“Đúng vậy.” Lâm Gia Thanh, “Không thể sao?”
Dù sao cũng đã mất mặt, chi bằng dứt khoát mất mặt đến cùng.
Vẻ mặt Lâm Gia Thanh như kiểu ‘vò đã mẻ lại sứt’.
Tưởng Thừa Vũ có chút khó khăn nuốt nước bọt, con ngươi đen nhánh thoáng qua chút do dự rối rắm, sau đó nặn ra câu nói như vậy: “…Em có nghĩ tới người kia là em không?”
“Em?” Tay lau nước mắt của Lâm Gia Thanh nhất thời cứng đờ.
Cô rõ ràng nghe rõ từng chữ Tưởng Thừa Vũ vừa nói, nhưng phải mất gần nửa phút bộ não trì trệ mới phản ứng được ý tứ xâu chuỗi của những chữ đó, nhíu mày không thể tin được nhìn Tưởng Thừa Vũ: “Anh nói là… không đúng… nếu… vậy vì sao tối nay anh lại hoảng hốt như thế…”
Cô thậm chí còn nói năng lộn xộn vì bị sốc.
Tưởng Thừa Vũ nghe vẫn hiểu được ý của cô: “Buổi tối anh hoảng hốt, là bởi vì anh tưởng cuối cùng em đã phát hiện ra.”
“Ý anh là người anh thầm mến từ nhỏ là em?” Lâm Gia Thanh vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, “Nhưng em của trước kia… sao anh lại thích em được?”
Cô bối rối, không ngừng nhớ lại chuyện cũ, lại tìm không ra chút manh mối nào: “Chuyện từ lúc nào, anh không lừa em đấy chứ? Trước kia rõ ràng em có thái độ không tốt với anh.”
Đúng vậy, trước kia cô thật sự rất thái độ với anh.
Sao anh có thể thích cô được chứ.
Bí mật sâu kín duy nhất trong lòng Tưởng Thừa Vũ đã bị đào ra.
Nghĩ đến thái độ của Lâm Gia Thanh trước kia, anh chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi, nhưng đối diện với đôi mắt đỏ bừng của cô, anh vẫn phải kiên trì tiếp tục thổ lộ: “Em còn nhớ trước đây em từng tặng Ôn Lê một sợi dây bện thủ công không?”
Tuy rằng có thể anh đã rung động sớm hơn nữa.
Nhưng ý thức được anh thích cô, đúng là bắt đầu từ lúc đó.
<!-- AI CONTENT END 1 -->