Mượn Danh Nghĩa Hôn Nhân

Lúc Lâm Gia Thanh tỉnh lại, đầu cô hơi choáng váng, gần như không cảm giác được nửa người dưới của mình.

Hôm qua uống quá nhiều rượu, lại bị Tưởng Thừa Vũ giày vò làm vài lần, cả người cô giống như bị xe nghiền qua, vừa mỏi vừa tê.

Cô cẩn thận di chuyển cánh tay Tưởng Thừa Vũ đang ôm ngang hông mình, vất vả lắm mới dời đi được.

Quay đầu lại thấy nửa người trên của anh lộ ra ngoài chăn, cô lại vất vả giúp anh kéo chăn lại, nhân tiện hôn trộm lên khóe môi anh một cái.

Vừa nghĩ tới những lời anh nói ngày hôm qua, trong lòng cô lại không ngừng nhốn nháo ngọt ngào, vui vẻ giống như lần đầu tiên mình bước lên sân khấu.

Cười ngây ngô hồi lâu, cô khập khễnh bước chân đi vào toilet.

Khi Tưởng Thừa Vũ tỉnh lại, bên gối trống trơn, đã sớm không thấy bóng dáng Lâm Gia Thanh đâu nữa.

Anh nhíu mày, đứng dậy đi vào toilet, cũng không thấy bóng dáng Lâm Gia Thanh đâu…

Trên bàn rửa mặt, ly nước súc miệng của anh cũng đã đựng đầy nước nóng, phía trên đặt bàn chải đánh răng của anh, trên bàn chải phủ kín kem đánh răng màu xanh trong suốt giống như trên TV.

Tưởng Thừa Vũ hoài nghi nhìn kem đánh răng, đúng lúc này, Lâm Gia Thanh khập khiễng đi vào.

Thấy anh đứng đó như người gỗ, cô vội vàng nói: “Tỉnh rồi à, mau đánh răng đi.”

Sự nhiệt tình trong giọng nói khiến Tưởng Thừa Vũ lập tức phản ứng lại, kem đánh răng không phải do dì giúp việc nặn, mà là do cô nặn.

Anh bưng ly nước lên máy móc đánh răng, miệng đầy bong bóng.

Thấy anh đánh răng xong, Lâm Gia Thanh vội lấy dao cạo từ bên cạnh ra: “Để em cạo râu cho anh.”

Em…biết làm không?

Tưởng Thừa Vũ muốn hỏi, nhưng thấy dáng vẻ nóng lòng chờ mong của Lâm Gia Thanh, anh vẫn phối hợp khẽ khom người, lấy kem cạo râu và khăn mặt bên cạnh đưa cho cô.

Cả buổi sáng, Lâm Gia Thanh giống như bị tiểu yêu nhập vào người.

Không chỉ giúp Tưởng Thừa Vũ cạo râu, pha cà phê, còn giúp anh chọn âu phục và cà vạt.

Tưởng Thừa Vũ không thích uống cà phê, trời sinh anh không thích mùi vị này, lúc thật sự cần tỉnh táo thì anh thà uống trà còn hơn. Nhưng lúc Lâm Gia Thanh nhảy chân sáo đưa tới lại khác.

Tình yêu làm mất đi vị giác của con người.

Tưởng Thừa Vũ chỉ hai ba ngụm đã uống xong ly cà phê, lại nghe bên kia nói là Lâm Gia Thanh tự tay pha, anh cúi đầu nhìn người đang chăm chú giúp mình sửa sang lại âu phục và cà vạt: “Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?”

Lâm Gia Thanh lại lắc đầu: “Em chỉ muốn đối xử tốt với anh một chút.”

“Em vì anh làm những việc này không phải nên làm sao? Đây đều là bổn phận của người vợ.”

Sau đó Tưởng Thừa Vũ kịp phản ứng, hóa ra cô vẫn còn áy náy vì lời tỏ tình hôm qua của anh.

Người khác đều là ‘được yêu mà kiêu ngạo’, vị nhà anh thì chỉ hận không thể báo đáp lại anh gấp mười lần.

Hèn chi dễ thương như thế.

Trong nháy mắt, sự dịu dàng gần như tràn ra khỏi lồng ngực anh.

Tưởng Thừa Vũ kéo Lâm Gia Thanh sát vào lòng mình, hôn lên trán cô, nói: “Không có gì là bổn phận của em cả. So với mấy việc này, anh càng hy vọng khi tỉnh lại được thấy em ở bên cạnh hơn.”

Anh trước nay không biết nói lời âu yếm, chỉ nói lời thật lòng.

Lâm Gia Thanh lại bị mấy lời nói này làm trái tim đập rộn ràng, cô ngẩng đầu, nụ hôn nồng nhiệt rơi xuống môi Tưởng Thừa Vũ.

Bắt đầu từ hôm nay, hai người giống như rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, càng thêm keo sơn gắn bó.

Khắp nơi trong nhà đều xuất hiện dấu vết của hai người: trên giường, trên bàn trà, trên bàn ăn, trong phòng tắm, trên sô pha…

Hai người tràn đầy tinh lực, có lúc chỉ cần một ánh mắt cũng có thể củi khô lửa bốc biến hóa thành cuộc yêu.

Lâm Gia Thanh biết rõ, cứ tiếp tục như vậy thì mang thai là chuyện sớm muộn.

Nhưng cơ thể của cô vẫn chưa điều trị tốt, hơn nữa trước khi mang thai còn cần bổ sung dinh dưỡng, chú ý rất nhiều hạng mục.

Cô không có kinh nghiệm, chỉ có thể thỉnh giáo mẹ mình.

Đối với việc cô rốt cuộc đã nghĩ thông suốt, mẹ Lâm cực kỳ vui vẻ, chưa tới hai ngày đã sai người đưa một tá thuốc bổ sang.

Chất đống cùng một chỗ, ngay cả dì giúp việc nhất thời cũng không biết nên dành ra chỗ nào trong phòng bếp.

“Trời ạ, cho dù ngày nào cũng uống, chỉ sợ phải uống tới một năm rưỡi đấy.”

“Vậy là ngày nào cũng phải sắc thuốc sao? Lát nữa phải sửa lại thực đơn mới được.”



Hai dì vừa kiểm kê vừa bàn bạc.

Lâm Gia Thanh nhìn túi lớn túi nhỏ khoa trương kia, nhịn không được kêu dì giúp việc chọn chút thuốc bổ đơn giản ra, chuẩn bị đưa cho Dư Mẫn.

Lần trước Dư Mẫn sảy thai, tuy rằng chưa tới mấy ngày đã xuất viện, nhưng dù sao cơ thể cũng bị tổn thương.

Lúc ấy Lâm Gia Thanh cũng đã đưa qua chút thuốc bổ, có điều Dư Mẫn đang ở bệnh viện, đồ đạc không tiện chất đống quá nhiều, cô cũng không lấy bao nhiêu.

Tính toán thời gian, chắc đã uống hết đống thuốc đó rồi.

Vậy thì đưa qua một chút đi, thuận tiện thám thính tình hình hiện tại của cô ấy và anh cả xem như nào.

Lâm Gia Thanh hạ quyết tâm, lập tức gọi điện thoại cho Dư Mẫn.

Điện thoại đổ chuông mấy lần cũng không có người nghe.

Lâm Gia Thanh cho rằng Dư Mẫn đang bận, cũng không để ý, trực tiếp xách đồ chuẩn bị “Giao hàng tận cửa”.

<!-- AI CONTENT END 1 -->


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui