Lục Nham ôm cậu vào phòng tắm, bồn tắm xả đầy nước ấm, sau đó nhẹ nhàng đặt cậu vào.
Trên đường về Diệp Ly đã khóc đến mệt mỏi, ngủ trong ngực Lục Nham, ngay cả khi Lục Nham cởi hết quần áo cậu, cậu cũng không phản ứng, cho đến khi cả người đều ngâm trong nước cậu mới giật mình tỉnh lại, cảnh giác nhìn bốn phía, đến khi nhìn thấy Lục Nham mới buông lỏng phòng bị.
Diệp Ly trần truồng ngâm mình trong nước, Lục Nham bên cạnh vẫn còn áo mũ chỉnh tề, không nháy mắt nhìn chằm chằm cậu, cậu có chút ngượng ngùng, ôm người rụt về sau.
Lục Nham đưa tay đỡ cậu, " Đừng núp bảo bối, để em nhìn một chút.
" Lúc hắn cởi quần áo cho Diệp Ly đã nhìn thấy những dấu vết xanh tím trên người cậu, nhất là dấu vết ở eo, khiến Lục Nham hận không thể lập tức đi giải quyết tên cặn bã kia.
Lục Nham đưa tay chạm nhẹ vào eo cậu, Diệp Ly không nhịn được run một cái, Lục Nham tràn đầy thương tiếc không thể nói hết, chỉ có thể phát ra hai chữ, " Đau không? "
" Không.
.
.Không đau.
.
.
" Bây giờ quả thật không đau, tốt hơn lúc nãy nhiều rồi, lúc Kiều Á Sâm nắm cậu, cậu cơ hồ đau đến ngất đi.
Diệp Ly nhạy cảm cảm nhận được yêu thương của Lục Nham dành cho mình, chật vật nhếch môi, nở một nụ cười không thể đẹp hơn với hắn, nhưng dù sao nửa bên mặt vẫn còn sưng, nên nụ cười của cậu rất nhanh phải thu lại, bởi vì thực sự quá đau.
" Nhưng em đau, đau ở chỗ này.
.
.
" Lục Nham kéo tay cậu, đặt lên ngực mình, để cậu cảm nhận nhịp tim đập không bình thường, " Nơi này.
.
.Đau.
.
.Sắp không thở nổi.
.
.
" Lục Nham cảm thấy nếu chuyện như vậy vẫn còn xảy ra một lần nữa, hắn thật sự sẽ chết mất.
Lục Nham đưa tay lau vết máu dính trên môi cậu, ngón tay luyến tiếc chạm vào cánh môi ấm áp, không ngừng vuốt ve, hồi lâu, tiến tới liếm nhẹ lên môi Diệp Ly, động tác thành kính ôn nhu nhưng không tiến sâu vào, làm Diệp Ly rên rỉ thành tiếng, tựa như làm vậy có thể xóa bỏ hoàn toàn khí tức do người khác lưu lại.
Cho đến khi Diệp Ly nghẹn ngào, mơ hồ nói, " Đau.
.
.
" lúc này Lục Nham mới thả người ra, nhìn cánh môi hơi sưng đỏ, ướt át, ánh mắt âm u, di dời tầm mắt.
Lục Nham chuyên tâm tẩy rửa cho cậu, cẩn thận tránh chỗ đau của Diệp Ly, hận không thể rửa sạch toàn bộ dấu vết của tên súc sinh kia để lại.
Diệp Ly dị thường phối hợp, kêu giơ tay liền giơ tay, kêu nhấc chân liền nhấc chân, ngoan ngoãn không thôi, hai người, ai cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ còn lại tiếng nước chảy.
Sau khi tắm xong, Lục Nham lấy khăn lông thật to bọc kín cậu, chỉ để lộ ra một cái đầu, ôm người lên giường, xoay người vừa muốn đi, ống tay áo lại bị Diệp Ly nhẹ nhàng kéo, " Em muốn đi đâu.
.
.
"
Đôi mắt Diệp Ly hồng hồng, giống như chú thỏ, ánh mắt vô tội nhìn hắn.
" Em đi lấy thuốc, cơ thể anh bị thương.
"
" Vậy khi nào em quay lại? " Diệp Ly siết chặt ống tay áo của hắn, con ngươi hơi co lại, khẩn trương nhìn Lục Nham.
Lục Nham thở dài, ngồi xuống bên cạnh Diệp Ly, sâu sắc nhìn cậu, ôm người thật chặt vào lòng, " Bảo bối, thật xin lỗi, là em vô dụng, không thể chăm sóc tốt cho anh, sau này em sẽ không để anh một mình nữa, anh tin tưởng em được không.
.
.Em sẽ quay lại, bất kể em đi đâu, cũng sẽ quay về bên cạnh anh, anh đừng sợ.
.
.
"
Nơi nào có anh, nơi đó là nơi em quay về.
Lục Nham lấy thuốc xong quay lại, tư thế của Diệp Ly từ lúc hắn rời đi cho đến khi quay về vẫn không đổi, hai mắt mở to nhìn chằm chằm cửa, thấy Lục Nham đi vào, mắt liền sáng rực lên.
Lục Nham cảm thấy tức giận vì cậu bỗng nhiên lo được lo mất, loại tâm tình này không nên xuất hiện trên người Diệp Ly kiêu ngạo, những kẻ gây thương tích cho Diệp Ly, hắn nhất định sẽ để chúng trả giá thật đắt.
Lục Nham âm trầm ngồi lên giường bôi thuốc cho cậu, nhìn như hung thần ác sát, nhưng động tác lại ôn nhu không chịu được.
Diệp Ly dè dặt nhìn sắc mặt u ám của hắn, cũng không dám kêu đau, không chịu nổi liền nhỏ giọng hít hơi, Lục Nham mặc dù không nói gì, động tác trên tay sẽ càng dịu dàng hơn.
Lúc này Diệp Ly mới phát hiện vết cào trên mặt Lục Nham, trong trí nhớ hỗn loạn, hình như là do cậu gây ra, áy náy đưa tay chạm một cái, " Có đau không, xin.
.
.Thật xin lỗi.
.
.
"
Lục Nham sửng sốt một chút, " Đau, nhưng vẫn không bằng đau lòng.
"
Diệp Ly càng áy náy, xoắn xuýt đến chân mày cũng nhíu lại.
" Nếu không anh hôn em đi, em sẽ hết đau ngay.
" Lục Nham miễn cưỡng mỉm cười, dùng giọng điệu thoải mái nói, hắn chỉ muốn chọc cậu vui vẻ, lại không nghĩ tới Diệp Ly thực sự nghiêm túc gật đầu, lại gần, cánh môi mềm mại chạm lên hai đường vết thương kia, hôn nó một cái, còn nhẹ nhàng thổi hai cái.
Hốc mắt Lục Nham cũng đỏ, ôm người vào lòng, chôn trong cổ cậu hít một hơi thật sâu, thanh âm cũng nghẹn ngào, " Thật xin lỗi, thật xin lỗi.
.
.
"
Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có ba chữ này.
Diệp Ly không nói gì, sau một hồi Lục Nham mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy dấu tay rõ ràng trên mặt cậu, trầm giọng hỏi, " Là ai đánh? "
Diệp Ly cúi đầu vòng vo không chịu trả lời, hai tay nắm khăn lông.
" Không chịu nói em biết? " giọng Lục Nham lạnh như băng, " Anh lại vì kẻ khác mà giấu diếm em? Diệp Ly, anh có từng nghĩ tới, anh bị thương, em biết được rất đau, em muốn che chở anh, nhưng anh lại giúp người khác giấu diếm em, che dấu không chịu nói cho em biết, em ở trong lòng anh.
.
.Không bằng một kẻ làm tổn thương anh sao? "
Diệp Ly như rơi vào hầm băng, toàn thân rất lạnh rất lạnh, cậu chỉ có thể càng dùng sức ôm chặt chính mình.
" Không phải vậy.
.
.Không phải vậy.
.
.
"
Lục Nham vẫn không chịu bỏ qua, cứng rắn muốn cạy lớp vỏ của Diệp Ly, buộc cậu phải học cách tàn nhẫn, hắn không hy vọng sự thiện lương và rộng lượng của Diệp Ly lại trở thành món vũ khí để kẻ khác có cơ hội tổn thương cậu.
" Vậy anh nói em biết, ai đánh anh? " Lục Nham nâng cằm cậu lên, kìm nén không nhìn vào đôi mắt rưng rưng của cậu.
" Ô ô.
.
.Là chị.
.
.Chị đánh.
.
.
" Nhìn thấy giả bộ đáng thương cũng vô dụng, Diệp Ly bĩu môi, nuốt nước mắt vào trong, mềm nhũn dựa vào lòng Lục Nham, lắp bắp mở miệng.
Chị.
.
.Lần đầu gặp Diệp Ly, là vì cậu đi tìm người được gọi là chị này, khi đó Lục Nham ôm mỹ nhân về, đang được thời đắc ý, sau khi xử lý tên đàn ông chuốc thuốc Diệp Ly xong thì không truy cứu những thứ khác nữa, bây giờ nhìn lại mọi chuyện, sợ rằng ban đầu không đơn giản chỉ là vậy thôi đâu.
Bất kể là ai, chỉ cần làm tổn thương Diệp Ly, đều phải trả cái giá thật lớn.
.
.
" Chị anh tên gì? "
".
.
.
Diệp Ngọc "
" Cô ta đối xử tệ với anh như vậy, anh không hận cô ta sao? " Lục Nham là kẻ có thù tất báo, người đắc tội hắn, hắn đều phải trả lại gấp trăm ngàn lần, cho nên hắn không thể hiểu bảo bối nhà mình vì sao lại có thể thiện lương đến vậy, ngốc nghếch đến vậy.
Diệp Ly không biểu cảm gì nhiều, " Anh không thể hận chị ta, ba sẽ đau lòng.
.
.
" Mẹ đã không còn, cậu không thể mất cả Diệp ba ba.
Lục Nham thở dài, không nói gì nhiều, không muốn nói cho cậu biết chuyện ghê gớm mình sắp làm, lừa gạt cậu cả đời, cũng không phải không thể làm được.
Lục Nham ôm người nằm lên giường, tắt đèn chuẩn bị ngủ, trong bóng tối có thể nghe được tiếng hít thở đều đều, Lục Nham không buồn ngủ, trong đầu suy nghĩ đủ thứ chuyện.
Ngay khi hắn cho rằng Diệp Ly đã ngủ, người trong ngực nhẹ nói một câu, " Em không có.
.
.
"
Lục Nham run sợ, hắn nghĩ, có lẽ hắn biết Diệp Ly đang muốn biểu đạt ý gì, " Không có gì? "
Diệp Ly trầm mặc một lát, hô hấp không đổi, Lục Nham cơ hồ cho rằng cậu đã ngủ.
" Không bằng người khác.
.
.
" Diệp Ly chậm rãi mở miệng, suy nghĩ một chút lại nói thêm, " Em rất quan trọng.
"
Mới vừa nói xong cũng bị Lục Nham đè xuống trao môi nụ hôn sâu, cậu nghe tiếng tim Lục Nham đập mạnh, cảm nhận thấy hắn vội vàng, nhưng lại kiêng kỵ cậu bị thương mà không làm gì.
Diệp Ly chậm rãi đưa tay ôm Lục Nham.
...
Xế chiều hôm sau, Lục Nham đang ở lớp học trêu chọc Diệp Ly, đùa tới khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, đột nhiên nhận được tin nhắn Quý Tắc gửi đến, " Có thời gian thì gọi cho tao.
"
" Sao vậy? " Diệp Ly thấy hắn cúi đầu nhìn điện thoại, đột nhiên trầm mặt, đưa tay quơ quơ trước mặt hắn.
Lục Nham bắt được cánh tay mềm mại của cậu, cười một cái, " Không có gì, em đi gọi điện thoại, một lát quay lại.
"
" Được.
"
Quý Tắc tìm hắn vào lúc này, không phải liên quan đến việc xử lý gã đàn ông tối qua đó chứ, chẳng lẽ gặp phải rắc rối gì?
Hắn đi tới một nơi hẻo lánh không người, lấy điện thoại gọi cho Quý Tắc, sau khi bắt máy, Quý Tắc bên kia không biết đang làm gì, nghe có chút ồn ào, Lục Nham để điện thoại ra xa một chút, sau một tràng tiếng mắng chửi, thì âm thanh của Quý Tắc cũng vang lên.
" Lục Nham? "
" Là tao, mày lại trốn tiết.
" Lục Nham dùng câu trần thuật, đã sắp thì đại học còn không chịu ngoan ngoãn, dù gì Quý Tắc cũng là tên không có người nhà giúp đỡ (*), đột nhiên hắn có chút đắc ý.
(*): Ý của Lục Nham ở đầy là Quý Tắc không có người nhà tức bạn trai giống như hắn có Diệp Ly giúp đỡ, nói chung là cười nhạo Quý Tắc là cẩu độc thân đoá :))
" Chuyện này không phải bình thường như cơm bữa sao, ha ha.
.
.
" Quý Tắc nói chuyện còn mang chút thở gấp.
" Tìm tao làm gì? "
" Thì là cái tên đêm qua, hình như gọi là.
.
.
" Hắn suy nghĩ một chút, " Kiều Á Sâm, đúng, chính là Kiều Á Sâm, hôm qua sau khi mày đi, tụi tao đánh nó thừa sống thiếu chết, sau đó ném tới bãi rác để nó tự sinh tự diệt, ai ngờ thằng súc sinh kia mạng lớn, được người cứu, đưa tới bệnh viện, bây giờ còn chưa tỉnh.
"
" Bệnh viện? " Lục Nham híp mắt một cái, " Bệnh viện nào? "
" Bệnh hòa Nhân Hòa.
"
" Biết cụ thể là phòng nào không? "
" Mày chờ chút.
.
.
" Quý Tắc bên kia giống như đang hỏi ai đó, một lát sau nói, " Phòng 104 "
" Được, chuyện này tụi mày khỏi cần quan tâm nữa, tao tự mình xử lý.
"
" Được.
"
Sau khi cúp điện thoại, Lục Nham lại gọi ngay cho Tân Cửu.
" Ai vậy ai vậy, cả ngày lẫn đêm đều gọi có thấy phiền hay không, bộ công ty phá sản rồi hay gì.
.
.
"
Điện thoại vừa có người bắt còn chưa kịp nói chuyện, liền nghe thấy tiếng Bạch Hành Chỉ gào thét, Lục Nham lặng lẽ nhìn số, đúng là Tân Cửu mà ta, vụ gì đây, đầu óc hắn mơ hồ.
" Lão Bạch? "
" ...!" Bạch Hành Chỉ không lên tiếng, sao lại là người quen.
" Anh Cửu đâu? Tôi có chuyện cần tìm anh ấy.
" Lục Nham nghe tiếng anh hít thở, biết đối phương nghe được.
" Hắn bị thương, không tiện.
" Cả ngày Bạch Hành Chỉ phải nhận vô số cuộc gọi, dân làm công ăn lương cố định như anh không thể nào hiểu được, sao mà người làm lão đạo hắc bang này lại bận rộn nhiều việc quá vậy.
" Tôi không sao.
.
.
" âm thanh yếu ớt của Tân Cửu đột nhiên chen vào.
" Không phải nói anh đừng lộn xộn rồi sao, đến lúc đó không chịu nổi lại nhờ vả tôi.
.
.
"
Điện thoại bị đoạt lấy, giọng Bạch Hành Chỉ nghe không rõ lắm, phía sau nói gì hắn cũng không nghe được, tiếp theo là giọng cười trầm thấp của Tân Cửu vang lên, " Lục Nham hả.
.
.
"
" Anh Cửu, anh bị thương? "
" Không sao, vết thương ngoài da không đáng ngại, thế nào, cần anh giúp gì? "
" Thuộc hạ của anh không phải có người làm hacker sao, cho em mượn dùng một chút.
"
" Không thành vấn đề, trở về anh kêu nó liên lạc với cậu.
"
Bạch Hành Chỉ còn ở bên kia trề môi lầm bầm không vui, âm thanh bên đó quả thực quá ồn, Lục Nham khó không để ý, không nhịn được hỏi, " Anh Cửu.
.
.Anh.
.
.Ở trường tụi em sao? "
Tân Cửu ngưng giọng, cười nhẹ, " Phải, anh bị thương, tới để Tiểu Bạch xức thuốc cho anh, băng bó vết thương một chút.
"
" ...!Vậy em cúp " Lục Nham buồn nôn, toàn cái thành phố này nhiều bệnh viện như vậy, một đại ca hắc bạch lưỡng đạo như anh, lại chạy đến cái phòng y tế nhỏ nhoi ở trường bọn họ chỉ để trị thương, gạt quỷ hả?
Tuy nhiên hắn cũng không hỏi nhiều như vậy, bởi vì hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Hết chương 24.
.