Khương Vũ bị chuyển chỗ không lâu sau đó.
Tần Yên lập tức nhận ra đây là ý đồ của Cận Nam Dã.
Người đàn ông này ghen đến mức cách chỗ làm việc ba bàn cũng không tha.
Hận không thể chuyển hết đàn ông đi hết.
Bề ngoài bình lặng, nhưng trong lòng đã bắt đầu tính toán, xem xét xung quanh mối quan hệ cùa họ có cái gì cản trở hay không.
Cô lấy điện thoại ra và muốn gửi tin nhắn WeChat cho hắn, nhưng cô nhận được tin nhắn của hắn trước.
Cận Nam Dã: [Em có rảnh vào cuối tuần không?]
Tần Yên: [Có, nhưng chỉ rảnh vào chủ nhật].
Cận Nam Dã: [Thứ bảy em làm gì?].
Tần Yên: [Giảng viên cho bài tập về nhà].
Cô gửi một biểu tượng cảm xúc một con mèo đang ngoan ngoãn ngồi xổm.
Cận Nam Dã: [Bạn gái của anh bận rộn như vậy?].
Tần Yên gửi một biểu tượng cảm xúc khác, một con mèo đang gật đầu.
Cận Nam Dã: [Hôm nay em tan làm sớm một chút, anh gọi tài xế chở em về trường cho em thu dọn quần áo].
Tần Yên cố ý hỏi: [Tại sao lại phải thu dọn quần áo?].
Cận Nam Dã: [Căn hộ của công ty đã chuẩn bị sẵn cho em, ở gần công ty cho thuận tiện đi lại].
Hắn gửi một địa chỉ.
Rất gần công ty.
Chỉ mất năm phút đi bộ.
Bốn giờ, Tần Yên đúng giờ xuống lầu, tài xế đã đợi cô ở cửa.
Khi Tần Yên trở về ký túc xá, các bạn cùng phòng đã đi đâu mất.
Cô nhắn trên nhóm ký túc xá: [Các tình yêu của tôi, tớ sắp dọn ra ngoài rồi đây].
Tưởng Y: [Tớ biết ngay mà, nhưng lại không nghĩ lại nhanh đến vậy].
Ôn Tâm: [Sống thử! Sống thử! Sống thử! Sống thử!!!].
Tần Yên: [???].
Tần Yên: [Tớ không có nói là sống chung, tớ ở căn hộ mà công ty cho].
Tưởng Y: [Căn hộ cậu ở là của công ty, mà công ty là của bạn trai cậu làm ông chủ.
Dựa vào tính chất bắc cầu chính là sống chung].
Ôn Tâm: [Căn hộ = sống chung.
Không có được cãi].
Tần Yên: [???].
Thu nhập một năm 100 triệu có chút hơi thái quá!
Tần Yên giãy dụa: [Tớ không có ý định sống chung với anh ấy!].
Ôn Tâm: [Khụ khụ.
Mặc dù nói là cậu đang chuyển đến căn hộ của công ty, nhưng bạn trai của cậu chắc chắn sẽ đi theo cậu.
Tớ không tin bạn trai của cậu sẵn sàng để cậu một mình.]
Tần Yên: "..."
Được chưa.
Tần Yên @all trên group, [Các tỷ muội thân ái, tớ không ở chung với các cậu nữa, các cậu ngàn vạn lần đừng khóc lóc vì nhớ tớ].
Ôn Tâm: [Đừng lo, bọn tớ chả rảnh nhớ cậu.
[Hình mông].jpg]
Tưởng Y: [Đừng có nhớ tụi tớ, thoải mái đi với anh ấy! [Tình yêu].jpg]
Tần Yên: "..."
Thu dọn quần áo xong, lái xe đưa Tần Yên trở lại công ty.
-
Đã bảy giờ tối.
Không còn ai ở công ty, ngay cả đèn hành lang cũng đã tắt gần hết.
Ngay lúc Tần Yên định đến văn phòng chủ tịch tìm Cận Nam Dã, liền nhìn thấy hắn đang dựa vào tường nở nụ cười.
Thấy Tần Yên đã về, hắn giơ tay tắt đèn, khoác lên cánh tay một chiếc áo khoác âu phục màu đen, đi về phía cô.
Tần Yên chạy tới, lao vào vòng tay hắn.
Cận Nam Dã ngay lập tức giữ cô ổn định, xoa cằm hắn lên trán cô ấy một cách trìu mến, "Đã về rồi."
Tần Yên ôm lấy hắn, trong tay gật đầu, "Ừ, đã về."
"Thu dọn xong chưa?"
"Đã xong rồi."
"Còn thiếu gì không?"
"Chắc không, toàn những món em dùng hằng ngày."
Hai người ôm nhau một lúc.
Tần Yên cũng đột nhiên cảm thấy mình khá là già mồm cãi láo.
Họ cũng mới tách nhau được vài giờ, vậy mà hiện tại đang ôm nhau như thể cách nhau mấy đời.
Hai người dần buông nhau ra.
Cận Nam Dã đột nhiên đưa tay về phía cô.
Tần Yên nhìn xuống, đưa tay mình vào lòng bàn tay hắn.
Cận Nam Dã: "Ừ?"
Thấy phản ứng của mình không đúng, Tần Yên không khỏi tò mò hỏi: "A, không phải là định nắm tay à?"
Cô muốn rút tay ra, nhưng hắn giữ cô chặt hơn.
Các ngón tay đan vào nhau.
Không buông ngón tay nào.
Cận Nam Dã tâm trạng có vẻ tốt, một tay ôm cô, tay kia vươn ra xách túi của cô lên vai.
Lúc này mới nhìn cô giải thích: "Đưa túi đây anh cầm cho."
Tần Yên buồn cười.
Hắn là một người đàn ông, cư nhiên lại xách một cái túi màu hồng.
Hình ảnh có chút không ổn.
Nhưng có một chút gì đó dễ chịu.
Cô có chút không khỏi nhịn cười: "Thôi được rồi để em cầm".
Cận Nam Dã không cho, còn muốn điều chỉnh độ dài của chiếc túi.
Kết quả hắn cúi đầu nhìn thì thấy túi đã ổn.
Sau đó, hắn nói với giọng có chút ghét bỏ, "Nhỏ như vậy."
Khóe môi Tần Yên không khỏi cong lên, nắm chặt tay hắn, cố ý hỏi: "Cái gì nhỏ?"
Cận Nam Dã nhìn cô, siết chặt, "Tay của em thật nhỏ."
-
Người lái xe ở tầng dưới đã đợi sẵn ở cửa.
Khi họ bước ra, cả bầu trời tối đen, những đám mây phía trên mỏng, nhưng không thể nhìn thấy một ngôi sao nào.
Tần Yên nhìn Cận Nam Dã.
Nửa khuôn mặt hắn bị che khuất trong bóng tối, đèn đường ngoài cửa sổ hắt vào mặt hắn, phân chia vùng sáng tối.
Sau khi lên xe, Cận Nam Dã hỏi: "Chú Lưu, chú lấy chìa khóa căn hộ chưa?"
Hàng trước tài xế khoa trương vỗ đầu: "Ai nha, tôi quên lấy rồi".
Tần Yên: "?"
Cận Nam Dã bình tĩnh, không nói chuyện.
Tần Yên nhìn người đàn ông bên cạnh.
Người lái xe cười gợi ý, "Nếu vậy thì cô Tần có thể qua chỗ của Cận tổng không?"
Cận Nam Dã nhìn Tần Yên, "Có thể chứ?"
Tần Yên: "..."
Được chứ.
Nhưng cô có cảm giác như mình vừa bị bán.
Chiếc xe chạy vào khu nhà cao cấp của người giàu.
"Căn hộ" của Cận Nam Dã là biệt thự dành cho một gia đình với ban công rộng thoáng trên tầng cao nhất.
Tài xế cầm hành lý của Tần Yên vào nhà, nhanh chóng biến mất.
Tần Yên đi theo Cận Nam Dã dừng ở cửa ra vào.
Hắn cúi người lấy ra một đôi dép lê nữ mới tinh trong tủ giày, đặt chúng trước mặt cô.
Cúi đầu, khom lưng, thân thủ muốn giúp cô thay dép.
Cô lùi lại một bước, "Em sẽ tự làm."
Hắn thu tay lại, đứng dậy nhìn cô.
Đôi dép lê màu hồng trên đất mới tinh, kích thước vừa vặn với cô.
Tần Yên mơ hồ nhìn hắn, "Sở dĩ ngay từ bắt đầu, anh bảo em ở 'căn hộ', chính là em ở chung với anh?"
Yết hầu của hắn chuyển động, "Em nghĩ là anh sẽ để em đi chỗ khác?"
Cô ngẩng đầu, đúng lúc đụng phải đôi mắt sâu hơn ánh sáng của hắn.
Bóng tối trong mắt hiện rõ, mờ mịt và mơ hồ.
Nhịp tim hơi nhanh.
Tần Yên khom lưng thay dép thì suýt chút nữa ngã, Cận Nam Dã nhanh chóng liền ôm ngang cô lên.
Hắn đặt cô lên sô pha rồi ngồi xổm xuống giúp cô cởi giày, đi dép lê.
Sau khi thay dép, Cận Nam Dã đẩy va li vào.
"Ở đây có bốn phòng, em chọn một phòng."
Tần Yên nhìn hắn không chớp mắt, "Anh ngủ ở phòng nào?"
Cận Nam Dã nhìn cô, "Phòng nào cũng được."
Cô xỏ dép đứng dậy, vừa định xem phòng thì đã bị hắn giữ lại, "Đừng nóng vội, anh đưa em đi chọn phòng."
Biệt thự này rất lớn.
Nói là căn hộ, nhưng thật ra là nhà của Cận Nam Dã.
Khi đi ngang qua phòng làm việc của Cận Nam Dã, Tần Yên nhìn thấy những chiếc cúp lớn nhỏ được trưng bày bên trong, cũng như một số bức ảnh thi đấu.
Tần Yên chợt nhớ có người từng giới thiệu Cận Nam Dã như thế này——
"Những giải Quốc gia, năm nào cũng có anh ấy, mấy tấm áp phích dán bên ngoài hành lang giảng dạy của trường hầu như đều gần như là của anh ấy."
"Anh ấy là người chiến thắng huy chương vàng của Liên đoàn Máy tính Quốc gia trong ba năm liên tiếp, là nhà vô địch của cuộc thi thường niên SICCE quốc tế gần đây nhất, và cũng là người chiến thắng huy chương vàng trong cuộc săn đầu người hàng năm của trường học-doanh nghiệp UWC!"
"Từ nhỏ đến lớn, Cận Nam Dã là con nhà người ta trong truyền thuyết.
Anh ấy đẹp trai và học giỏi.
Năm hai Đại học anh ấy bắt đầu khởi nghiệp nhỏ mang lại rất nhiều tiền, nữ sinh theo đuổi anh ấy đi từ cổng nam đến cổng bắc..
"
"Lúc tốt nghiệp đã bắt đầu vay tiền mua nhà, còn hướng tới bạn gái mà cầu hôn, thiếu chút nữa thành công, cuộc sống viên mãn."
......
Hơi thở ấm áp phả ra từ phía sau.
Cận Nam Dã vòng tay qua eo cô, ôm chặt cô vào lòng, cằm hắn áp vào cổ cô, hơi nóng phả vào da gáy cô.
"Đang nghĩ gì đó?"
Tần Yên cầm một trong những chiếc cúp lên, đưa tay chạm vào những hoa văn trên đó, cảm nhận được sức nặng đằng sau chiếc cúp.
"Em luôn nghĩ rằng anh là một người rất lợi hại." Cô nhẹ giọng nói, "Em sợ rằng trong đời em sẽ không bao giờ với tới anh".
Vành tai được người đằng sau hôn nhẹ lên.
"Nói gì cơ?"
Cận Nam Dã đặt chiếc cúp trên tay trở lại kệ, "Anh chỉ đi trước em, có kinh nghiệm vài năm thôi."
Tần Yên biết rằng còn nhiều hơn thế.
Hắn đã bắt đầu kinh doanh của riêng mình khi mới vào đại học, hắn đã tích lũy được nhiều mối quan hệ và nguồn lực cho riêng mình, cô chỉ sợ cả đời này mình cũng không theo kịp hắn.
Cô cầm tay hắn, từ trên giá sách lấy xuống một bức ảnh.
Ảnh chụp một thiếu niên với vẻ ngoài ngây ngô, đối với chụp ảnh luôn luôn không bao giờ cười, luôn luôn lạnh lùng như thế nhưng lại không thể ngăn cản được vẻ ngoài nổi bật của cậu ấy.
Cận Nam Dã cúi đầu hôn lên gáy cô, nhỏ giọng hỏi: "Em thích xem ảnh trước đây của anh lắm sao?"
"Ừ, chưa từng thấy qua."
Tần Yên đặt khung ảnh lại chỗ cũ, ngẩng đầu nhìn hai khung ảnh trên bàn.
Nhãn nhỏ trên khung viết thời gian là vào bốn năm trước.
Ánh sáng trong bức ảnh mờ ảo, Cận Nam Dã đang dựa vào tường, tư thế lười biếng và luộm thuộm, đôi chân thon dài gác lên nhau.
Hắn cúi đầu nhìn điện thoại, tóc xõa trên trán, đường nét khuôn mặt hắn nhạt đi một nửa.
Trong bức ảnh kia, Tần Yên đang nghiêng đầu nhìn trộm hắn, đôi tay nhỏ bé sau lưng lo lắng siết chặt, nửa chân kiễng chân lên.
Bóng lưng còn hiện rõ vẻ khẩn trương của cô.
Tần Yên vuốt ve nó, nhưng không nhớ ra được, "Cái này chụp khi nào?"
Cận Nam Dã thổi vào tai cô, "Em nghĩ thế nào? Lần đó em chạy đến chặn anh, em không nhớ sao?"
Lỗ tai bị thổi vào có chút nóng.
Tần Yên nhớ không ra, "Đó là ở sự kiện gì?"
"Là sự kiện của Hiệp hội săn đầu người." Cận Nam Dã trả lời, "Hồi đó em khá nhút nhát, một chút cũng không tới".
"..."
Tần Yên thật sự không nhớ chuyện này.
Hiệp hội săn đầu người là hiệp hội mà Tần Yên tham gia vào năm thứ nhất.
Khi đó, Cận Nam Dã vừa là chủ tịch hội sinh viên vừa là phó chủ tịch Hiệp hội săn đầu người.
Mà cô chỉ là một cán sự nhỏ bé.
Chính nhờ vào cái hiệp hội này mà họ mới có nhiều cơ hội để tiếp xúc.
"Tần Yên, từ nay về sau em hãy coi đây là nhà của mình."
Hơi nóng của hắn phả ra sau tai cô, "Muốn trồng hoa thì cứ trồng hoa, muốn nuôi thú cưng thì cứ nuôi, muốn dẫn bạn bè về...!đều có thể."
Tần Yên tim đập dữ dội.
"Nhưng nếu muốn nam nhân—" Hắn từ phía sau tai nàng nói tới, động tác vô cùng ám muội.
"Chỉ có thể duy nhất là anh.".