Không khí rơi vào trầm mặc, A Diên hay những người hầu đứng chung quanh đều im lặng chờ đợi phản ứng của Mễ Nhiên.
Dĩ nhiên hai cô hầu gái là sợ nhất, Du Ly và Cúc Y.
Hai người lấm lét nhìn nhau rồi lẩm bẩm:
- Lần này chúng ta toi rồi
Khuôn mặt Dụ Khang Trạch vẫn đằng đằng sát khí nhìn vào nữ nhân trước mặt, lực tay hắn bế siết hông cô đến mạnh cũng thấy được hắn tức giận đến nhường nào.
Mễ Nhiên có sợ rồi, nhưng lúc này cần ứng xử khôn khéo một chút, cô liếc nhanh qua hai người hầu gái đang đứng phía xa, trong lòng thực tâm không muốn liên luỵ họ.
Sau cùng hai đôi mắt nữ nhân long lanh lạ thường, phải, Mễ Nhiên đang rưng rưng khóc, cô đổ nhào người dựa vào lồng ngực nam nhân trước mặt, đầu cạ cạ vào bên vai như mèo nhỏ biết làm nũng.
Hành động này khiến Dụ Khang Trạch bất ngờ và cũng thành công dập đi sự tức giận phừng phừng.
Khang Trạch thở dài, buông lỏng tay đang nắm chắc nâng hông Mễ Nhiên, một tay đưa lên vuốt ve mái tóc của vật nhỏ, hạ giọng:
- A Nhiên, lỗi tôi...!Em đừng khóc, nhé?
Mễ Nhiên sở dĩ không khóc, nước mắt chỉ rặn ra che mắt hắn, cánh mũi nhỏ cố ý sụt sịt lên giận hờn rồi mè nheo:
- Anh...đừng trách phạt Du Ly và Cúc Y...1
Giọng nói cô ủy mị như thứ thuốc mê đánh lừa tâm trí hắn, có tỉnh táo và nhạy bén đến đâu thì vẫn bị đánh gục.
Dụ Khang Trạch hạ nước nhún nhường:
- Được, tôi không trách phạt ai cả...!Tôi mắng em là sai, tôi xin lỗi
Mễ Nhiên nghe vậy liền yên tâm, quay ra nhìn Du Ly và Cúc Y cũng đứng đó thở phào.
Nữ nhân tinh nghịch nháy mắt với hai người hầu gái, họ nhìn nhau rồi bụm miệng cười.
Bất giác Dụ Khang Trạch rúc mặt xuống dưới dái tai nữ nhân, hít hà rồi nói:
- Nhưng A Nhiên, em làm tôi lo lắng..
Em phải đền bù tổn thất về tinh thần
Mễ Nhiên giật bắn mình, dù cho giờ muốn thoát khỏi vòng tay hắn cũng khó vì cô đang bị tên này ôm chặt như bế em bé, lực tay hắn lại siết mạnh như ban đầu để tránh cô bỏ chạy.
A Nhiên rối rắm rồi to gan mà nhào tới vành tai hắn, hàm răng nhỏ nhe ra rồi cắn mạnh vào đây.
Dụ Khang Trạch giật mình, răng Mễ Nhiên còn cắn phập vào sụn khiến hắn có phần đau, kêu lên:
- Agg...!
Lực tay hắn buông lỏng rồi thả cô ra, Mễ Nhiên nhanh như chớp ngã nhào xuống thảm cỏ, sau cùng cuống chân chạy, không quên gọi:
- Otto, đi mau
Nữ nhân sức nhỏ bé mà lúc chạy đi thì thoăn thoắt, con chó Otto sủa sủa vài tiếng rồi cả hai cùng nhau chạy đi.
Khang Trạch vẫn còn đau nên ôm chặt bên tai, vẻ mặt tức tối không tin vật nhỏ to gan như vậy.
A Diên chạy lại, nhanh hỏi:
- Ngài Dụ, ngài có ổn không?
Khang Trạch chống nạnh hai bên hông, ánh mắt hằm hè nhìn dáng vẻ nữ nhân thoả mãn sau hành động vừa rồi của mình, cùng con chó cưng của hắn chạy thật xa, lồng ngực tràn hơi nóng, hậm hực:
- Thật là...sao cô ấy có thể làm trò trẻ con vậy chứ? Mà hình như còn cắn xước tai tôi rồi1
A Diên quay ra xem, đúng là in hằn dấu răng nhỏ, Mễ Nhiên còn có hai răng nanh nhỏ sắc nhọn thảo nào Dụ Khang Trạch kêu oái lên đau.
Đây là lần thứ hai hắn bị cô cắn rồi, một lần cắn phập vào ngón tay, lần này là vành tai, khuôn miệng nhỏ nhắn kia lại có ‘’vũ khí’’ đúng lợi hại.
A Diên bụm cười, sau cùng đáp:1
- Cô chủ mới 19, còn chưa tới 20..
ngài đã 37 rồi, đã từng trải qua năm tháng tuổi trẻ thì cũng biết hồi đấy trong chúng ta, ai cũng bồng bột và nghịch ngợm như những đứa trẻ đã lớn
A Diên nhận lấy túi đá từ tay ngươi hầu, thấm lên vành tai cho Dụ Khang Trạch, khuyên giải:
- Cô chủ là bị bắt ép về đây, kể từ đó cũng 1 năm hơn, trong căn biệt phủ này ai cũng có công việc riêng, cô chủ đâu thể làm phiền hay nói chuyện với ai.
Nay có con Otto làm vât nuôi lại có thể chơi đùa cùng, tôi nghĩ điều này khiến tâm trí cô chủ thoải mái hơn nhiều
Dụ Khang Trạch thấm đá vào vành tai, lê bước trên thảm cỏ, dĩ nhiên hắn biết rõ điều này hơn tất thảy.
Nam nhân trầm mặc một lúc rồi đáp:
- Ừ, vì lo rằng trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm này, ngay cả người phụ nữ của mình mà tôi không thể bảo vệ.
Hôm nay chuyện con chó là một ví dụ, chuồng chó luôn được khóa mã cẩn thận, không lẽ gì lại để cửa chuồng to rộng mở ra mà người khóa không biết.
Chắc chắn có kẻ cố tình, tốt nhất là đừng để tôi biết, vì động đến Mễ Nhiên đồng nghĩa với cái chết
A Diên gật gù, cả hai quay về thư phòng.
Tiểu Cương từ vườn bước ra, một phần tức giận vì những tưởng sẽ thành công vớ kế hoạch này, ai ngờ Mễ Nhiên thân thiết với con Otto nên nó hoàn toàn không có ý định tấn công; một phần thêm lo lắng vì lời nói vừa rồi của Dụ Khang Trạch.
Hắn thở dài lầm lì bước đi, nhìn ra sân trước là Mễ Nhiên và Otto đang chơi đùa ngoài đó, khuôn mặt căng lại toan tính rồi rời đi.