Khang Trạch càng hôn càng hăng, hắn ngấu nghiến cánh môi như kẹo dẻo, chiếc lưỡi thuần thục lướt quanh khắp khoang miệng, hơi thở phảng phất hương thơm nhẹ nhàng của Mễ Nhiên cũng bị hắn tham lam hút lấy.
Nữ nhân dùng chút sức lực cuối cùng mà ẩn mạnh nam nhân ra, hai bàn tay cô run run đặt lên miệng hắn, d*ch bọt nhe nhớp thấm lên các đầu ngón tay nhỏ nhắn.
Cô gục xuống vai tên ác ma này rồi thở hổn hển, bên dưới lồng ng*c đã bị hắn o ép rồi đến khí thở hắn cũng độc chiếm.
Sớm nghĩ nếu không chết vì các lí do xác đáng như tuổi già, bệnh tật,..
thì sớm muộn cô cũng chết vì thiếu hô hấp.
Trái ngược với vẻ thất thần của vật nhỏ thì Khang Trạch có vẻ thỏa mãn vô cùng, ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt dọc sống lưng cô, vỗ vỗ nhẹ dỗ dành, ngồi đợi cô bình tĩnh lại
Trước đó Khang Trạch ghê gối dựa sau lưng, hắn hơi ngả người về sau, ánh mắt như toan tính điều gì rồi lại nham hiểm cười lên.
Mễ Nhiên điều hòa nhịp thở bình thường lại rồi ngửng dậy, muốn thoát ra khỏi thì hai tay hắn cố định chặt hai bên bắp đùi của cô.
Sở dĩ nữ nhân không muốn ngồi trên đùi hắn vì hạ bộ hai người trực tiếp chạm vào nhau, chưa kể hình như nơi đó của hắn...!nóng phừng và trướng to lên.
Mễ Nhiên thầm nghĩ đến đã đỏ mặt, khuôn mặt xấu hổ đã lọt vào ánh mắt hắn.
Dụ Khang Trạch rướn mình lại gần, trầm mặc hỏi:
- Tiểu Nhiên...!em nghĩ gì thế?
Hỏi xong hắn còn cười lên nụ cười tươi, hàm răng trắng sứ đều tăm tắp lộ ra, sáng bừng trong màn đêm mập mờ.
Hơi thở bạc hà thơm tho lan tỏa xung quanh cũng là điểm khá quyến rũ ở tên ác ma này.
Chưa đợi câu trả lời từ Mễ Nhiên thì bất giác hắn xốc thẳng cô dậy, hoa t*m theo hướng thẳng dần thu nạp lấy vật lớn đang trương cứng lên.
Mễ Nhiên cuống cuồng giật mình, chưa bao giờ trong tư thế này, và nếu có thì cô cũng không muốn, vội nói:1
- Khang..Khang Trạch..đừng..ư..ah..ah..
Gậy lớn dần đ*m thẳng lên hoa ng**ệt, ở tư thế ngồi khiến nơi đó của Mễ Nhiên buộc phải tiếp thu hết cả gậy th*t lớn của hắn.
Dĩ nhiên là cộm và trướng vô cùng, bụng dưới của vật nhỏ đã trướng nhẹ cho thấy được sự hùng vĩ của tên ác ma này.
Cho được vào rồi thì ngay cả hắn động đậy nhẹ cũng khiến cây gậy tác động đến cả sò ng**ệt.
Khang Trạch thoải mái nằm dựa ra sau một chút, ánh mắt hắn thâm tình nhìn lấy nữ nhân đang khốn khổ trước mặt.
Cơ thể cô quắn quéo không thể thoát khỏi hắn, bên dưới nam nhân cố tình gập chân lên xuống để côn th*t đưa đẩy bên trong hoa t*m của nữ nhân, chỉ là luận động nhẹ nhưng Khang Trạch biết rõ trong nộn ng**ệt ấy sẽ khuấy động đến nhường nào.
Hai đôi gò bồng rung nhẹ trước ánh mắt hắn như đang khiêu gợi con quái thú tới xâm chiếm.
Bàn tay cô chống dọc trên múi bụng hắn, miệng nhỏ mọi hôm kiên cường không kêu rên thì hôm nay nức nở yêu kiều:
- Ah..Trạch..không được..không được...ah...ah...hức..hức
Dụ Khang Trạch nghe những lời đó thì d*c vọng lại bùng lên phừng phừng, gậy lớn trướng to thêm, Mễ Nhiên cảm nhận được điều đó mà nỉ non thảm thiết:
- Trạch..ưm..ưm..anh..đừng mà...ah..
ah...ah..
Hắn bỉ ổi nắm chắc hai đùi non của cô, nâng cao lên để tư m*t cũng nâng lên theo, lộ ra cây gậy lớn của hắn đã phủ một lớp bóng nhẫy d*ch thủy.
Bất giác lại ấn mạnh xuống để côn th*t một lần nữa đâm sâu vào trong, Mễ Nhiên mới tưởng được thoát thì lại bị sốc lên, miệng nhỏ hét lớn:
- A~..aha..ha...ưm..ưm...!
Khang Trạch tiếp tục làm vậy sau đó, so với việc nằm xuống và hắn tự th*c vào có chừng mực thì tư thế này không như vậy.
Một khi Mễ Nhiên ngồi hẳn xuống là thu nạp toàn bộ vật to lớn kia, không thể né tránh.
Trông cô khốn khổ bao nhiêu thì bên thái dương Khang Trạch cuộn lên từng đốt dây thành kinh, hơi thở hắn nặng nề phả ra, ánh mắt mở hờ, tận hưởng việc cậu nhỏ đang được mút chặt bên dưới, tiếng rên rỉ van nài của cô chỉ như thêm liều thuốc kích thích hắn thật hung hăng hơn
Mễ Nhiên mỏi như hai bầu mông, đùi non bị hắn cầm đến tím da, tư m*t rỉ hết d*ch thấm bầy nhầy dưới hạ bộ của cả hai.
Dụ Khang Trạch bây giờ còn ngửng dậy, miệng hắn tham lam ngậm một bên ng*c của cô, so với ban nãy chỉ liếm láp nhẹ nhàng thì giờ nam nhân như muốn nhai trọn khắp thớ da mềm mịn của cô.
Hai tay Mễ Nhiên chới với ôm phía sau cổ hắn, cơ thể nhỏ nhắn bị o ép đến cùng cực, chắc hắn đang ‘’trừng phạt’'cô thật nặng vì những việc cô làm.
Mễ Nhiên khổ sở chịu đựng nhưng trong suy nghĩ vẫn ngoan cường, cô thề rằng lần sau sẽ tiếp tục làm, cô sẽ phá bỏ thật nhiều đồ của hắn, và coi như không tiết lộ ra, không thú nhận gì dù cho hắn có hỏi.
Nghĩ lại ban nãy vì tưởng rằng hắn bâng quơ mà cô lại đi nói hết, nói những việc tày trời nhất nên bây giờ mới chịu hành hạ như vậy.