Sọ Gai thở phào, sau cùng hắn trình bày ra hoàn cảnh hiện tại của Mễ Nhiên, trước khi rời khỏi căn nhà xập xệ kia, Sọ Gai cũng sai đám đàn em lấy hết những giấy tờ có liên quan đến Mễ Nhiên, bao gồm giấy khai sinh các loại.
Sọ Gai nói thêm:
- Ba con bé là tên nghiện cờ bạc, mẹ mất năm nó lên 9 vì tai nạn giao thông, phải hơn chục năm nó là con nợ quen thuộc của đám bọn em, trả nợ thay bố ấy mà
Sọ Gai rít một điếu thuốc, từ tốn trình bày:
- Giờ mới biết nó là ân nhân năm xưa, vì hôm nay vô tình thấy vết sẹo
Dụ Khang Trạch mân mê lấy ngón tay bị cắn đứt, đã băng bó và bây giờ mới ưng ức đau nhẹ.
Hắn trầm mặc nghe mọi việc từ phía Sọ Gai, sau cùng lên tiếng:
- Chú làm tốt lắm, đây là công lớn, sẽ có thưởng
Đám của Sọ Gai ai nấy đều phấn khởi, họ không biết rõ chuyện giữa Sọ Gai và Dụ Khang Trạch đang nói, cũng không biết đứa em gái Mễ Nhiên bọn họ hay tới đòi nợ đến thân thuộc kia là ai, quá khứ như nào mà lại có tác động lớn đến ngài Dụ như vậy.
Cả đám rồi cũng rời về, lúc này phòng khách còn một mình Dụ Khang Trạch, hắn thở dài ngồi ngửa ra đằng sau.
Người quản gia từ từ bước tới, nhẹ nhàng:
- Thưa ngài, đã tắm rửa sạch sẽ cho tiểu thư
Dụ Khang Trạch kéo sự tập trung lại, ra lệnh:
- Chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho cô ấy
Phía trên lầu
Mễ Nhiên được tắm rửa sạch sẽ, hai người hầu gái đang cẩn thận sấy đầu cho cô, một bộ quần áo sạch sẽ tinh tươm cũng được chuẩn bị.
Ánh mắt Mễ Nhiên nhìn xung quanh, căn phòng to quá, to hơn cả khoang nhà cũ của cô, lại đầy đủ tiện nghi nữa.
Ban nãy vào phòng tắm còn có bể rộng, vô cùng thoải mái, đủ các loại dầu thơm.
Một người hầu gái đánh tiếng:
- Tiểu thư, bây giờ chúng ta xuống ăn chút gì đó nhé?
Mễ Nhiên ngại ngùng, nhìn cô hầu gái trước mặt lớn tuổi hơn mà lại kính cẩn với mình như vậy khiến nữ nhân có chút không quen.
Cô gật gù rồi lễ phép:
- Dạ
Hai người hầu gái đưa cô xuống phòng bếp, trên một bàn ăn rộng đã trải ra một góc đầy đủ đồ ăn, thức ăn mới nấu còn nóng hổi khiến Mễ Nhiên có phần sốt sắng.
Theo lời chỉ của quản gia, Mễ Nhiên tiến lại ngồi xuống từ từ ăn, đa số là món nhẹ vì đã tối muộn, có ít cơm nóng với thịt đã đủ làm no chiếc bụng nhỏ của Mễ Nhiên.
Dụ Khang Trạch từ ngoài bước vào, trông khuôn mặt hiếu kì của Mễ Nhiên, thêm cả cái miệng nhỏ nhai thức ăn trông thật nhẹ nhàng chứ không phải dáng vẻ hung dữ như ban nãy.
Dụ Khang Trạch bước tới kê ghế sát cạnh Mễ Nhiên, cô đang nhai miếng cơm cũng nuốt vội rồi quay ra, lễ phép:
- Dạ, cảm ơn chú đã cho con ăn
Một hột cơm nhỏ còn dính bên mép Mễ Nhiên, Dụ Khang Trạch nghe cô nói vậy khẽ cười, tay đưa lên lấy hột cơm xuống, nhẹ nhàng:
- Ăn tiếp đi
Hắn trầm ngâm ngồi cạnh, nghĩ lại 5 năm trước lúc được cô nhóc này cứu, cái miệng linh hoạt nói không ngớt, hắn và cô cách nhau 18 tuổi, xưng anh em chứ nếu là chú cháu thì có phải nam nhân hơi "già"không? Hay do 5 năm trước Dụ Khang Trạch còn trẻ, bây giờ lại dừ trước tuổi? Hắn ngồi bên suy nghĩ về nhiều thứ linh tinh, bất giác Mễ Nhiên cất lời, kéo hắn lại thực tại:1
- Chú chú, con có thể ăn quả này không?
Dụ Khang Trạch nhìn theo hướng chỉ tay của Mễ Nhiên, là cherry đỏ.
Hắn hiền hòa gật đầu, Mễ Nhiên không khách sáo mà với lấy ăn, bữa hôm nay quá ư là ngon và lấp đầy cái bụng đói meo của nữ nhân.
Từ lâu rồi cô chỉ có thể ăn vặt vãnh trong ngày, có bữa bỏ ăn vì tiền thì lại để dành trả nợ cho ba, trích ra phần nhỏ đóng học.
Sau cùng Mễ Nhiên giảo hoạt hỏi:
- Mà chú là ai thế? Sao chú cho con ăn?
Mễ Nhiên thoải mái ăn cherry, ánh mắt hiếu kì quay ra nhìn lấy nam nhân bên cạnh.
Dụ Khang Trạch cười nhẹ, trả lời:
- Người được em cứu 5 năm trước...!Vì em chính là ân nhân.
Đam Mỹ H Văn
Mễ Nhiên ngơ ngác nhớ lại quá khứ, một hồi sau như ngờ ngợ ra điều gì rồi quay ra ăn tiếp, mặc cho Dụ Khang Trạch đang đợi lấy một câu nói tiếp của cô.
Hắn thở dài, quay ra hỏi:
- Em không nhớ gì à?
Cô hồn nhiên đáp:
- Cháu có nhớ
Hắn sốt ruột:
- Vậy...em không ấn tượng gì sao? Không có chút bất ngờ hay cảnh giác gì khác?
Mễ Nhiên lười nhác đáp:
- Vâng, nhưng cháu đói hơn là tập trung về chuyện đó, hì
Và rồi ba tháng trôi qua, Mễ Nhiên đã ở đây được ba tháng, Dụ Khang Trạch ban đầu hiền dịu, về sau dần thấy được tính chiếm hữu trong con người hắn.
Như bị ám ảnh bởi nữ nhân này, Dụ Khang Trạch luôn muốn cô ở bên cạnh, đi ra ngoài thì cũng về nhanh rồi lại âu yếm cô, có những bữa tiệc to nhỏ nếu không quan trọng thì liền hủy bỏ.
Hắn biến cô thành người phụ nữ của riêng mình, có lúc ôn nhu có lúc lại cường bạo chiếm hữu, nam nhân như bị bện hơi, ngày qua ngày chỉ muốn đem cô ra mà thỏa mãn hay trêu đùa, để rồi thấy cái điệu bộ buộc phải khuất phục của nữ nhân, Dụ Khang Trạch như cảm thấy mình đang nắm giữ một báu vật, thứ hắn có thể thoải mái khi ở bên.