Mễ Nhiên nghĩ ngợi một lúc rồi lại nằm ườn ra giường, mãi cho tới khi vị quản gia kia lên gọi:
- Cô chủ..
Cô dậy chưa? Chúng tôi đã chuẩn bị bữa sáng rồi
Mễ Nhiên thở dài, đáp lại:
- Cháu sẽ xuống ngay
Chuẩn bị khoảng 15 phút rồi nữ nhân mau chóng xuống phòng bếp, hai người hầu gái đang bày biện ra, thấy cô cũng tươi cười mà nói:
- Cô chủ, mời dùng bữa
Mễ Nhiên ngồi xuống ăn, cả căn biệt phủ rộng lớn cũng chỉ lẻ tẻ vài người trong nhà, có vị quản gia, hai cô hầu gái và Mễ Nhiên là đi lại loanh quanh, còn lại là đám vệ sĩ quanh quẩn bên ngoài.
Cô dầm dầm chiếc thìa xuống bát, vừa ăn vừa ngẫm nghĩ, thực chất nữ nhân là đang bị giam cầm, ở lại thì khốn khổ mà cũng không thể chạy trốn.
Chính xác là hồi đầu tới đây, mối quan hệ của Mễ Nhiên và Dụ Khang Trạch vẫn khá tốt, hắn bao nuôi cô mọi thứ, tạo điều kiện cho cô hoàn thành nốt chương trình học còn 1 tháng nữa.
Mễ Nhiên chỉ đơn giản nghĩ rằng hắn đối xử tốt vì đang trả ơn cô trước đây.
Những lúc Mễ Nhiên ngồi học, ánh mắt hắn luôn thâm tình nhìn lấy khiến nữ nhân cũng thắc mắc:
- Chú đừng nhìn con chằm chằm thế...!
Dụ Khang Trạch nghe đến đó chỉ gục xuống cười nhẹ, hắn dịch sát lại đưa ngón trỏ lên rờ rờ vào cánh môi mọng của nữ nhân, trầm mặc:
- Ừ, em không thích thì tôi sẽ không nhìn nữa
Mễ Nhiên gật gù rồi lại hỏi tiếp:
- Con với chú cách nhau 18 tuổi lận, sau chú xưng hô lạ thế?
Các câu hỏi nữ nhân đưa ra hết sức hồn nhiên, ánh mắt to tròn nhìn hắn không chút gian xảo, chỉ hiếu kì và muốn được giải đáp thật nhanh.
Khang Trạch cười lớn, lần này hắn ôm chặt hai bầu má nữ nhân trong lòng bàn tay, khuôn mặt không rõ là vui hay giận, đáp:
- Chưa có ai bắt lỗi tôi nhiều như em, ngay cả đến cách xưng hô em cũng yêu cầu tôi sao?
Mễ Nhiên cơ bản không hiểu, cô đảo mắt rồi quay ra học tiếp, Dụ Khang Trạch ngồi sau lưng cô, tay hắn chống cằm, ánh mắt vẫn dán chặt vào cơ thể nữ nhân, lặng lẽ ngắm cô từ phía sau, thi thoảng lại kéo lấy vài sợi tóc đưa lên nghịch ngợm.
Cứ ở vậy, càng ngày Dụ Khang Trạch càng có mấy hành động lạ, có lúc đi công việc về thì lao tới ôm chặt Mễ Nhiên, có lúc kéo Mễ Nhiên cùng sang thư phòng làm việc, o ép cô ngồi trong lòng..
Thứ khiến cô đăm chiêu nghĩ ngợi nhiều nhất chính là ánh mắt hắn, luôn nhìn cô rất lâu, điều này khiến Mễ Nhiên như bị giam trong ánh nhìn của hắn, đi đâu làm gì cũng cảm tưởng có hắn dõi theo
Cho đến một hôm, nửa đêm Mễ Nhiên lại tỉnh giấc, cô rảo bước quanh hành lang, căn nhà này luôn được bật đèn sáng, có lẽ hai chị hầu gái đã sớm đi nghỉ nhưng còn vị quản gia, ông ta ở dưới bếp rồi bưng bê một li rượu đi đâu đó.
Mễ Nhiên nhân lúc đang chán liền nảy ra ý tưởng theo chân vị đó.
Cô lén lút đi theo, người quản gia có vẻ không biết, căn biệt phủ này đúng rộng, hóa ra còn có một lối đi về phía vườn sau, khá sâu.
Tới nơi lại là một căn nhà khác, nhỏ nhắn hơn, bao quanh là gỗ, vị quản gia mở cửa bước vào, Mễ Nhiên lại bạo gan chạy tới núp xem ở cửa sổ.
Vốn chỉ định xem có gì ở đây nhưng sự việc lại khiến Mễ Nhiên phải chùn chân, bên trong có một ghế tựa lớn, người ngự trì trên đó chính là Dụ Khang Trạch, dưới đất lại là một người đàn ông bị đánh bầm dập, vị quản gia lách qua đám người tay cầm dụng cụ rồi dâng li rượu kia cho Dụ Khang Trạch.
Hắn nhấp nhẹ rồi an nhàn hỏi:
- Biết tội chưa?
Người đàn ông kia liên tục quỳ rạp:
- Ngài Dụ, tên đó đã uy hiếp gia đình tôi, hắn ta nói nếu tôi không làm, hắn sẽ...!
Dụ Khang Trạch ném vỡ choang li rượu, gằn lên:
- Tao đã bảo sẽ cứu được gia đình mày, nhưng mày thì sao? Vẫn quyết nghe theo hắn, từ trước đến nay Dụ Khang Trạch đã nói ra lời nào mà không giữ tín chưa?
Dụ Khang Trạch đứng lên, đi vòng quanh tên đó rồi cười phá lên, đáp:
- Không phải mày cũng đang có ý đồ phản bội sao? Mày thỏa thuận rằng chúng sẽ giả vờ bắt vợ con mày, nhưng thực ra hai người họ sớm đã được đưa tới một hòn đảo ở Thái Lan, chỉ chờ khi mày hạ được tao, chúng sẽ trả ơn mày một món quà hậu hĩnh là sang đấy cùng vợ con mày, an nhàn đến cuối đời, phải không?
Tên kia nghe tới liền run rẩy bần bật, vậy là Dụ Khang Trạch hắn đã biết hết mọi chuyện, còn kể ra lưu loát.
Vậy là hỏng rồi, kế hoạch đổ bể, tên đó không còn cách nào liền dập đầu liên tục, òa lên:
- Xin ngài, tôi biết tội rồi, xin ngài tha mạng cho tôi, xin ngài tha cho vợ con tôi
Dụ Khang Trạch lại ngồi lên ghế tựa, châm một điếu thuốc rồi trả lời:
- Vợ và con mày không hề có tội, tao không động tới.
Nhưng còn mày, tao cho mày cơ hội để thành khẩn chứ không hề đem giết mày ngay...!Hà cớ tại sao mày vẫn chọn cách phản bội? Có chỗ nào tao đối xử không tốt hay bạc bẽo với anh em thân tín ư? Mày vì mấy đồng bạc của chúng mà vứt bỏ đi ngày xưa chính tao đã cưu mang mày?1.