//
Chương 105:
Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
---------------------------------
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Ngày hôm sau thức dậy, Tống Đàn Vũ phát hiện Diệp Mặc đã rời giường.
"Chào buổi sáng." Diệp Mặc cười nói, "Có chỗ nào không thoải mái không?"
Tống Đàn Vũ đỏ mặt, lắc đầu. Diệp Mặc nhẹ nhàng hôn trán cậu, giọng ôn nhu nói: "Sau này phải vận động nhiều, thể lực không theo kịp, tôi sẽ rất khó vượt qua."
Đột nhiên Tống Đàn Vũ muốn kích động đánh chết người này, nhưng hiện tại toàn thân cậu đau nhức, hoàn toàn không muốn phân cao thấp với người đàn ông còn nhỏ hơn mình nhiều này.
"Tôi sẽ đi làm sớm một chút, hôm nay anh không cần tới công ty." Diệp Mặc nói.
"Tôi không có chuyện gì." Tống Đàn Vũ lập tức nói, "Sẽ không làm lỡ công việc."
"Không phải tôi sợ anh làm lỡ công việc, tôi chỉ sợ làm anh bị thương." Diệp Mặc nhìn cậu nói, "Anh đó, nên nghỉ ngơi cho khỏe, không cần lo chuyện của công ty, giao cho tất cả cho tôi được rồi."
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà, đây là mệnh lệnh." Diệp Mặc dùng khẩu khí vô cùng bá đạo lại sủng nịch nói, "Hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, không được quậy."
Tống Đàn Vũ không thể làm gì khác hơn ngoài nghe lời người này, bây giờ không hiểu ra sao đã làm hòa rồi, hơn nữa mối quan hệ này giống như trời đã định, cậu phải ở chung cùng Diệp Mặc.
Tống Đàn Vũ nhìn bóng lưng Diệp Mặc rời đi, đột nhiên nhớ đến chuyện lúc trước, lần đầu tiên cậu gặp mặt Diệp Mặc đến hiện tại, cũng chừng mười lăm năm rồi.
Cậu chưa từng nghĩ tới, mười lăm năm sau cậu sẽ cùng học sinh mình đã từng dạy sẽ sống cùng nhau, đúng là quá bất ngờ mà.
"Tại sao lại đi ở chung với học sinh mình chứ, còn là một nam sinh nữa..." Tống Đàn Vũ vô cùng bất đắc dĩ ôm chăn lăn lộn, giống như một đứa con nít.
Một bên khác, Diệp Mặc lái xe ra ngoài, hắn muốn đi gặp một người.
"Này, chúng ta gặp mặt nói chuyện." Diệp Mặc nói.
"Chúng ta cần phải bàn chyện sao?" Âm thanh Diệp Uẩn vang lên.
"Anh cho rằng tôi với anh không có chuyện riêng tư gì cần bàn sao?" Diệp Mặc nghe hiểu được ý tứ của gã.
Đối phương hừ lạnh một tiếng, tựa hồ đã cho thấy ý của mình.
"Chúng ta nên nói chuyện của Vu Cảnh Bạch một chút." Diệp Mặc thản nhiên nói, "Tôi đã quen biết cậu ta rất lâu."
Trong nháy mắt đối phương không trả lời, cuối cùng hỏi một câu: "Gặp mặt chỗ nào."
"Tiệm cà phê bên cạnh Du Diệp."
[Nửa tiếng sau]...
Diệp Uẩn đến nơi, Diệp Mặc ngồi ở góc tối vắng vẻ nhất vẫy tay với gã, Diệp Uẩn đi tới, ngồi xuống, gọi một ly cà phê.
"Cà phê chỗ này không tệ lắm."
"Mày muốn nói cái gì?" Diệp Uẩn trực tiếp đi vào vấn đề.
Mấy năm gần đây Diệp Uẩn tiếp xúc rất ít với Diệp Mặc, mỗi lần đều nói chuyện qua điện thoại, tuy quan hệ ba đứa con Diệp gia bọn họ không hề tốt đẹp gì, nhưng tất cả đều có số điện thoại đối phương. Về phần tại sao như vậy, đại khái vì không muốn tổn thương hòa khí, cho dù cả ba muốn cướp quyền thừa kế Diệp gia, nhưng thứ họ muốn quan tâm hơn chính là người ngoài gia đình.
Nếu như bị người ngoài gia đình cướp đi quyền thừa kế, bọn họ không chỉ mất hết thể diện, vấn đề lớn hơn là sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, dáng vẻ như vầy thì đáng cười biết bao nhiêu, không ai biết, suy cho cùng chuyện như vậy trước nay chưa từng xảy ra.
"Chúng ta lâu rồi chưa gặp mặt." Diệp Mặc không vội vã, hắn chỉ muốn nhìn thử xem Diệp Uẩn liệu có vì Vu Cảnh Bạch mà căng thẳng tự loạn trận cước hay không, vậy thì quá ngoài dự liệu của Diệp Mặc rồi.
"Loại người như mày có cũng không thấy được ánh sáng." Diệp Uẩn nói chuyện ý tứ đầy gai góc, "Mày muốn nói gì thì nói ra luôn đi."
"Anh cũng thật lo lắng Vu Cảnh Bạch nhỉ." Diệp Mặc hờ hững, "Hai người có vẻ quen biết rất lâu rồi! Từ tiểu học đến hiện tại, chớp mắt một cái đã hai mươi năm, còn lâu hơn tôi nữa."
Diệp Uẩn trừng mắt với hắn, không nói lời nào, vào lúc này gã muốn bản thân tỉnh táo lại, chỉ là chuyện liên quan tới Vu Cảnh Bạch gã đều không thể nào tỉnh táo được.
"Anh yêu cậu ta?" Diệp Mặc hỏi hắn.
"Mày nghĩ rằng có chuyện này sao?" Diệp Uẩn cười lạnh, "Tao sẽ để bản thân mình bị uy hiếp dễ như vậy à?"
"Cho nên chỉ muốn vui đùa một chút thôi?" Diệp Mặc híp mắt hỏi ngược lại, "Hay sợ cậu bị thương tổn?"
Mặt Diệp Uẩn không chút cảm xúc, nhưng nội tâm lại có chút đau khổ.
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Bây giờ Vu Cảnh Bạch là người ngoài gia đình có được nhiều cổ phần Diệp gia nhất, nếu Diệp Mặc ra tay với Vu Cảnh Bạch, thật sự không biết Diệp Mặc sẽ làm ra chuyện gì.
Trong những người thừa kế này, Diệp Uẩn sợ Diệp Mặc nhất. Vì người này chuyên núp trong bóng tối chờ đợi thời cơ, làm gì cũng rất khôn khéo, đáng tiếc người này sẽ không để gã lợi dụng, bằng không gã sẽ không kiêng kỵ người này đến vậy.
Mấy năm này Diệp Mặc có hoạt động gì gã đều biết tất cả, không có hành vi bất thường, trái lại hắn như vậy mới không bình thường, có khả năng là đang mưu tính gì đó, đừng nói là có liên quan đến Vu Cảnh Bạch chứ!
Gã phát hiện những đột nhiên lo lắng của gã đều bắt nguồn từ Cảnh Bạch.
"Tổng giám đốc hiện tại của Diệp thị là Vu Cảnh Bạch, nhưng cậu ta chỉ cầm vẻn vẹn mười phần trăm cổ phần." Diệp Mặc không nhanh không chậm nói, "Anh cầm mười lăm phần trăm, Diệp Sâm mười phần trăm, tôi cũng chỉ cầm năm phần trăm, Đỗ gia có mười phần trăm, Lý gia năm phần trăm, Cát gia năm phần trăm, Hà tiên sinh mười phần trăm, những cổ đông khác gộp lại cùng lắm cũng chỉ có năm phần trăm mà thôi. Những cổ phần thực quyền khác toàn bộ đều nằm trong tay Diệp Tín Quý. Ông ta thì không muốn buông tay chút nào, nếu như anh muốn nắm được hết thảy cổ phần với quyền lực Diệp gia thì còn phải chờ thêm ba mươi năm nữa."
"Mày có ý gì!"
"Mục đích của chúng ta là như thế." Diệp Mặc nói, "Quy củ Diệp gia quá nhiều, nên sửa lại. Cái quy định này ràng buộc cả anh lẫn tôi, chúng ta đều giống nhau, đều hi vọng bản thân không bị bài bố, được sống cùng người mình thích rồi mới cố gắng trở thành chủ nhân Diệp gia, không phải sao?"
(*) bài bố: bị động để người khác sắp xếp.
"Mày có nỗ lực à?" Diệp Uẩn buồn cười nói, "Mày còn không thèm đếm xỉa đến mấy thứ này, chuyện gì cũng không làm."
"Vậy tôi sẽ nói cho anh biết! Mấy năm gần đây Vu Cảnh Bạch làm chuyện gì đều là tôi sắp xếp để cậu ta làm đấy." Diệp Mặc cười gian xảo.
Diệp Uẩn hoàn toàn sửng sốt, một mực không tin: "Không thể, nhất định là mày muốn gây xích mích quan hệ giữa tao với Cảnh Bạch."
"Tôi để cậu ta thành Tổng giám đốc tập đoàn Diệp Thị, để cậu ta trở thành người ngoài gia đình cạnh tranh quyền lực thừa kế. Từ lúc tôi học cấp 3 đã dẫn cậu ta vào Diệp thị, để cậu ta từng bước từng bước leo lên cao nhất, anh biết từ điểm cao nhất rơi xuống cảm giác thế nào không?" Diệp Mặc hỏi ngược lại gã.
"Mày muốn nói cái gì!"
"Vu Cảnh Bạch là người của tôi, tôi sẽ không để cho cậu ta rơi xuống, cũng sẽ không để cho cậu ta dễ dàng tránh thoát tôi, anh muốn cậu ta, vậy chúng ta cẩn thận nói chuyện một chút." Diệp Mặc cười rất nguy hiểm, "Vu Cảnh Bạch vẫn là tất cả những gì mà anh có được bây giờ."
Đáp án này tựa hồ rất đơn giản, theo tính cách Diệp Uẩn nên đương nhiên lựa chọn tất cả mọi thứ ở hiện tại, nhưng xác thực gã lại trầm mặc thật lâu.
Bây giờ ngoài mặt Diệp Uẩn chỉ có thể trầm mặc, Diệp Uẩn thật sự yêu Vu Cảnh Bạch, vậy Vu Cảnh Bạch thật sự yêu người này sao?
Diệp Mặc không muốn để tâm mấy chuyện như vậy, đây là vấn đề của bọn họ, hắn chỉ giúp Vu Cảnh Bạch đến được bước này, tính toán quan tâm giúp đỡ hết lòng, vấn đề còn lại là ở bọn họ, hắn không muốn quản chút nào.
"Mày muốn Diệp gia đúng không?"
"Đó là gông xiềng, tôi chỉ muốn đánh vỡ nó, từ trong tay Diệp Tín Quý chạy trốn ra ngoài, tìm hạnh phúc thuộc về mình."
Diệp Uẩn sửng sốt, lại nghe được hai chữ "Hạnh phúc", trong chiến tranh không khói thuốc súng này mà nói, hoàn toàn là từ xa xỉ, không nghĩ tới sẽ được nói ra từ trong miệng người này.
"Không phải vì những quyền lợi kia, chỉ vì hạnh phúc thôi sao?" Diệp Uẩn câu miệng nở nụ cười hỏi.
"Ừm, chỉ vì hạnh phúc mà thôi." Diệp Mặc trả lời vô cùng nghiêm túc.
Diệp Uẩn gật đầu, sau đó nói: "Vu Cảnh Bạch, không nên động đến cậu ấy."
"Tôi không nỡ động đến cậu ta." Diệp Mặc đưa tay ra, "Không nghĩ tới cậu ta sẽ câu được con cá lớn như anh đây."
"Ví dụ của mày tao không thích chút nào." Diệp Uẩn nắm lấy tay hắn, "Chúng ta không phải loại quan hệ kia, không có ai cho ai lời giải thích cả."
"Không phải anh thích cậu ta trước à?" Diệp Mặc cười nói, "Cậu ta thay anh chịu tội, anh còn đưa cậu ta tới địa ngục, loại người như anh cũng tàn nhẫn thật."
"Mày biết nhiều quá đấy."
"Tôi chỉ điều tra một chút." Diệp Mặc nhàn nhạt nói, hai người buông lỏng tay ra, "Tôi đã thắng, Diệp Tín Quý đã đến lượt xuống đài rồi."
"Ông ta tốt xấu gì cũng là cha mày."
"Ông ta không phải." Diệp Mặc nhàn nhạt nói, "Tôi không phải người nhà họ Diệp, tôi cũng như Vu Cảnh Bạch, chỉ là một người ngoài."
"Mày đúng là con riêng?" Diệp Uẩn không tin hỏi.
"Đúng vậy." Diệp Mặc không đáng kể, nói, "Nhưng cứ coi như Diệp Tín Quý biết thì ông ta cũng muốn cho tôi thân phận này, để tôi thành quân cờ của Diệp gia, người như ông ta quá lãnh khốc."
"Mày muốn làm thế nào? Dù sao ông ta cũng là cha tao, coi như tao không thích ông ta, cũng sẽ không cho phép mày vượt thân phận làm chuyện quá đáng."
"Diệp gia ở trong tay ông ta quá lâu rồi, tôi chỉ muốn ba mươi phần trăm cổ phần trong tay ông ta, nếu như ông ta không muốn, tôi chỉ có thể lợi dụng thân phận đại cổ đông ngầm để ông ta rời khỏi Diệp gia."
"Từ lúc nào mày đã là đại cổ đông lớn nhất rồi..." Diệp Uẩn nhíu mày do dự hỏi.
"Vừa nãy, lúc mười phần trăm cổ phần của anh thuộc về tôi, liền trở thành đại cổ đông lớn nhất." Diệp Mặc cười nói, "Thời gian không còn sớm, tôi phải quay lại, trong nhà còn có người chờ tôi."
Kỳ thực Diệp Uẩn muốn nghe giải thích, nhưng Diệp Mặc rõ ràng không muốn giải thích thêm, gã cũng không muốn hỏi nhiều, gã hiện đang muốn đi tìm Vu Cảnh Bạch, sau đó tàn nhẫn mà bắt nạt cậu ta một phen, hỏi rõ ràng chuyện này, sau đó nói cho cậu biết, gã muốn cùng cậu vĩnh viễn ở chung, gã cũng sẽ không bao giờ rời bỏ cậu.
Hai người tách ra, ai về nhà nấy tìm lão bà nhà mình...
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
~~end chương 105~~